Hạ An Lan và Yến Thanh Ti đều sửng sốt.
Hạ An Lan liền nhớ tới lời cuối cùng khi ông đi gặp bà ta sáng nay, bà ta muốn lấy cái chết ra để chứng minh mình trong sạch.
Ông cười lạnh một tiếng, muốn chết thì thiếu gì cách, việc gì phải cắt cổ tay?
Ông hỏi: "Chuyện là thế nào?"
Ngự Trì nói: "Vừa mới xong, người giúp biệc trong nhà mang bữa tối lên cho bà ta thì thấy bà ta đã nằm trên giường, máu chảy đầy đất. Bà ta đập vỡ cốc trong phòng rồi cứa cổ tay, hiện tại đang hôn mê bất tỉnh.”
Hạ An Lan hỏi: "Hiện tại trong nhà thế nào rồi? Gọi xe cứu thương chưa?"
Ngự Trì nói: "Vẫn chưa, chờ chỉ thị từ ngài, đợi ngài ra lệnh mới được."
Ý của anh ta là ngài bảo cứu thì sẽ đưa bà ta tới bệnh viện, ngài bảo kệ thì sẽ đóng cửa, để bà ta chảy cạn máu là xong, có thể coi như tự sát thành công.
Hạ lão gia sau khi biết tin liền nhanh chóng bảo người đưa bà ta tới viện, nhưng hai vệ sĩ đứng ngoài cửa phòng Hạ Như Sương không nghe, lão đại bảo không được để bà ta rời khỏi đây nửa bước, không có chỉ thị của lão đại, bà ta có chết trong đó cũng không thể đi đâu cả.
Hạ An Lan hỏi: "Thanh Ti, con muốn làm thế nào?"
Sắc mặt Yến Thanh Ti trở nên thâm trầm, cô nói: "Cứu bà ta, buộc phải cứu được bà ta, không thể để bà ta chết được, để bà ta chết như vậy thật quá dễ dàng cho bà ta rồi."
Nếu Hạ Như Sương chết như vậy, người của Du gia sẽ nói bà ta bị bức chết, bà ta muốn lấy cái chết ra để chứng minh sự trong sạch của mình.
Dựa vào cái gì mà sau khi Hạ Như Sương chết vẫn được nói là bị oan.
Trong khi mẹ cô chết phải gánh chịu mọi lời mắng nhiếc, nhục mạ?
Cô tuyệt đối không thể để Hạ Như Sương chết dễ dàng như vậy được. Muốn chết cũng phải xem xem cô có đồng ý hay không đã.
Hạ An Lan nói với Ngự Trì: "Đưa tới viện trước đi, chờ sau cơn sốc hãy cứu."
"Vâng!"
Hạ An Lan cũng nghĩ như Yến Thanh Ti, kể cả Hạ Như Sương có thật sự muốn chết cũng không thể để cho bà ta chết. Trước khi tất cả chưa được làm sáng rõ, tuyệt đối không thể để bà ta chết một cách nhẹ nhàng như vậy được.
Có điều, nếu bà ta đã cắt cổ tay thì cũng không thể để bà ta được cứu dễ dàng được.
Chẳng phải “muốn chết” sao, cứ để bà thật sự đến gần với cái chết, nếm thử mùi vị cận kề cái chết xem nó thế nào?
Muốn chơi khổ nhục kế, vậy cứ nếm trải một chút đau khổ đi.
Ngự Trì rời đi, phòng bệnh chỉ còn lại Hạ lão thái đang hôn mê, Hạ An Lan, Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong đang đứng sau lưng cô.
Nhạc Thính Phong chần chừ một hồi rồi xoay người ra ngoài, anh nghĩ, Hạ An Lan chắc hẳn có một số chuyện cần nói với Thanh Ti, anh cứ dành cho họ chút thời gian riêng tư với nhau vậy.
Nhạc Thính Phong không ghét Hạ An Lan, kì thật ông còn tốt hơn cả Hạ lão gia, hơn cả các bác của anh rất nhiều. Anh cũng tin ông đã phái người can thiệp chuyện nhốn nháo trên mạng đợt này, việc chị Mạch tới tòa án được lập thành án nhanh như thế, hơn nữa còn đảm bảo sẽ nhanh chóng mở phiên tòa, chẳng phải vì đằng sau có Hạ An Lan sao?
Nhạc Thính Phong biết, kì thật Yến Thanh Ti rất quan tâm và tin tưởng người bác này của mình. Anh nghĩ, nếu để họ nói hết được ra có lẽ sẽ tốt hơn.
Hạ An Lan thở dài: "Thanh Ti, bác xin lỗi con, những chuyện bác đã hứa với con bác đều chưa thực hiện được."
Yến Thanh Ti thản nhiên cười: "Chuyện đã qua rồi bác, không cần nhắc lại nữa."
"Con đừng thất vọng về chúng ta, được không?" Dù Hạ An Lan không hề nghi ngờ Yến Thanh Ti như những người khác, nhưng ông vẫn cảm thấy thẹn với cô hơn bất cứ ai.
Yến Thanh Ti lắc đầu: "Không có gì là thất vọng hay không thất vọng cả, phản ứng của mọi người như vậy là bình thường. Dù sao con cũng không thể cầu xin mọi người tin tưởng con giống như Nhạc Thính Phong, con người ta không ai giống nhau cả. Chỉ là, con hơi buồn thôi."