"Con đi câu cá bao giờ chưa?”
Yến Thanh Ti lắc đầu, câu cá là để tu tâm dưỡng tính, trước đây cô lấy đâu ra nhiều thời gian như thế để làm mấy cái việc đó.
“Câu cá thì không thể nóng nảy, con càng nóng nảy thì cá càng không mắc câu. Con phải nhớ rõ một điều, bà ta còn sốt ruột hơn con.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Con biết rồi!”
“Về phòng nghỉ đi, đừng có thức khuya mãi thế.”
Yến Thanh Ti cười hì hì: “Vậy con về phòng đây, chúc bác ngủ ngon!”
Đi được hai bước, Yến Thanh Ti quay lại nói: “Bác ơi… bác… thực sự không thể… tha thứ cho bác Nhạc được ạ? Bác ấy rất đơn thuần, rất ngây thơ, như một đứa trẻ con ấy.”
Hạ An Lan chỉ chỉ vào cửa phòng: “Muộn lắm rồi, con mau về nghỉ đi!”
Yến Thanh Ti bĩu môi, đúng là nhỏ mọn!
…
Ngày hôm sau, Du phu nhân thức dậy với hai quầng thâm quanh mắt đen sì, đôi mắt lờ mờ ảm đạm, bước đi cũng lảo đảo.
Hôm qua bà ta kinh hoảng quá độ, dù sau khi Yến Thanh Ti đi rồi, bà ta thu dọn hết tất cả đám chuột rắn đó lại nhưng vẫn không dám ngủ trên giường, sau khi nằm xuống rồi vẫn có cảm giác, dường như có thứ gì đó đang bò lên người khiến bà ta sợ hãi ngồi ngủ trên ghế cả một đêm.
Lúc ăn sáng, Yến Thanh Ti cười nói: “Xem ra hôm qua Du phu nhân nhân ngủ không được ngon nhỉ? Chậc, không hiểu ác mộng kinh khủng đến mức nào mà khiến cho bác sợ đến vậy ạ?”
Du phu nhân thản nhiên nói: “Cám ơn đã quan tâm, tôi vẫn tốt lắm.”
Du Hí vẫn cứ cúi gằm đầu xuống ăn cơm, với kinh nghiệm tích lũy hai ngày nay, Du Hí đã quyết định một chuyện, hôm nay phải ăn cho no, để tối đến còn… chạy trốn!
Mẹ nó chứ, ông đây không muốn chơi với các người nữa!
Dù sao anh ta cũng đã không thể khuyên nổi mẹ mình, bà cũng chẳng thèm nghe anh ta nói, đã thế thì anh ta ở lại đây làm cái gì, chờ chết à?
Quyết định rồi, Du Hí càng cắm đầu cắm cổ vào ăn.
Hạ lão thái hỏi Yến Thanh Ti: “Ngày mai mẹ của Thính Phong đến phải không con?”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Đúng ạ, ngày mai là Trung thu, mọi người đến vui tết Trung thu cùng với bà đó ạ!”
Trên gương mặt Hạ lão thái tràn ngập nụ cười: “Thật tốt quá… Ngày mai bọn họ đến rồi, đợi đến khi chuyện hôn sự của con bàn bạc xong xuôi, ngày tháng, của hồi môn của con và rất nhiều những thứ khác nữa được định ra, bà và ông con, bác con có thể bắt đầu chuẩn bị cho con được rồi.”
Hạ lão thái cảm khái nói: “Trước đây thực sự không ngờ đến bà cũng có thể sống được đến ngày nhìn thấy cháu gái mình đi lấy chồng.”
Yến Thanh Ti an ủi bà: “Bà ơi, bà không những có thể nhìn thấy cháu đi lấy chồng mà còn có thể nhìn thấy chắt ngoại của bà nữa cơ.”
“Đúng thế, bà còn phải đợi để bế chắt nữa chứ, nếu như mẹ cháu còn còn sống thì tốt biết bao nhiêu.” Hạ lão thái nhớ đến đứa con gái bé bỏng của mình, trong mắt bà lại hiện lên vẻ đau thương.
Sự trở về của Yến Thanh Ti tuy khiến gia đình trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, cũng khiến cho lão thái thái cuối cùng tìm được niềm an ủi tuổi già, nhưng có những lúc càng nhìn vào Yến Thanh Ti, bà lại càng nhớ đến Tiểu Ái của mình.
Có những đêm lão thái thái nghĩ về những khổ sở mà con gái mình phải chịu đựng bao nhiêu năm ở bên ngoài, bà lại đau đớn đến mức không ngủ được.
Yến Thanh Ti nhìn đôi mắt của bà cụ liền biết bà đang nghĩ gì, cô vội nói: “Nếu như mẹ con vẫn còn, chắc chắn là sẽ mắng con tại sao lại vét sạch của để dành của bà.”
Hạ lão thái cười lên: “Những thứ đó vốn là của con, ai bà cũng không cho, đều là của Thanh Ti nhà mình hết, không cho ai cả.”
“Vẫn là bà ngoại đối với con tốt nhất.” Yến Thanh Ti ôm lấy cánh tay bà làm nũng.
Cô thi thoảng lại liếc về phía Du phu nhân, bà ta vẫn bình thản dùng bữa, dường như không để ý đến những gì bọn họ đã nói.
Yến Thanh Ti cười châm chọc, không để ý? Giả vờ giỏi thật, để tôi xem bà còn có thể nhịn được bao lâu?