"Hướng Dương, cậu làm sao vậy?" Nghiêm Hân còn đang nói, liền thấy Ôn Hướng Dương ánh mắt có chút không thích hợp, tầm mắt vẫn luôn dừng ở bức ảnh chụp phóng đại, không khỏi hỏi, "Chẳng lẽ cậu nhận ra người ảnh chụp?"
Ôn Hướng Dương không hề nghĩ ngợi vội vàng lắc đầu, ngây ngô cười nói, "Tiểu Hân, tớ sao có thể biết loại người này đâu? Chúng ta từ bé đã cùngnhau lớn lên, sinh hoạt của tớ, cậu còn không hiểu sao a?"
Nghiêm Hân vừa nghe, cảm thấy có vẻ đúng.
Hướng Dương không thích ra ngoài, cũng không thích giao tiếp, cũng không biết nhiều người, thật khả năng biết được đó là ai.
"Ai, cô gái,tạp chí của cô đây." Chủ quán đem tạp chí đưa cho Nghiêm Hân, Nghiêm Hân thanh toán tiền, liền cùng Ôn Hướng Dương rời đi, đi tìm chỗ có thể chơi.
Ôn Hướng Dương vì tránh cho Nghiêm Hân nhìn thấy mình không tốt, cố tỏ ra vui vẻ. Hai người cùng nhau đi tới chạng vạng, ăn cơm xong Nghiêm Hân vẫn muốn đưa Ôn Hướng Dương về tới cửa tiểu khu của cô, tạm biệt Ôn Hướng Dương rồi mới rời đi.
Đêm đó, Ôn Hướng Dương trở về biệt thự.
Lần này cô không nghĩ tới, Mộ Lăng Khiêm đã trở lại, lúc này đang lười biếng dựa vào sô pha xem tạp chí.
Hoàng hôn xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng khách lớn làm nhiễm một tầng màu da cam.
Hoàng hôn xuống, trong phòng khách, Mộ Lăng Khiêm chỉ mặc một áo sơmi màu đen, một cái quần tây, áo sơ mi cởi hai nút trên cổ, trong phòng khách ánh sáng chẳng những chiếu vào xương quai xanh gợi cảm cùng đôi chân thon dài, vô cùng đẹp mắt, ngay cả khuôn mặt lạnh lùng đều bị nhiễm một chút ấm áp.
Ôn Hướng Dương nhìn Mộ Lăng Khiêm ngồi ở trong phòng khách, tâm tình thoạt cũng không tệ lắm, cô đnag muốn vào cửa, động tác bỗng dừng một chút, qua một lát, mới tiếp tục đi vào, thay đổi giày.
"Mộ thiếu." Ôn Hướng Dương chào Mộ Lăng Khiêm một tiếng.
Mộ Lăng Khiêm nghe được giọng cô,lật cuốn tạp chi, đầu cũng không ngẩng nói: "Hôm nay đi đâu vậy?"
Ôn Hướng Dương cảm thấy Mộ Lăng Khiêm biết rõ rồi mà vẫn hỏi.
Ngày hôm qua Nghiêm Hân gọi điện thoại tới, cô cùng Nghiêm Hân làm trò trước mặt hắn, hắn không có khả năng không biết cô đi gặp ai.
Thấy Tiểu Hân, còn có thể đi chỗ nào?
"Cùng tiểu Hân đi ra ngoài chơi." Ôn Hướng Dương chỉ có thể trả lời, đồng thời tầm mắt cũng dừng lại ở cổ tay Mộ Lăng Khiêm, chính là cái đồng hồ,trên đường cô trở về,dùng di động tìm kiếm, đó là đồng hồ mà thế giới chỉ có hai cái.
Tối hôm qua cô đợi hắn cả đêm, đồ ăn cũng nguội lạnh, cô còn tưởng rằng hắn ở công ty tăng ca. Kết quả là gì? Hắn ở cùng nữ minh tinh vào khách sạn, thật đúng là có tinh lực.
Ôn Hướng Dương đáy mắt trào phúng tuy rằng là chợt lóe qua, nhưng vẫn bị Mộ Lăng Khiêm bắt gặp, hắn theo tầm mắt cô, dừng ở cổ tay chính mình, "Báo hôm nay,xem rồi sao?"
Ôn Hướng Dương nghe như thế, trong lòng lộp bộp một chút.
Liền nghe Mộ Lăng Khiêm không chút để ý đã mở miệng, "Chụp thành như vậy, nhận ra cô cũng nhận ra được."
Ôn Hướng Dương trầm mặc, Mộ Lăng Khiêm đã đứng lên, đi đến trước mặt Ôn Hướng Dương, trên cao nhìn xuống cô nói, "Đừng đứng ngây ngốc chỗ này nữa, tôi đói bụng."
Ôn Hướng Dương, "......"
Được rồi, được rồi,cô chính là tiểu tình nhân bị bao dưỡng, cô là quản không được hắn cùng nữ nhân khác ở bên ngoài qua đêm, nhiệm vụ của cô chính là lấy lòng hắn, lấy tiền của hắn, giúp hắn nấu cơm rồi làm ấm giường.
Ôn Hướng Dương xoay người vào phòng bếp, cũng không biết vì sao, càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng bỗng nghẹn lại.
CÔ cầm lấy dao phay, ánh mắt bỗng sắc bén, nghĩ củ cải trên thớt là Mộ Lăng Khiêm, giơ dao phay lên băm, băm, băm băm băm!
Đêm đó, hai người ngồi cùng nhau ăn cơm, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Ôn Hướng Dương vốn tưởng rằng Nghiêm Khắc đem em trai cô chuyển đi, Mộ Lăng Khiêm biết sẽ tức giận, chính là, suốt một buổi tối, Mộ Lăng Khiêm đều không có bất kì phản ứng gì, giống như là, hắn căn bản không biết chuyện này.
Chỉ là, cũng có khả năng hắn không biết sao?