Editor: Mỹ Linh
“Không phải hắn.” Ôn Hướng Dương nhìn soái ca đeo kính râm liếc mắt một cái, thấp giọng trả lời, “Có thể là tơa thuê người kia thật sự có việc, đem anh em của hắn tới giúp tớ. Tiểu Hân, thế nào? Rất giống như vậy đi? Tớ cảm thấy Mộ Sắc *Ngưu Lang* tố chất chuyên nghiệp vẫn là không tồi.”
*Ngưu Lang là cách gọi những người trong đội ngũ “trai đẹp” tiếp rượu tại các quán bar, sàn nhảy
" À.” Nghiêm Hân gật đầu tán đồng, có chút ngượng ngùng đánh giá soái ca kính râm một phen, thấp giọng dò hỏi, “Hướng Dương, cậu lần trước ở Mộ Sắc, có nhìn đến kẻ cơ bắp sao? Bọn họ làm việc có tính bảo mật sao?”
* Ml*
Soái ca kính râm nghe được hai người nói nhỏ,trong lòng thầm than, BOSS rốt cuộc giao cho hắn cái nhiệm vụ gì đây.
Phòng trang điểm của cô dâu
Vương Lị thêm mắm thêm muối đem chuyện vừa rồi cùng Trần Vân Hi nói một lần, chỉ là những việc mất mặt, cô một việc cũng không dám nói, “Vân Hi, tôi nói cho cô, Ôn Hướng Dương kia khẳng định là chẳng có tên đàn ông nào,. phải thuê người đến để giữ thể diện. Điều buồn cười nhất chính là, người cô ta thuê là *bảo tiêu *. Còn BOSS, còn trợ lý riêng nữa,cô ta nói mà chẳng có nửa điều đáng ti cậy, thật là buồn cười chết tôi rồi.”
*Từ bảo tiêu đầu tiên có nghĩa là người mang tiêu, vũ khí bảo vệ cho người hoặc hàng. Thời xưa hàng hóa lưu thông thường bị cướp, chủ hàng thương thue các tiêu cục bảo vệ giúp. Những người có võ nghệ cao cường được các tiêu cục chiêu mộ, họ được gọi là bảo tiêu.
Ngày nay các bảo tiêu thường bảo vệ các nhân vật quan trọng. Do đó bảo tiêu có thể dịch là vệ sỹ *
Trần Vân Hi nghe nói như thế, buông xuống son môi trong tay, nhấp nhấp môi, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh, “Có tiền thì như thế nào? Xuất thân danh môn thì như thế nào? Còn không phải bị tôi dẫm đạp dưới chân sao? Đàn ông đều bị tôi lấy đi hết.”
“Vương Lị, tôi hôm nay khiến cho cô nhìn xem, cái gì Ôn Hướng Dương, cái gì Nghiêm Hân, đều chẳng bằng một ngón tay của Trần Vân Hi tôi mà thôi.”
Vương Lị nghe xong, vẻ mặt nịnh nọt liên tục nịnh hót, “Đó là điều đương nhiên. Vân Hi, bọn họ sao có thể sánh bằng với cô? Lâm đại công tử cùng cô mới làm một đôi môn đăng hộ đối.”
Trần Vân Hi thích nhất chính là những lời nói này của Vương Lị, cô đứng lên, nhìn chính mình trong gương, ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói, “Vương Lị, hôm nay là tôi hôn lễ, những công tử, thiếu gia nhà giàu tới không ít, ngay cả Triệu gia Thái tử cùng thư ký thị ủy Nam Đức ba tôi đều mời tới.”
" Triệu gia có rất nhiều tiền, nhiều người phụ nữ tìm đủ mọi cách để gặp Thái tử của Triệu gia, đều không gặp được hắn. Cô mà cùng hắn có mối quan hệ, nhà cô liền có thể có chỗ đứng trong xã hội này. Cô cũng đừng trách tôi không nhắc nhở, nắm vững cơ hội này đi.”
“Thật vậy chăng?” Vương Lị tràn đầy cực kỳ hâm mộ, “Vân Hi,tôi nghe nói Triệu gia Thái tử gia cũng không phải là ai đều có thể mời được, cô thật đúng là quá có mặt mũi.”
Vương Lị mặt mày hớn hở khen Trần Vân Hi, lên lên thành người của giới thượng lưu, chính là cô ta ( Vương Lị) mộng tưởng, càng là cô( Trần Vân Hi) nói cho cô ta cái gì đều có nguyên nhân.
“A, đó là đương nhiên.” Trần Vân H chỉnh lại áo cưới, ngẩng đầu lên kiêu ngạo, “Thời gian không sai biệt lắm, đi thôi.Cho Ôn Hướng Dương cùng Nghiêm Hân nhìn xem, rốt cuộc ai mới là người sống tốt nhất và là người chiến thắng."
Buổi sáng 10 giờ, nghi thức hôn lễ chính thức bắt đầutrời xanh mây trắng tiếng đàn violon du dương vang lên, người chủ trì đứng ở bên cạnh chú rể chính thức tuyên bố, “ Cho mời cô dâu vào.”
Giờ khắc này, Trần Vân Hi được bố là Trần Hùng dắt, đi trên thảm đỏ, sở hữu hoa tươi, sở hữu vỗ tay, tất cả đều là thuộc về cô.
Trần Vân Hi ngẩng đầu kiêu ngạo, cô phảng phất đã nhìn đến Ôn Hướng Dương cùng
Nghiêm Hân ghen ghét cô ghen ghét đến phát cuồng lại không quản ngại.
Cô mỉm cười, cô hưởng thụ,cô cảm giác chính mình chính là nữ vương của hôn lễ, tất cả mọi người đều phải khuất phục dưới chân cô.
Chính là, nhanh chóng, tinh huống xuất hiện sự nghịch chuyển kinh người!