Liền ngay thởi điểm Trần Vân Hi thỏa mãn cho rằng Ôn Hướng Dương sẽ mắc mưu, Ôn Hướng Dương cười lộ ra tám cái răng, dùng ánh mắt giống như đang xem một con ngốc diễn hài nhìn Trần Vân Hi, ý vị thâm trường nói, “Trần Vân Hi, cô cho là tôi ngốc như cô sao?”
Biểu tình trên mặt Trần Vân Hi cứng đờ một chút.
Ngay khi ý nghĩ bị vạch trần xuất hieenjtrong lòng Trần Vân Hi, còn không kịp khôi phục biểu tình tươi cười giả dối trên mặt, Ôn Hướng Dương lạnh lùng cười, cầm lấy bình rượu trên bàn vừa mới Trần Vân Hi định cho cô uống.
Đi lên trước, một phen liền bóp chặt gương mặt Trần Vân Hi, cạy miệng Trần Vân Hi ra, đối với Trần Vân Hi đổ mạnh xuống cho cô ta uống.
Không phải muốn tính kế cô sao?
Co gom trả lại hết một lượt!
Đừng tưởng rằng cô không so đo, không phát uy, chính là dễ khi dễ!
Bại lộ ra bản tính cùng bạo lực ước số Ôn Hướng Dương, làm Trần Vân Hi vốn xem thường cô ăn cái lỗ nặng.
Trần Vân Hi bị rót một ngụm rượu, sặc đến thẳng ho khan.
Sau khi cô ta hồi phục tinh thần, hai mắt đỏ bừng đi đến nắm lấy đầu tóc Ôn Hướng Dương, ý đồ tránh đi Ôn Hướng Dương lại muốn rót rượu.
Xuân dược cô ta bỏ ở trong rượu kia, uống xong cho dù là một phụ nữa bảo thủ cũng biến thành người dâm đãng.
Ôn Hướng Dương ngăn chặn Trần Vân Hi, tránh đi Trần Vân Hi công kích, ở giữa nhưng giãy giụa lôi kéo, vẫn là bị Trần Vân Hi bắt được một phen tóc.
Phần đầu truyền đến cảm giác đau đớn, làm cô nhăn lại mày đẹp, đúng lúc này, cánh cửa bị thô bạo đạp mở ra.
Người đàn ông đứng ở của chính là đứng ngược sáng.
Trần Vân Hi thấy không rõ mặt của người đàn ông đang đứng ở trước cửa, lại có một tia vui sướng, nhưng nghĩ lại tưởng tượng, cô chỉ là muốn đánh điện thoại gọi người tới hỗ trợ, giết chết Ôn Hướng Dương, nhưng cũng không có kêu, người này là nơi nào tới?
Trong lúc cô vẫn đang cảm thấy kỳ quái, người đàn ông kia đã thân thủ nhanh nhẹn đi vào trước mắt hai người.
Chỉ là hắn cũng không phải tới giúp cô!
“Anh……” Trần Vân Hi cả người bị chế phục quỳ xuống trước trên mặt đất, dựa vào ánh đèn, lúc này cô mới thấy rõ ràng người đàn ông trước mặt.
“Diệp Ảnh?” Ôn Hướng Dương nhìn đến người xuất hiện cũng có chút kinh ngạc, “Sao anh lại tới đây? Mộ thiếu đâu?”
“Có việc rời đi trước, anh ấy nói tôi ở chỗ này chờ cô, đưa cô trở về.” Diệp Ảnh kiềm chế Trần Vân Hi, nhìn về phía Ôn Hướng Dương dò hỏi, “Ôn tiểu thư, người này ngươi tính toán xử trí như thế nào?”
Rời đi?
Ôn Hướng Dương nghe nói như thế nhiều ít có chút thất vọng, bất quá anh xác thật là vội, hôm nay bởi vì sự tùy hứng của cô, còn dành ra thời gian tới bồi cô hồ nháo, cô đã thực cảm kích.
Hơn nữa, nàng cũng không quá muốn cho Mộ Lăng Khiêm nhìn đến cô bưu hãn như vậy, nếu là đem anh sợ hãi, liền không tốt, không phải sao?
Lúc này, Trần Vân Hi bị ngăn chặn quỳ rạp xuống trên mặt đất, nghe được cuộc đối thoại giữa Ôn Hướng Dương cùng Diệp Ảnh, trong lòng cô nhấc lên sóng to gió lớn.
Sao có thể?
Người của Mộ gia sao có thể thật sự coi trọng Ôn Hướng Dương, còn phái bảo tiêu bảo hộ Ôn Hướng Dương? Cô vẫn luôn cho rằng Ôn Hướng Dương nhiều lắm chính là cái ngoạn vật, có khả năng là hiện tại làm cho Mộ thiếu có cảm giác mới mẻ, qua một đoạn thời gian nữa khi mất đi cảm giác đó cô ta sẽ bị vứt bỏ.
Ôn Hướng Dương nhìn về phía hai mắt đang trừng to của Trần Vân Hi, lại nhìn thoáng qua Cẩu ca đã ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.
“Phiền toái ngươi đi lắp vài cái cameras, trang bị ở chỗ này. Lại đem cái người đàn ông vẫn đang hôn mê bất tỉnh kia đánh thức, đem tất cả rượu trong bình này cho bọn họ uống hết.”
“Ôn Hướng Dương, cô dám? Tôi sẽ không bỏ qua cô!” Trần Vân Hi nghe được Ôn Hướng Dương nói, có chút sợ.
Đàn ông của Trần Vân Hi cô xác thực là không ít, nhưng là cô trước nay không cùng loại đàn ông đáng khinh như Cẩu ca thượng quá, cô tưởng tượng đến đây liền ghê tởm hét lên lên.
Ôn Hướng Dương mắt lạnh quét mắt liếc nhìn Trần Vân Hi một cái, “Đến cô cũng còn dám, tôi vì cái gì lại không dám? Trần Vân Hi, tôi đã cảnh cáo cô không cần chọc đến tôi!”