Editor: Bông Béo
Beta: Stuki^^
Mộ Lăng Khiêm lạnh mặt quét Tiểu Q một cái, Tiểu Q lập tức không dám lại bán manh nữa, mà là ngồi ngay ngắn, hai chân chạm đất mà ngồi, chỉ là đầu lưỡi vẫn còn lè ra.
Không phải nó định lè lưỡi ra đâu, mà đây là thiên tính.
Ôn Hướng Dương cũng cảm nhận được tầm mắt Mộ Lăng Khiêm. Thân thể cứng đờ, đem bữa sáng của Mộ Lăng Khiêm đặt tới trước chỗ ngồi của hắn.
Hai người liền như vậy nhìn nhau không nói gì, Ôn Hướng Dương ăn một ít, mắt lại nhìn đến Tiểu Q đang ngồi trên mặt đất, Tiểu Q vừa thấy Ôn Hướng Dương nhìn nó, liền lập tức đối với Ôn Hướng Dương nhe răng le lưỡi.
Ôn Hướng Dương nhịn không được mỉm cười, còn không dám để Mộ Lăng Khiêm nhìn thấy.
Cô trước kia thường tưởng tượng mình có thể nuôi một con chó. Khi học đại học, cũng đã nhặt được một con chó, nhưng cuối cùng con chó biến mất không chút tăm hơi ( bị Lâm Hạo giết).
Lại đến sau này, cô bận không có thời gian, còn nữa, có muốn thì cô cũng nuôi không nổi, một con chó thuần chủng so với cô còn quý hơn nhiều.
Mộ Lăng Khiêm nhìn Ôn Hướng Dương cùng Tiểu Q sau lưng “liếc mắt đưa tình”, lông mày nhíu lại.
Ăn xong bữa sáng, Ôn Hướng Dương còn muốn đi mua cho Tiểu Q ít thức ăn, chính là, nhìn Mộ Lăng Khiêm vẫn luôn ngồi ở trên sofa ngoài phòng khách xem báo, cô không biết nên mở miệng như thế nào. Nói là cô muốn đi ra ngoài một chuyến sao?Lý do gì?
Nghẹn lại nghẹn, nhìn Tiểu Q vẫn luôn nhìn cô mà bán manh, cô lại không nhịn được. Lấy hết can đảm, cô chậm chạp đi đến trước mặt Mộ Lăng Khiêm.
Mộ Lăng Khiêm ngước mắt nhìn cô một cái.
“Mộ thiếu, em muốn đi siêu thị!” Ôn Hướng Dương âm điệu có chút trang trọng mà nói, giống như đây là lý do nghiêm túc, tiếp thêm cam đảm cho mình.
Mộ Lăng Khiêm nghe nói như thế, không có trả lời, nhưng thật ra tầm mắt đã chuyển hướng sang Tiểu Q đang ngồi dưới đất.
“Cho nên?”
“Cho nên, em muốn đi ra ngoài.” Ôn Hướng Dương dùng ánh mắt nhìn như nhìn kẻ ngốc mà nhìn Mộ Lăng Khiêm một cái. Sau khi liếc xong, cô mới phát hiện chính mình mới vừa làm cái gì, cô lập tức bưng kín miệng.
Cô chính là não bị hỏng đến điên rồi sao? Người vừa dùng cái loại ánh mắt đó, cái loại khẩu khí kia cùng Mộ Lăng Khiêm nói chuyện này khẳng định không phải là cô.
Khi Ôn Hướng Dương cho rằng Mộ Lăng Khiêm sẽ tức giận giáo huấn cô, thì Mộ Lăng Khiêm lại đứng lên.
Ôn Hướng Dương nhìn Mộ Lăng Khiêm.
Mộ Lăng Khiêm đã bước tới cửa đi ra ngoài. Đến cửa, thấy Ôn Hướng Dương còn đứng tại chỗ, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn cô một cái, nói: “Không phải muốn đi siêu thị sao? Còn đứng thất thần làm cái gì?”
Ôn Hướng Dương lập túc chạy theo Mộ Lăng Khiêm đi ra ngoài, Tiểu Q thấy hai người đều đi rồi, nó cũng vội vàng chạy theo.
Hai người mới vừa lên xe, Tiểu Q cũng đi theo nhảy lên trên xe, phía sau cửa xe đóng, nó chỉ có thể trước tiên nhảy lên người Ôn Hướng Dương. Còn chưa đợi Mộ Lăng Khiêm nhìn nó, nó liền rất tự giác nhảy ra sau xe, ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Mộ thiếu, nó rất thông minh.” Ôn Hướng Dương nhịn không được cảm thán.
Mộ Lăng Khiêm trầm mặc không nói gì, chỉ là con ngươi càng lạnh, khởi động động cơ, lái xe về hướng siêu thị.
Hai người đi siêu thị, còn mang theo một con chó.
Người tới siêu thị mua sắm không ít. Ôn Hướng Dương tìm một chiếc xe đẩy, liền đẩy đi tìm đồ mà cô muốn mua. Thế cho nên đều đã quên Mộ Lăng Khiêm đang đi ở bên cạnh cô.
Thật sự là, cô trước nay không hề nghĩ tới, Mộ Lăng Khiêm sẽ có một ngày cùng cô đi siêu thị.
Mộ Lăng Khiêm chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tới những nơi như siêu thị này. Những thứ hắn cần đều là phân phó Trương thư ký hoặc Diệp Ảnh đi mua.
Hắn mới đến siêu thị không đến hai phút, cũng đã nhận thấy được không ít người dừng ánh mắt ở trên người hắn.
Còn có người, trộm lấy ra di động, chụp lén hắn.
Mộ Lăng Khiêm năng lực điều tra rất mạnh, khi nữ sinh kia định chụp lén, hắn cũng đã phát hiện ra cô bé.
Hắn mắt lạnh lẽo mà liếc cô bé một cái, nhìn rất hờ hững xa cách nhưng ngược lại, cái nữ sinh kia còn kéo theo bạn của mình hô lớn: “A a a!! soái a, nam nhân rất đẹp trai a!”