Mộ Lăng Khiêm đã phát hiện miêu nị.
Ôn Hướng Dương nếu lại cắt đứt, hình như có vẻ quá cố tình.
Cô cười nói, “Là Tiểu Hân. Tôi mới vừa vốn dĩ tưởng tượng, kết quả anh biết tôi có đôi rất mơ hồ, tôi thật không cẩn thận đem cắt đứt kiện ấn thành trò chuyện.”
Ôn Hướng Dương cầm lấy di động, không nghĩ tới lần này mở điện thoại ra kỳ thật là Nghiêm Hân.
Cứ Như thế cứu cô một mạng.
“Hả.” Cô vừa nhận được điện thoại mới nói một tiếng, điện thoại bên kia liền truyền đến tiếng kêu cất cao của Nghiêm Hân, “Hướng Dương, cậu rốt cuộc cũng nghe điện thoại! Cậu có biết hay không, đã ba ngày, cậu thế nhưng mất tích ba ngày, chúng tớ suýt nữa đi báo án!”
Thanh âm lớn đến nỗi làm Mộ Lăng Khiêm ngồi ở một bên xem tạp chí cũng phải nhìn Ôn Hướng Dương nhìn thoáng qua.
Ôn Hướng Dương vội vàng nói, “Tiểu Hân, tớ thật sự không có việc gì, tớ chỉ là đi ra ngoài mấy ngày, quên đem điện thoại, tớ vừa mới mới trở về thôi.
“ Tớ mặc kệ, Hướng Dương, cậu mau nhanh đem cái di động vô dụng đó đổi đi! Đổi không được, tớ liền mang cái di động khác cho cậu! Cậu có biết hay không, tớ cùng anh trai có bao nhiêu lo lắng, chúng tớ đều muốn phát điên tìm cậu! Cậu hôm nay lại không nghe điện thoại, chúng tớ liền phải đi báo nguy!”
Thời điểm Mộ Lăng Khiêm nghe được anh trai của Nghiêm Hân, hắn ánh mắt rõ ràng nhíu một chút, Ôn Hướng Dương cũng đã nhận ra, chính là Mộ Lăng Khiêm ở bên cạnh cô, cô cũng không biết như thế nào cùng Nghiêm Hân nói chuyện.
Cũng may Nghiêm Hân cũng không có đem cái đề tài này tiếp tục nói tiếp
cô cũng thực mau liền nói tới rồi hỏi tìm Ôn Hướng Dương có mục đích chân chính.
“Hướng Dương, ba cậu đoạt ở phía trước anh trai tớ, đem Thiệu Kiệt ở bệnh viện mang đi, chúng tớ hiện tại căn bản là tìm không thấy Thiệu Kiệt.
Không hề nghi ngờ, ba cậu chính là muốn dùng loại biện pháp này bức cậu thỏa hiệp.”
Nghiêm Hân còn đang tức giận nói, cô nói lên lời này âm điệu cũng không nhỏ.
Ôn Hướng Dương mặc dù đã che lại ống nghe, thanh âm vẫn như cũ truyền ra ngoài.
Mộ Lăng Khiêm nghe đến lời này, liền nhìn Ôn Hướng Dương liếc mắt một cái.
Ôn Hướng Dương hiện tại toàn bộ tâm tư đều đặt ở 2 câu này của Nghiêm Hân, căn bản là không chú ý đến phản ứng của Mộ Lăng Khiêm.
Ba cô cư nhiên đoạt ở phía trước bọn họ, đem Thiệu Kiệt mang đi rồi?
Thiệu Kiệt thân thể đã kém thành cái dạng gì rồi, ba cô cư nhiên vẫn còn bức cô……
Việc này xác thật Ôn Lợi Thịnh làm được!
Ôn Hướng Dương nắm chặt điện thoại trong tay, “Tiểu Hân, tớ đã biết. Đừng lo lắng, tớ sẽ xử lý thật tốt, tớ sẽ không làm bất luận cái gì làm thương em trai tớ!”
“Hướng Dương, tớ……”
“Chờ tớ trở về lại nói. Chúng ta buổi chiều,ở chỗ cũ.” Ôn Hướng Dương nói xong liền tắt điện thoại.
Cô đi đến trước mặt Mộ Lăng Khiêm, ánh mắt có chút lạnh dò hỏi, “Mộ thiếu, chúng ta khi nào có thể trở về? Tôi có chút việc riêng cần sự giúp đỡ của anh".
“Yêu cầu hỗ trợ sao?” Mộ Lăng Khiêm buông xuống tạp chí trong tay, nhìn về phía Ôn Hướng Dương.
“Tạm thời không cần, nếu là thật sự có yêu cầu, tôi sẽ tìm anh.” Này dù sao cũng là việc của cô, Mộ Lăng Khiêm cùng cô có quan hệ, còn không đến mức kia.
Có lẽ là bởi vì Ôn Hướng Dương bồi hắn ba ngày, Mộ Lăng Khiêm thật ra không có khó xử với Ôn Hướng Dương,
hắn đứng lên, nhìn Ôn Hướng Dương, tầm mắt dừng ở trên khuôn mặt lạnh băng của cô, mở miệng nói, "Cô ở đây 3 ngày tôi với cô thiếu một ân tình, cô khi nào về cũng được.”
Mộ Lăng Khiêm nói xong, liền cất bước đi ra ngoài.
Du thuyền rất nhanh liền từ trên Trường Ninh đảo sử trở về.
Xuống du thuyền, Mộ Lăng Khiêm đem Ôn Hướng Dương đưa đến cái địa phương muốn đi, Ôn Hướng Dương xuống xe trước, Mộ Lăng Khiêm lãnh đạm mang theo không 1 chút ngỗ nghịch thanh âm vang lên ở phía sau cio, “cô có thể không cho tôi giúp cô, cũng có thể đi tìm bạn tốt của cô. Nhưng là ngàn vạn đừng làm cho tôi phát hiện, cô đi gặp nam nhân khác, đi tìm nam nhân khác hỗ trợ.”