TÔI MUỐN CÁI MẠNG CỦA BÀ, BÀ CÓ CHO KHÔNG?
Bà lén lút liếc nhìn Hạ An Lan, gương mặt của ông ta cũng chẳng có biểu cảm gì đặc biệt cả, chỉ có ánh mắt nhìn bà lạnh đi một chút.
Nhạc phu nhân che mặt, thôi xong, cái tên hẹp hòi ích kỷ đó nhất định lại ghi tên bà vào sổ nợ rồi.
Sau khi bác sĩ khám cho Hạ phu nhân xong thì nói: "Sốt nhẹ thôi, viêm họng rồi, tiêm thêm một mũi nữa."
Nhạc phu nhân dường như đứng bật dậy ngay lập tức: "Đã tiêm rồi còn gì?"
Giọng nói lạnh lùng của Hạ An Lan vang lên đằng sau lưng: "Sáng nay bà ăn rồi thì sáng ngày mai không cần ăn nữa đúng không?"
Nhạc phu nhân run lên: "Tôi có thể không tiêm được không, uống thuốc là được rồi mà."
Hạ An Lan: "Không được."
Ông nói với bác sĩ: "Tiêm cho bà ấy đi."
Bác sĩ không dám nói thêm một câu, vội vàng gật đầu.
Nhạc phu nhân nghiến răng: "Thân thể của tôi, tại sao tôi lại không thể tự chủ?"
Hạ An Lan đột nhiên cười với Nhạc phu nhân: “Bà có chắc không?"
Nụ cười đó suýt chút nữa khiến cho Nhạc phu nhân sợ đến phát khóc, bà quay lại nói: "Bác sĩ...nhớ phải chọn cô y tá nào tay nghề tốt đấy nhé."
Sau khi Yến Thanh Ti đến thăm Hạ lão gia và Hạ lão thái liền đi gặp Yến Minh Châu.
Tối hôm qua cô đã quyết định một việc.
Khi cô đưa thứ đó cho Yến Minh Châu, gương mặt cô ta đầy kinh ngạc, không dám tin nhìn Yến Thanh Ti: "Cô... chắc chứ, thả tôi đi sao?"
Yến Thanh Ti thản nhiên nói: "Cô không muốn đi, muốn ở lại trong cái nhà giam này cũng được."
Yến Minh Châu cầm lấy thẻ căn cước của mình, cô ta vẫn không dám tin lại hỏi lại một câu nữa: "Cô thực sự để tôi đi ư?"
Yến Thanh Ti hỏi ngược lại cô ta: "Cô vẫn muốn tìm tôi báo thù sao?"
Yến Minh Châu lắc đầu, cô ta cười khổ nói: "Lúc tôi nhìn thấy cô, quả thật trong đầu tôi đã hiện ra ý nghĩ muốn giết chết cô, nhưng bây giờ ý định đó đã không còn nữa rồi. Từ nhỏ tới lớn tôi chưa bao giờ thắng được cô, trước đây đã không thể, thì bây giờ lại càng không thể. Mẹ cô đã chết, cha mẹ tôi cũng thế, thực ra hai người chúng ta không có ai thắng cả, đều là những kẻ đáng thương không cha không mẹ, cho nên cũng chẳng cần thiêt phải tiếp tục đấu đá với nhau làm gì nữa."
Con người phải trải qua một vài chuyện, sau đó mới có thể trưởng thành lên được.
Yến Thanh Ti nói: "Thế nên cô có thể đi được rồi."
"Thật không ngờ lại có một ngày hiềm khích lúc trước giữa chúng ta lại được xóa bỏ."
Yến Thanh Ti chậm rãi nói: "Không phải là xóa bỏ hiểm khích, mà là từ nay trở đi chẳng còn quan hệ gì với nhau nữa."
Yến Minh Châu gật đầu: "Đúng, không còn can hệ gì nữa. Cảm ơn cô, tôi đi đây."
Yến Thanh Ti đột nhiên nhớ ra một người, liền hỏi cô ta: "Cô có biết Yến Như Kha bây giờ đang ở đâu không?"
Yến Minh Châu lắc đầu: "Không biết."
"Hẹn...thôi, không nói câu hẹn gặp lại thì hơn."
*Trong tiếng Trung,“tạm biệt” đồng nghĩa với “hẹn gặp lại”.
"Cô đi đi."
Yến Minh Châu cầm lấy thẻ căn cước, đi ra khỏi tòa nhà nội trú của bệnh viện. Lúc này bầu trời đang tràn ngập ánh nắng, cô ta nheo mắt lại nhìn ánh mặt trời của ngày thu chói chang, nở một nụ cười sạch sẽ nhất trong cuộc đời này của cô ta.
Yến Minh Châu đi rồi, sự thống khổ của Hạ Như Sương vẫn còn tiếp tục. Hai ngày trôi qua, trên người bà ta có thêm những vết thương mới, bà ta đau đến mức không ngủ nổi.
Lúc bác sĩ khâu lại vết thương cho bà ta không dùng thuốc tê, bà ta suýt chút nữa thì cắn đứt lưỡi mình.
Ngày nào cũng như đang ở trong địa ngục, bà ta đã được nếm thử cái cảm giác sống không bằng chết là như thế nào.
Hạ Như Sương bây giờ chẳng muốn gì khác, chỉ muốn mau mau thoát ra khỏi đây, nếu như có ai đó cứu bà ta, cho dù là điều kiện gì bà ta cũng đồng ý.
Đột nhiên cửa sổ bị ai đó mở ra từ phía ngoài, Du Dực nhảy vào, trong đêm tối dường như Du phu nhân nhìn thấy cứu tinh.
Bà ta run rẩy nói: "Du Dực... mau cứu tôi, mau cứu tôi, chú muốn gì tôi cũng có thể cho chú.
Du Dực cười lạnh: "Tôi muốn cái mạng của bà đấy, bà có cho không?"