Hôm nay trời cũng chẳng đẹp cho lắm, hơi âm u, dự báo thời tiết nói là sẽ có mưa nhỏ.
Yến Thanh Ti đứng ngoài cửa Cục dân chính cứ như thể đang đứng trước cửa một quán ăn, mời anh đi ăn một bữa đơn giản ấy, hơn nữa còn không phải là đại tiệc, chỉ là một bữa cơm ở một quán ăn bình dân ven đường.
Nhưng mấu chốt là… đây là mong ước của anh bấy lâu nay mà, đây không phải là đi ăn cơm, mà là đi đăng kí kết hôn, là kết hôn đó!
Đúng là chuyện tốt bất thình lình từ trên trời rơi xuống… có hơi nhanh quá không nhỉ? Không, không… không phải là nhanh, trọng điểm không phải là chuyện này.
Nhạc Thính Phong cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại một chút đã, trọng điểm là…câu này, tại sao có thể để một người phụ nữ như cô nói ra?
Đây là đi đăng kí… kết hôn mà, thời khắc này quan trọng thế cơ mà.
Cả đời này chỉ có chuyện này là lớn nhất mà thôi, thế mà lại bị cô cướp mất, thế này là… không đúng! Nhầm kịch bản rồi!
Yến Thanh Ti thấy Nhạc Thính Phong vẫn cứ trù trừ, nói: “Anh không đồng ý?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu lia lịa: “Không phải, không phải, đương nhiên là không phải rồi…”
Đăng kí kết hôn, đây là ước mơ tha thiết của anh, làm sao mà anh lại không đồng ý cơ chứ? Nhưng anh cảm thấy cứ sao sao ấy, thế này thì quá qua loa đại khái rồi. Không tính ngày lành, không chọn giờ lành, ập ngay đến lúc anh chẳng có tí chuẩn bị nào. Anh không mặc vest, đầu tóc cũng chẳng đâu vào đâu, nhỡ đâu ảnh trên giấy đăng kí kết hôn không đẹp thì làm thế nào?
Càng nghĩ Nhạc Thính Phong lại càng cảm thấy những thứ cần chuẩn bị rất nhiều.
Lúc này, trước cửa Cục dân chính không có ai, đợi đến lúc đông lên có lẽ sẽ bị người ta vây xem như động vật quý hiếm mất, Yến Thanh Ti nói: “Nếu đã đồng ý, vậy thì vào với em thôi.”
Nhạc Thính Phong vội vã kéo Yến Thanh Ti lại: “Thanh Ti, Thanh Ti, hôm nay đột ngột quá, không bằng để hôm khác chúng ta thay quần áo tử tế, làm lại đầu tóc, chỉnh trang cho đẹp rồi hẵng đến được không?”
Yến Thanh Ti bước đến, nâng cằm anh lên ngắm trái ngắm phải: “Không cần chỉnh trang anh cũng đủ đẹp trai rồi.”
Ngay lập tức Nhạc Thính Phong liền cười đần ra, quả nhiên trong lòng Thanh Ti anh vẫn là người đẹp trai nhất. Không đúng, không đúng… không thể vì thế mà kiêu ngạo được, quan trọng là bây giờ phải đi đăng kí kết hôn.
Yến Thanh Ti kéo tay Nhạc Thính Phong đi thì anh lại nói: “Thanh Ti, không đúng, câu vừa nãy em nói không đúng…”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không phải câu đó, là câu… em nói… mời anh đi kết hôn đó…”
Câu này tốt xấu gì cũng phải để anh nói chứ.
Yến Thanh Ti nhíu mày nghĩ một lát rồi nói: “Vậy anh đi đăng ký kết hôn với em đi.”
Khoé miệng Nhạc Thính Phong co giật hai cái: “Không phải là như thế, câu này em không thể nói như thế.”
Yến Thanh Ti xoa cằm, không thể nói thế này cũng không thể nói thế kia, vậy…
Cô ngẩng đầu nhìn Nhạc Thính Phong trịnh trọng nói: “Nhạc Thính Phong, kết hôn rẻ lắm, em mời anh!”
Nhạc Thính Phong ngã ngửa, anh phục rồi, anh phục cô sát đất rồi, Nữ Vương đại nhân, ngài cầm lấy đầu gối của anh đi đi, anh không còn gì để nói nữa rồi!
Yến Thanh Ti nhìn biểu cảm cực kì phong phú trên gương mặt của Nhạc Thính Phong: “Vẫn không đúng à?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Đúng, rất đúng… quá đúng rồi!”
“Vậy đi thôi, chúng ta vào trong đi.”
Cô nói rồi lấy một cái khẩu trang trong túi ra đeo lên.
Nhạc Thính Phong: “Nhưng anh đã lấy sổ hộ khẩu đâu.”
Yến Thanh Ti: “Không sao, Ngự Trì đã đến rồi, anh ta đã đem đến rồi đây này.”
Nhạc Thính Phong hoá đá trong gió. Nương nương, ngài chuẩn bị đầy đủ như vậy, anh còn nói gì được nữa đây?
Xem ra ở trước mặt Yến Thanh Ti, anh chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được rồi, những việc khác… đành thôi vậy.