Ôn Hướng Dương nghe vậy, ngó mắt liếc Vương Lị một cái " Vương Lị, sao cô nói như vậy mà lòng lại đầy căm phẫn, hay là cô đã từng trải qua như vậy?"
Khi Ôn Hướng Dương nói thì Vương Lị cơ bản là nói không lại,nên trừng mắt nhìn Ôn Hướng Dương hung tợn nói " Ôn Hướng Dương, cô chờ đó cho tôi!"
Nói xong Vương Lị liền xoay người đi.
Nghiêm Hân nhìn bóng dáng Vương Lị, có chút cả giận nói " Hướng Dương, có muốn mình tìm bạn trai mình để đuổi cô ta đi không? Cô ta sao mà lại như ruồi bọ vậy, thật là chán muốn chết."
Ôn Hướng Dương thấy dù cho thế nào thì bên cạnh còn có người bạn tốt Nghiêm Hân luôn toàn tâm toàn ý đối với mình, tâm tình có chút vui vẻ nói "Tiểu Hân, người bạn trai mới không phải bị cậu ném ngoài cửa sao? Không sao đâu,trước khi quyết định tới đây,tớ đã chuẩn bị tốt để đối phó với cái loại trường hợp này rồi "
Nghiêm Hân hơi thở dài " Hướng Dương, tớ chẳng giúp được gì cho cậu,nếu có anh mình ở đây thì tốt rồi "
" Cậu vạn lần đừng nói cho Cách Cách "
Ôn Hướng Dương không muốn cùng Vương Lị so đo nhưng Vương Lị lại không biết tốt xấu.
Cô ta rất biết sử dụng thủ đoạn, nhất là làm bại hoại thanh danh người khác,cô ta đi vào giữa đám khách, bắt đầu thêm mắm thêm muối buông lời nói xấu Ôn Hướng Dương.
" Có nhìn thấy người mặc bộ trang phục màu xanh nhạt kia không,đừng thấy cái vẻ mặt thanh thuần kia đánh lừa...kì thật trong xương cốt chính là cái loại thấp kém...khi học đại học không biết đã bị bao nhiêu đàn ông chơi đùa,khi ở trường học còn câu dẫn Lâm đại thiếu gia của chúng ta.Hôm nay còn dám tới đây, thật không biết xấu hổ.
" Có phải như vậy không? Nếu thật sự như vậy thì quả là người phụ nữ không biết xấu hổ?" Nhóm người này nghe nói bóng gió như vậy liền nhìn Ôn Hướng Dương với anh mắt khó chịu....
Ở đây không ít người theo phe của Trần Vân Hi, nghe Vương Lị nói vậy, tất cả liền nghĩ đây chính là một cơ hội tốt để lấy lòng Trần Vân Hi.
Một dám người ở phía sau liền vọt lên trước mặt Ôn Hướng Dương, chỉ vào cô mắng " Cô có biết xấu hổ hay không vậy? Đường đường là tiểu tam chuyên câu dẫn đàn ông,còn muốn tới tham gia hôn lễ để câu dẫn hay sao?"
" Cô còn không mau lăn khỏi đây? Nếu tôi là mẹ cô,sinh ra cái loại con gái không biết xấu hổ, tôi tuyệt đối sẽ đâm đầu chết "
Đám nhà giàu mới nổi thường sẽ có một đám nhà giàu mới nổi theo sau bợ đỡ nịnh hot..lời nói khó nghe sẽ liền theo đó mà nhiều thêm một chút.
" Đúng là không biết xấu hổ, Cút."
"Cút... Cút khỏi nơi này "
Còn có kẻ thô bạo hơn là bê mâm đựng hoa quả mà ném về phía Ôn Hướng Dương, Ôn Hướng Dương và Nghiêm Hân tốt xấu gì cũng xuất thân từ gia đình quyền thế, chưa từng bị người ta khinh bỉ như vậy,hai người chưa kịp đề phòng nên Ôn Hướng Dương bị ném phải một quả quýt.
Nghiêm Hân thấy Ôn Hướng Dương bị ném trúng liền chạy lại trước mặt cô " Hướng Dương, cậu có sao không?"
Nghiêm Hân đứng chắn trước nên cũng liền bị ném trúng.
Sắc mặt Ôn Hướng Dương âm lãnh, ném các cô ít nhất có mười mấy người phụ nữ trẻ có già cũng có..
Lại thấy một người đang cầm lấy một quả cam trên bàn ném về phía Ôn Hướng Dương, Ôn Hướng Dương liền kéo Nghiêm Hân ra nhanh tay bắt lấy quả cam, nhắm ngay người mới vừa ném cô... "phanh" một tiếng ném trả lại chuẩn xác..
Người đó bị ném trúng ngay mũi liền kết lên đau đớn.
Một đám người tức khắc đứng sững sờ tại chỗ, không ai dám bước lên.
Ôn Hướng Dương quét mắt nhìn về phía người còn muốn động thủ, lạnh băng mở miệng " Còn có ai thử nghĩ đến xem? Tôi ngày thường đánh bóng chày,bách phát bách trúng! Tôi muốn ném vào mắt các người thì tuyệt đối sẽ không bao giờ ném trúng vào mũi...ai muốn thử xem!"