Yến Thanh Ti kéo tay Nhạc phu nhân, ánh mắt nhìn bà đầy vẻ khích lệ, bác gái, bác có thể sống sót mà!
Động tác của Nhạc phu nhân có chút lớn, khiến ánh mắt tất cả mọi người đều hướng về bên này.
Nhạc Thính Phong che mặt, mẹ ơi là mẹ, đã bàn kĩ dù bất cứ giá nào cũng phải đứng cho vững, trong lòng có sợ đến thế nào đi chăng nữa thì trên mặt vẫn phải thể hiện ta đây không sợ, nhưng sao giờ mới nghe giọng đã gục rồi là sao? Mất mặt quá đi!
Hạ lão thái hôm nay rất vui vẻ, thấy Nhạc phu nhân ngã xuống đất thì vội vàng nói: "Mi Mi, sao lại ngã như thế, mau đứng dậy đi."
Yến Thanh Ti với Nhạc Thính Phong vội vàng đỡ Nhạc phu nhân đang run rẩy dậy.
Nhạc phu nhân ngồi dịch về phía sau lưng Yến Thanh Ti một chút, kéo áo cô, không dám ngẩng đầu lên.
Yến Thanh Ti quay sang nhìn Hạ An Lan, cười cười nói: "Bác... bác... hôm nay sao bác về sớm như vậy... ạ?"
Hạ An Lan nhìn quét ra phía sau lưng Yến Thanh Ti, mỉm cười: "Hôm nay nhà có khách quý thì tất nhiên phải về sớm rồi. Sao vậy... nghe con nói thì hình như không muốn bác về sớm thì phải?"
Yến Thanh Ti lắc đầu liên tục: "Không, không, không, dĩ nhiên không phải thế, làm sao con nghĩ thế được chứ?"
Hạ An Lan xoa đầu Yến Thanh Ti, cái chính là Tô Lão Đại gọi ông về, hai người bọn họ quan hệ rất tốt, nhiều năm trôi qua như vậy mà vẫn chưa từng ngừng liên lạc.
Hôm nay bên Tô gia chỉ có vợ chồng Tô Lão Đại, Lão Tam cùng với Tô Tiểu Ngũ và Tiểu Lục tới. Vốn là tất cả những người khác cũng muốn đi, nhưng cân nhắc lại thì thật sự có hơi nhiều người nên đành ở nhà.
Hạ An Lan chào hỏi mọi người, Tô lão thái nói: "Này, Mi Mi đâu..."
Nhạc phu nhân đứng run run đằng sau Yến Thanh Ti, hu hu hu, cứ xem bà là không khí là tốt rồi mà, đừng ai chú ý sự tồn tại của bà, không nên gọi bà mà!
Nhạc Thính Phong chọc chọc Nhạc phu nhân: "Mẹ... gọi mẹ đấy! Đừng nhát gan thế, dũng cảm chút...”
Nhạc phu nhân sống chết cũng không chịu đứng ra: "Con nói nghe dễ thế, dù sao cũng có phải con chết đâu!"
Yến Thanh Ti thấy bác của cô nhìn sang, vội vàng nói: "Bác gái yên tâm, có con đây, con bảo vệ bác, bác của con... cũng không ăn thịt người!"
Hạ lão thái lại gọi Mi Mi một tiếng. Nhạc phu nhân run rẩy, Nhạc Thính Phong nói: "Mẹ, vì con dâu... vì vật may mắn nhà chúng ta... đã đến nước này thôi thì cứ cắn răng mà đâm đầu đi, bằng không sao ôm được Thanh Ti về? Mẹ quên mục đích tới đây là gì rồi à?"
Yến Thanh Ti thấp giọng nói: "Đúng vậy bác gái, con ở đây, con chắc chắn không để bác con đụng vào bác, có xảy ra bất cứ chuyện gì con cũng chắn trước mặt bác..."
Nhạc phu nhân siết chặt nắm đấm, cắn răng, "Liều mạng!"
Nhạc phu nhân hít sâu một hơi, đưa chân bước sang ngang một bước, há mồm chuẩn bị nói, thế nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt sâu hút của Hạ An Lan thì ngay lập tức hết hơi, chân có chút mềm nhũn, lời muốn nói cũng nuốt ngược trở lại nên đành ngậm ngùi bị sặc: "Khụ... khụ..."
Nhạc phu nhân che miệng, ho đến lợi hại, Nhạc Thính Phong quay đầu đi, không dám xem tiếp.
Mẹ, thời điểm quan trọng... xin cố gắng một chút!
Yến Thanh Ti vội vàng vỗ vỗ sau lưng Nhạc phu nhân, lúng túng giải thích với Hạ An Lan: "Cái này... bác gái... có chút cảm lạnh!"
Hạ lão thái nhìn Nhạc phu nhân bằng ánh mắt đầy yêu thương, nói với Hạ An Lan: "An Lan nhìn Mi Mi kìa, thật không ngờ cũng có ngày chúng ta bàn chuyện hôn sự với con trai con bé, lúc nó mới sinh con còn còn bế nó đấy, con còn nhớ không?"