Ăn cơm xong với Hạ Kỳ, anh ta đưa cô về công ty.
Hôm nay cô phải tăng ca vì tài liệu chất thành đống, chủ tịch không suất hiện hại cô làm việc đến tối mắt tối mũi.
Điện thoại cô rung trên bàn. Cô cầm lên đọc dòng chữ hiển thị trên màn hình, thì ra là Dạ, anh lo cô đi làm về khuya nên mới đến đón.
Mặt trăng hiện lên trên màn đêm chiếu rọi vào cửa sổ thật thoải mái. Hoàn thành xong công việc, cô cầm lấy túi xách đi ra khỏi phòng.
Vừa đứng đợi thang máy cô vừa nhìn đồng hồ, cảm thán một câu " Đã 8 giờ rồi, muộn vậy vậy sao ?"
Bước ra khỏi cửa chính công ty, một lực mạnh giáng xuống đầu cô. Bóng tối bao trùm, cảm giác vừa đau đớn vừa choáng váng. Cô ngất xỉu...
Bây giờ, Thượng Quan Dạ cũng tới gần Quan thị, xe anh đỗ bên đường rồi ngồi đợi cô làm việc xong.
Kỳ lạ, đã hết giờ làm việc rồi mà sao cô còn chưa ra. Bình thường 8 giờ 30 phút là hết giờ làm, chẳng lẽ có người nhân lúc anh không ở đây đã to gan thay đổi.
Liên lạc ngay cho Lạc Thất Đường tìm cô, còn anh là lái xe xung quanh tìm vì có lúc cô lại ra ngoài bằng cửa phụ.
...........
Hiểu Trình bị đưa đến một con hẻm nhỏ, xung quanh dường như không có sự sống. Cô sực tỉnh giấc, bọn chúng bịt mắt cô lại thả cô ngồi trong góc tường.
Nhưng có thể cảm nhận được chỗ này thực sự rất vắng vẻ, xung quanh có thể cảm nhận tiếng rít lạnh đến thấu xương.
Tên cầm đầu bước tới tháo dải băng trên mắt cô xuống, vừa hoảng loạn sợ hãi nhìn xung quanh. Nơi này giống như bị bỏ hoang từ lâu rồi.
" Các người muốn làm gì ?" cô lo sợ đến giọng run rẩy nói.
" Anh muốn làm gì lát nữa cô em sẽ biết. " hắn bước tới nói chuyện phả mùi hương thuốc lá nồng nặc làm cho cô khó chịu, giọng khàn khàn, đầu hói, cơ thể xăm trổ.
Ai có thể đến cứu cô được không, nước mắt cô dàn dụa cả khuôn mặt nhìn bọn chúng tụ lại một đám cười gian xảo từ từ đi lại về phía mình giơ tay ra muốn sờ cô như một lũ quái vật thèm khát con mồi vậy.
Cô càng sợ hãi, nhìn chúng với anh mắt cầu xin. Càng lùi về sau thì phía sau lưng cô đã là chân tường.
Cô chưa muốn chết, cô còn có nhiều chuyện chưa làm, cô còn chưa nói rung động với Dạ mà. Không cam tâm chịu chết như vậy được.
Một tên lao tới thì bị cô đạp trúng chỗ hiểm, cố đứng dậy chạy ra khỏi kẽ hở thì bị chúng túm lại không thương tiếc. Tên cầm đầu bước tới giở trò xấu với cô, vội cởi nhanh phần áo của cô để lộ hàng xương quai xanh quyến rũ làm hắn càng thèm khát.
Hiểu Trình nhanh chóng cắn lấy bàn tay xấu xa của hắn thì bị giáng một cái tát mạnh làm cô suy sụp.
" Con đàn bà khốn kiếp. " hắn gằn lên rồi lao tới xé nát phần áo sơ mi của cô để lộ phần áo hai dây mỏng manh che đi chiếc áo nhỏ bên trong.
Cô vừa khóc vừa cầu xin " Xin các người đừng làm thế. Tôi cầu xin các người...buông tôi ra. "
Hắn điên cuồng thò lưỡi tới khuôn mặt thì bị một phát đạp ngã xuống đất. Cái tên giữ lấy cô bị người của anh cho phát súng ngã khuỵ tại chỗ.
Thân thể cô không còn chút sức lực nào liền đứng không vững nữa rồi ngã xuống. Anh kịp đỡ lấy cô, vội vàng thấy áo khoác choàng lớn bên ngoài che lại cho cô.
" Xin lỗi em, tôi đến trễ. " anh nhẹ nhàng ôn nhu pha chút khiêm nhường sợ hãi giọng run run nói.
Ánh mắt cô bây giờ rất mờ nhạt, la hét khan cổ họng không nói được gì cả. Cô chỉ thoáng nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Dạ là lòng đã thấy an tâm chìm sâu vào trong bóng tối.
" Lạc Thất Đường, hắn..." anh chỉ tay vào tên cầm đầu nói tiếp " Hắn lấy tay phải chạm cô ấy thì chặt nát tay phải cho tôi, còn là tay trái thì phế nốt luôn. Đặc biệt là con mắt hắn, đã nhìn thấy những thứ không nên thấy...móc đi cho tôi. Còn lại đều phải tống hết vào tù, phán tội tử hình. "
" Vâng, boss " Thất Đường nghe lệnh nghiêm nghị ra lệnh cho đám vệ sĩ hành hình mặc kệ tiếng gào thét cầu xin của hắn.
" Quan tổng, xin hãy tha mạng cho tôi. "
Ở Hải Thành này, đấng tối cao là anh chứ không phải là Ông Trời hay Phật Tổ. Những kẻ hại cô anh sẽ cho chúng sống không bằng chết.
Anh cấp tốc đưa cô đến bệnh viện, chỉ vừa khoẻ mạnh thì lại xảy ra chuyện.
" Đám rác rưởi. " nghĩ xong anh tức quá gằn lên một câu.
Lần này anh nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt.
..........
Anh nhà ngầu ghê các bác ạ.