Anh đứng lên đi đến phòng bếp, cánh tay thon dài dừng ở trên tủ bát, từ bên trong lấy ra một cái chén, cho cô đầy một chén cơm, đặt tới trước mặt cô, “Mỗi bữa 3 chén cơm.”
Ôn Hướng Dương ngạc nhiên ngẩng đầu, “……”
Tần Toa buổi chiều bốn giờ đã làm cho cô một chút đồ ăn, cô không cẩn thận ăn nhiều một chút, hiện giờ bất quá mới chỉ là 8 giờ hơn, cô căn bản ăn không vô! Mộ Lăng Khiêm thấy ánh mắt Ôn Hướng Dương ngạc nhiên, ánh mắt anh bộc lộ không ý không thể từ chối hay thuong luongj điều gì, kéo ra ghế ngồi bên cạnh người Ôn Hướng Dương, duỗi tay từ một bên kệ sách cầm xuống một phần tạp chí, ngồi xuống bên cạnh người Ôn Hướng Dương, như là muốn xem cô ăn xong, anh mới rời đi.
Ôn Hướng Dương hít sâu một hơi, cô không muốn cũng hăn so đo! Nói so đo cùng anh, kỳ thật là thân phận địa vị hai người quá mức cách xa, cô không dám cùng hắn so đo. Nhận mệnh cầm lấy chén đũa. Ôn Hướng Dương thấy tầm mắt Mộ Lăng Khiêm đều ở trên tạp chí, cô nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái, như là ăn không phải cơm mà là thịt Mộ Lăng Khiêm, liều mạng nhấm nuốt, nuốt xuống. Cô cũng không tin Mộ Lăng Khiêm không biết cô bốn giờ buổi chiều mới vừa ăn qua đồ ăn. Mệt cho cô hôm nay còn bị anh làm cho cảm động, còn tính toán tha thứ việc anh không thể hiểu được đem cô trói lại, quả thực chính là lãng phí cảm tình.
Thời điểm Ôn Hướng Dương vừa cắn vừa trừng Mộ Lăng Khiêm, nguyên bản căn bản không có biết Mộ Lăng Khiêm đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, Ôn Hướng Dương sợ tới mức trên mặt biểu tình trừng người cũng chưa tới kịp thu hồi. Một đôi mắt to trừng lớn không biết là thật sự trừng người, vẫn là bộ dáng bị dọa, như là tiểu động vật ngu xuẩn manh động nào đó.
Mộ Lăng Khiêm trong đáy mắt hiện lên một tia u quang, đứng lên, trên cao nhìn xuống nhìn tiểu nữ nhân còn chưa có phục hồi tinh thần lại nói, “Rửa sạch sẽ, rồi đến trong phòng tôi.”
Mộ Lăng Khiêm nói xong lời này, tùy tay đem tạp chí thả trở về, cất bước lên lầu. Ôn Hướng Dương ngồi ở tại chỗ, nhìn bóng dáng anh biến mất. Anh là không có nhìn thấy cô trừng hắn sao? Cô có chút trì độn sửng sốt, chờ phản ứng lại câu nói Mộ Lăng Khiêm mới vừa nói kia, cô tức khắc như là một con mèo bị dẫm cái đuôi, từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, lại kêu cô rửa sạch sẽ đến trong phòng anh, chẳng lẽ anh lại tưởng ở trên giường cùng cô tính sổ? Tưởng tượng ném cho anh hai mươi vạn, sau đó nói, bổn tiểu thư không làm.
Ôn Hướng Dương rốt cuộc vẫn là thu thập chén đũa thật tốt, về phòng đem chính mình từ đầu đến chân tắm rửa sạch sẽ, thay đổi một bộ áo ngủ sạch sẽ, gõ cửa phòng Mộ Lăng Khiêm.
Mộ Lăng Khiêm đi tới cửa mở cửa phòng, tầm mắt ở trên người Ôn Hướng Dương quét một vòng, không lạnh không nhạt nói, “Tiến vào.”
Ôn Hướng Dương yên lặng đi theo Mộ Lăng Khiêm đi vào, trong lòng khó tránh khỏi thấp thỏm, lúc cô chính là đang suy đoán Mộ Lăng Khiêm muốn làm cái gì, Mộ Lăng Khiêm đem một phần hồ sơ trên bàn đưa tới trước mặt cô. Ôn Hướng Dương chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn Mộ Lăng Khiêm liếc mắt một cái, chỉ chỉ chính mình. Mộ Lăng Khiêm quét qua Ôn Hướng Dương liếc mắt một cái, ngôn ngữ không nghe ra hỉ nộ nói, “Cầm.”
Ôn Hướng Dương duỗi tay nhận lấy, mở ra kia phần hồ sơ, bên trong viết chính là tư liệu một vài vị chuyên gia có chuyên môn về bệnh bạch cầu. Cô xem tư liệu đó, đáy mắt kinh ngạc bộc lộ không bỏ sót. Thiệu Kiệt bị bệnh bạch cầu, Ôn Hướng Dương vẫn luôn tìm mọi cách tìm kiếm chuyên gia, nơi này còn có hai vị là cô năm đó thỉnh Nghiêm Khắc hỗ trợ toàn lực tìm kiếm, nhưng đều không có tìm được chuyên gia. Mà những chuyên gia trong tập hồ sơ này, không phải chỉ có hai người cô muốn nhờ trước đó mà còn có hai vị đã nghỉ hưu.
Lúc Ôn Hướng Dương nhìn thấy tư iệu trong tập hồ sơ này, trái tim kịch liệt nhảy lên, thanh âm Mộ Lăng Khiêm giống như đàn violon dễ nghe, ở bên tai cô vang lên.
Anh nói: “Trong đó đều là chuyên gia trong ngoài nước nhất có chuyên môn nhất, muốn người nào?