Ân Thất cũng không để người ngoài cửa phải chờ lâu lắm, sau khi mở cửa, một người đứng bên ngoài, không biết thiếu nien bị thứ gì làm ướt, cả người ướt đẫm, ngay cả ngọn tóc bên cạnh cũng đang nhỏ những giọi nước.
Vừa rồi thời tiết còn có nắng, nhưng sau khi Ân Thất mở cửa lại phát sinh thay đổi.
Con mưa nặng hạt, còn kèm theo tiếng sấm chớp đánh ầm ầm.
Một người đứng bên trong cánh cửa, một người đứng ở ngoài cửa.
Ân Thất còn chưa rõ cốt truyện này phát triển kiểu gì, vì thế hai người đứng ở cửa như cương thi cẳ nửa ngày trời, cuối cùng nếu không phải do Ân Thất thực sự không nhìn được nữa, cũng sẽ không chủ động lùi trước một bước để thiếu niên tiến vào bên trong.
Trước hết cậu bối rối nghiêng người sau lại lùi một bước, ra hiệu cho thiếu niên có chuyện gì vào trong rồi nói.
Sau khi tiếp đón người vào, Ân Thất đưa cho thiếu niên một cái khăn lông để thiếu niên lau tóc.
Khi cậu đang suy nghĩ phải bắt đầu nói cái gì cùng với thiếu niên, đối phương đã cho cậu một bậc thang xuống dưới trước.
"Sao anh lại không để ý đến em......" Vẻ mặt của thiếu niên ấm ức tủi thân.
Vẻ mặt của Ân Thất đúng kiểu anh da đen gương mặt đầy dấu hỏi chấm.
"Chúng ta cũng đã đính hôn rồi!"
Ý tứ trong câu nói của thiếu niên làm não Ân Thất không load kịp luôn, vừa rồi nhắc nhở của trò chơi ý là, cậu hẳn phải là bạn trai của vị hôn phu của thiếu niên mới đúng chứ nhỉ.
Thấy Ân Thất không nói lời nào, thiếu niên chạy đến gần chỗ Ân Thất, làm cậu sợ tới mức trốn ra sau một chút.
"Em biết anh không thích em....." Thiếu niên dường như bị tổn thương bởi động tác của Ân Thất, "Tuy rằng chúng ta chưa từng gặp mặt nhưng mà, em thích anh!"
Ân Thất: "......"
Hảo diễn xuất, cậu tiếp tục diễn tôi xem nào......
Thế này cậu đã rõ hành động lần này của thiếu niên có ý gì rồi.
Thiếu niên lần này giả mạo làm vị hôn phu của Ân Thất, hành động này là một hành động rất vô liêm sỉ đấy có biết không hả.
"Sao anh không nói gì!"
Thiếu niên cực kì cực kì không hài lòng.
"Nói...... Nói cái gì......" Ân Thất nói câu nói đầu tiên.
"Em biết rằng anh không thích em, nhưng mà, xin anh hãy cho em một cơ hội, em sẽ chứng minh cho anh xem!" Thiếu niên nói lời thề son sắt, giọng điệu rất nghiêm túc, nhưng mà, nếu không phải ông đây đã biết một ít thông tin trước đấy, ông đây sẽ tin nó là thật đấy.
Đối với hành động tình địch biến thành vị hôn phu này, chỉ cần không ảnh hưởng tới tiến độ trò chơi, Ân Thất cũng không ngại ngần gì.
"Tôi đã biết......" Ân Thất thật sự không thể chịu đựng được bộ dạng đáng thương tội nghiệp cửa thiếu niên.
"Thật tốt quá." Thiếu niên kích động ôm chặt Ân Thất.
Từ góc độ của những người chơi thấy được rằng sau khi thiếu niên ôm Ân Thất, ở vị trí cậu không thể nhìn thấy, nụ cười náy mắt biến mất, sau đó ánh mắt trở nên âm ngoan.
OMG thật là drama quá đi, những người chơi còn lại không khỏi cảm thấy lo lắng cho Ân Thất.
"Anh Triệu Tư, anh ơi......" thời điểm nhóm người Lưu Anh Tuấn muốn gửi tin tức nhắc nhở Ân Thất, không biết tại vì sao, tin tức kia gửi được một nửa lại không gửi được.
"Bị chặn tin nhắn rồi!" Lưu Anh Tuấn nhìn cái dấu đỏ chấm than kia trên quang não của mình, nói với những người chơi phía đằng sau.
"Em cũng vậy......" Ngay cả Daphne cũng nói bị như vậy.
......
Mà Ân Thất đang trong trò chơi còn hoàn toàn không biết chuyện xảy ra trong phòng quan sát, lúc này cậu còn có việc khó giải quyết hơn đây.
"Vì sao cậu lại ở chỗ này?" Ân Thất khó hiểu nhìn thiếu niên đang ôm chăn, sau đó tự nhiên như không nằm trên giường đôi của chính mình.
"Chúng ta đã đính hôn mà!" Thiếu niên tự tin mười phần như là đúng lý hợp tình.
Ân Thất: "......"
Ôi đau đầu thế nhỉ......
"Chúng ta còn chưa có kết hôn đâu." Ân Thất vẫn như cũ không định từ bỏ ý định.
"Đã đính hôn rồi mà, kết hôn còn xa sao?" Thiếu niên hờn dỗi.
Ân Thất cầm lấy gối đầu xoay người chuẩn bị đi ra phòng khách, không ngờ còn chưa đi ra được một bước, cậu đã bị người nào đó ôm lấy, đôi tay vòng qua eo.
"Có phải anh không còn yêu em nữa đúng không ~" Người phía sau ôm thật chặt Ân Thất vào trong ngực, không cho cậu có bất kỳ cơ hội tránh thoát nào.
"Trước mắt mà nói, quả thật không yêu." Ân Thất ăn ngay nói thật.
Lúc mà Ân Thất cho rằng thiếu niên sẽ từ bỏ, cậu hoàn toàn không nghĩ đến thiếu niên không những không thu tay lại mà còn lấy chân mình quấn chặt vào eo của Ân Thất.
"Vậy thì em cũng sẽ ra phòng khách ngủ cùng anh." Thiếu niên không biết xấu hổ nói, "Dù sao em cũng đã nhìn rồi, sô pha ngoài phòng khách đủ lớn cho hai đứa mình."
Cuối cùng Ân Thất vẫn phải thỏa hiệp.
"Ngủ đi!" Cậu thả cái gối về chỗ cũ, rồi kéo chăn nằm xuống.
Ân Thất giống như không thèm để ý tới người bên cạnh, lúc cậu nhắm mắt chuẩn bị ngủ thì người bên cạnh bắt đầu dở chứng làm trò.
"Cậu có thể bỏ tôi ra không?" Ân Thất nhìn cánh tay đang đặt ở trên eo của chính mình.
"Người ta sợ bóng tối!!" Thiếu niên trả lời lại một cách chính đáng.
"Vậy thì phiền anh bỏ giúp tôi cái chân đang để trên đùi tôi đi cái." Không nói gì thì nó trèo lên đầu lên cổ mình, không nói chắc cậu ta sẽ đè cả người lên trên người cậu mất, Ân Thất từ trước đến giờ còn chưa từng cách người khác gần đến như vậy đâu.
Kể cả trò chơi trước trong game, nhiều nhất cũng chỉ bị Cao Đại ôm một chút.
Cuối cùng thiếu niên cũng không tình nguyện buông tay ra, nằm ở bên cạnh một cách quy củ. Đầu tiên Ân Thất chờ đợi lẳng lặng đến khi xác nhận thiếu niên sẽ không sán lại động tay động chân làm cậu tỉnh ngủ nữa, Ân Thất lúc này mới yên tâm đi ngủ.
Bên này Ân Thất đã ngủ rồi tự nhiên không biết được sự việc phát sinh sau khi cậu đã ngủ.
Những người chơi từ phòng theo dõi bên kia nhìn thấy, thiếu niên sau khi Ân Thất ngủ không bao lâu, đầu tiên hắn ta bò lên, sau đó ghé vào bên cạnh Ân Thất lẳng lặng nhìn cậu như vậy.
Cũng không biết đã trôi qua bao nhiêu lâu, thiếu niên vươn hai tay, chậm rãi duỗi đến phía cổ Ân Thất.
Đồng tử của mấy người chơi khác còn chưa dám giãn ra, dường như mọi người đều đang nói, xuống tay nhanh đi!
Thời điểm mà mọi người cho rằng sẽ thành công, thế nhưng thiếu niên lại thu lại đôi tay đang duỗi dang dở của mình.
"Sao lại không hạ thủ đi......" Lưu Anh Tuấn thất vọng mà nói.
"Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi!" Daphne ở bên cạnh cũng nói theo.
Lúc mà hai người đều cảm thấy đáng tiếc vì để lỡ mất đi một cơ hội tốt như vậy.
"Răng rắc!" Một tiếng, là âm thanh kẹp tóc bị bẻ gãy.
Lưu Anh Tuấn nhìn về hướng vừa phát ra âm thanh, thiếu chút đã bị dọa sợ rồi.
Người phụ nữ tinh tế tao nhã, không biết vì sao mà giờ phút này xung quanh người bà như có một cỗ khí tức màu đen nghìn nghịt mang áp suất thấp, làm hắn rời xa một bước theo bản năng.
"Cô không sao chứ ạ?" Lưu Anh Tuấn có hơi lo lắng hỏi.
"Cô không có việc gì đâu......" Nữ nhân quay đầu, nở nụ cười rất khéo léo với, chẳng qua là không hiểu vì cái gì mà hắn cảm thấy nụ cười này tựa như bên trong có thủy tinh vậy.
Chu Dịch hình như đã cảm giác được cái gì đó, đứng chắn trước mặt Lưu Anh Tuấn chặn tầm mắt của người phụ nữ.
Người phụ nữ híp mắt cười thành một cái khe, ngay cảm người bên cạnh cũng có thể cảm nhận được, bộ dạng này giống như tâm trạng không được ổn lắm.
Bên kia Ân Thất cũng không phải ngủ rất ngon đâu.
Cảm giác ngẫu nhiên, cậu chàng cảm thấy chính mình bị một con bạch tuộc quấn lấy chặt chẽ, làm cậu hít thở không được suýt thì tắc cả thở.
Không biết rằng đã qua bao lâu, lúc cậu tỉnh lại phát hiện trên giường có một cái chăn đang được đắp trên người cậu trên người cậu, hơn nữa lại còn là hình ống trụ tròn, quấn cậu lại như là làm vằn thắn khóa chặt lại bên trong.
Mà thiếu niên bên cạnh đem cậu trở thành gối ôm.
Ngoại trừ đôi tay của thiếu niên còn đang ôm cậu, toàn bộ khuôn mặt đều bị vùi vào trong cổ cậu, Ân Thất còn có thể cảm nhận được hơi thở vững vàng của thiếu niên phả vào cổ của chính mình.
"Dậy, mau dậy đi!" Ân Thất xấu hổ nói, cậu hơi cử động thử lấy tay ra từ bên trong chăn.