Biệt viện An gia, không khí vui vẻ tràn ngập khắp nơi. Từ bên ngoài đi vào đã nghe thấy tiếng cười nói rất rôm rả. Cho thấy người trong nhà rất cao hứng. Hôm nay là ngày hai bên gia đình An gia và Tạ gia gặp nhau, chủ yếu để bàn đến mối hôn sự giữa An Viễn Dục và Tạ Châu Nhi.
Hai bên trưởng bối cười tít mắt, nhưng hai nhân vật chính trong câu chuyện thì ngược lại. Trong lòng họ mỗi người mang một tâm sự, chỉ có họ mới hiểu được bản thân. Rằng dù họ có đồng ý kết hôn với đối phương, thì đó cũng chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị vô nghĩa. Giữa họ không hề có tình yêu.
Hai người họ đều là những người thất bại, thất bại trong tình yêu. Họ đều yêu phải những người họ không nên yêu. Mãi mãi họ không thể nhận lại lời hồi đáp của người kia. Họ đều si tình đến một cách mù quáng, nhưng hiện tại lại chấp nhận buông bỏ. Có lẽ chỉ như vậy họ mới có thể giải thoát cho chính mình...
"Aiza... Châu Nhi nhà chúng ta thật xinh xắn, đáng yêu. A Dục nhà bác có diễm phúc mới có thể cưới được con a."
An nhị phu nhân hết lòng khen ngợi Tạ Châu Nhi. Nhưng cô chỉ cười cười cho qua, không có ý định tiếp lời. Dường như An nhị phu nhân cũng nhận ra điều đó. Nên cũng chỉ nói vài câu, sau đó chuyển chủ đề sang mẹ của Tạ Châu Nhi. Hai bà bắt đầu tám chuyện.
Cô chỉ trầm lặng ngồi bên cạnh nghe mọi người nói chuyện. An Viễn Dục thì ngồi nói chuyện với ba của anh và Tạ lão gia, chủ đề về kinh doanh. Hai nhà vui vẻ hòa hợp, cảnh tượng này lọt vào mắt An Dạ Luật lại rất chói mắt.
Xem kìa, người cha đáng kính của anh lại cùng bà vợ của mình bày ra bộ dạng hòa hợp, sung túc. Thật khiến anh ghê tởm. Đã vậy còn kêu anh về đây để xem màn trình diễn gia đình hạnh phúc ư? Hừ! Ấu trĩ!
Thấy An Dạ Luật xuất hiện, An nhị phu nhân đang vui vẻ, bỗng im bặt. Sự ganh ghét hiện rõ trên khuôn mặt cùng ánh mắt của bà ta. Ngược lại với bà ta, An lão gia lại rất cao hứng. Vội vã kêu đứa con cả ngồi xuống.
"A Duật, đây là Tạ lão gia và gia đình ông ấy. Con về rồi thì ngồi xuống đây nói chuyện chút đi. Đợi lát nữa A Lâm về, chúng ta sẽ nhập tiệc."
An Dạ Luật miễn cưỡng ngồi xuống. Nhưng anh không hề nói một câu nào cả, chỉ chăm chú ngồi nhâm nhi tách trà. An Lão gia cũng chỉ bất lực mặc kệ anh. Ông biết anh hận ông, vì đã cưới người khác về làm vợ. Ngay sau khi vợ trước của ông mất, nhưng thật sự ông có nỗi khổ riêng.
Hiện tại ông đã làm tất cả mọi chuyện cho anh, mong bù đắp những thiếu xót của ông. Nhưng anh luôn đối nghịch với ông, khiến ông vừa đau đầu vừa bất lực. Nhưng cũng không thể cứng rắn trước đứa con này. Vì ông biết, nếu làm vậy chỉ khiến khoảng cách giữa họ càng ngày càng xa. Khó mà cứu vãn.
"Xin lỗi, con về trễ." Vừa vào cửa, An Viễn Lâm đã lên tiếng. Bản thân còn không quên liếc nhìn An Dạ Luật đang ưu nhã ngồi bên kia.
Ánh mắt không mấy vui vẻ, ẩn dấu bên trong là lửa hận trùng trùng, điệp điệp. Thấy An Viễn Lâm trở về, An nhị phu nhân cao hứng. Vội vã kêu anh ngồi xuống trò chuyện, còn không quên giới thiệu.
"Đây là anh trai sinh đôi của A Dục, tên A Lâm." Sự hãnh diện tràn ngập trong mắt bà ta. Khiến An Viễn Dục trầm lặng. Chưa bao giờ anh thấy mẹ mình đối xử với anh như vậy. Trong mắt mẹ chỉ có anh trai là tốt nhất, là giỏi nhất. Anh dường như chỉ là một người dư thừa trong mắt người khác.
"Quả là rất giống." Tạ lão gia và Tạ phu nhân đồng thanh nói. Không khỏi nhìn lâu một chút, lòng không khỏi cảm thán một câu 'y như hai giọt nước'.
Tạ Châu Nhi bên cạnh cũng không khỏi ngỡ ngàng. Hai anh em nhà này rất giống nhau, vừa nhìn qua có lẽ sẽ không nhận ra. Nhưng nếu để ý kĩ có thể phân biệt được. Khí chất toát ra từ hai người họ rất khác. An Viễn Dục mang khí chất nho nhã, thư sinh. Còn An Viễn Lâm mang khí chất trưởng thành, nghiêm nghị. Còn có đuôi mắt trái anh ta có một nốt ruồi.
Dù mới gặp hai người họ, nhưng Tạ Châu Nhi tự tin mình sẽ không bị nhầm lẫn. An Viễn Lâm bị Tạ Châu Nhi nhìn, thì máy nhíu nhíu lại. Không rõ tâm tư.
Sau khi đông đủ, họ bắt đầu nhập tiệc. Cả bữa ăn An Dạ Luật vẫn chìm trong im lặng, đôi lúc có người nhắc đến anh. Anh mới ậm ừ đáp vài câu qua loa, bộ dạng không muốn ai đụng vào mình của anh. Khiến mọi người cũng e ngại bắt chuyện.
Sau khi kết thúc buổi tiệc, An Dạ Luật vốn định rời đi. Nhưng lại bị An lão gia níu lại. Anh đành ở lại, sau khi tiễn gia đình Tạ lão gia rời đi, họ ngồi tại phòng khách nói chuyện. Bầu không khí có chút âm u.
"Các con cũng đã trưởng thành. Cũng nên lập gia đình, A Dục cũng sắp kết hôn. A Duật con là con cả, cũng nên lo đến chuyện hôn nhân đại sự rồi."
An lão nhấp một ngụm trà. Nhìn anh bằng ánh mắt thâm sâu. Anh không nói gì, chỉ nhàn nhã vân vê tách trà trên tay. Mày khẽ nhíu, ánh mắt lạnh lùng thâm sâu khó lường. Anh đang rất không vui.
An nhị phu nhân không nhịn được, cũng xen vào. Lần trước bà ta có ý định giới thiệu người cho An Dạ Luật, nhưng cậu ta lại khiến bà bẽ mặt. Bà không nuốt trôi được cục tức này.
"Đúng rồi, Dạ Luật, lần trước dì có sắp xếp cho con một buổi xem mắt. Con không thích con bé đó sao? Hay là để dì sắp xếp thêm."
An Dạ Luật đặt tách trà xuống bàn. Nửa nhìn, nửa không, nhàn nhạt đáp. Giọng nói không giấu được sự chán ghét.
"Không cần. Tôi đã có người trong lòng. Không phiền đến dì và ba dụng tâm vì tôi. Nếu không có gì, tôi đi trước." Anh đứng dậy, vừa bước đi vài bước đã bị ba anh quát bắt đứng lại.
"Con đứng lại cho ta! Sao con không biết tốt xấu vậy!? Vẫn muốn qua lại với tên nhóc họ Châu sao? Ta nhắc lại lần nữa, nếu con còn dây dưa với cậu ta. Ta sẽ không để yên đâu."
An Lão gia hậm hực quát. Mặt đỏ ngầu vì giận dữ. Ông không chấp nhận người thừa kế tương lai của mình lại là gay, ông không thể bỏ qua. Cũng không bao giờ chấp nhận Châu Cảnh Đình.
An Dạ Luật trán nổi gân xanh, hai tay nắm chặt thành nắm đấm. Cố gắng điều chỉnh tâm trạng, quay lại nhìn An lão gia, ánh mắt thiếu kiên nhẫn.
"Ba thử đụng đến một sợi tóc của A Đình xem. Đừng trách tôi tàn nhẫn!"
An Dạ Luật anh cũng không chịu thua. Công khai đối đầu với ba anh. Anh biết ông vì thể diện của An gia, cũng vì người thừa kế tương lai. Anh biết ông muốn để anh thừa kế tài sản, nhưng nếu ông dám đụng đến người anh yêu. Anh tuyệt đối không để yên, và cũng không cần đống tài sản kia. Không có chúng anh cũng vẫn sống tốt, nhưng nếu không có Châu Cảnh Đình, anh sẽ không sống nổi.
"Con...con...nghịch tử! Nếu hôm nay con bước khỏi căn nhà này, thì đừng nhận ta làm cha nữa!"
Sự tức giận khiến ông bị che mất lí trí. Khi lời thốt ra rồi, ông mới cảm thấy hối hận. Nhưng không thể rút lại. Chỉ có thể giận dữ đến toàn thân run rẩy.
An Dạ Luật không hề ngoảnh đầu lại. Hiên ngang bước đi. Anh chính thức công khai đối nghịch với cha mình, cũng như người của An gia.
An Viễn Lâm từ nãy vẫn không nói gì. Chỉ lẳng lặng xem kịch hay. An Dạ Luật xung đột với cha là lợi thế cho anh. Anh sẽ có cơ hội đá cậu ta khỏi công ty. Lần này anh sẽ cho An Dạ Luật thân bại danh liệt.
An Viễn Dục thấy cha tức giận, vội vã khuyên nhủ anh. Sau đó đuổi theo An Dạ Luật. Ra đến ngoài, thấy anh cả định bước vào xe, anh đã gọi lại.
"Anh cả, em có chuyện muốn nói."
An Dạ Luật dừng lại, xoay người nhìn đứa em út. Trong nhà anh, có lẽ chỉ có người em này đối xử tốt với anh. Mặc dù khuôn mặt cậu ấy giống với kẻ anh ghét nhất, nhưng anh cũng không hề có ý thù địch với cậu ấy.
"Chuyện gì?" An Dạ Luật nhàn nhạt hỏi. Mắt khẽ nhắm lại, thân thể tựa vào thân xe.
"Ba đều là muốn tốt cho anh. Nên anh đừng để bụng." An Viễn Dục hít hơi thật sâu, muốn nói thêm vài câu để hòa giải. Nhưng lại bị An Dạ Luật chặn lại.
"Cậu không cần nói đỡ. Tôi tự biết giải quyết." Chỉ với vài từ đơn giản, anh đã khiến cậu em trai nghẹn họng. Anh nhìn cậu em trai, khuôn mặt phức tạp, nhàn nhạt nói, " Cậu nên giải quyết tốt chuyện của bản thân đi. Đừng mãi sống trong sự sắp đặt của người khác. Hãy nghĩ về bản thân một chút."
Nói đoạn, anh bước vào trong xe, rời đi. Bỏ lại An Viễn Dục vẫn đang đắm chìm trong câu nói của anh cả. Anh ngơ ngẩn hồi lâu, trong lòng rối loạn.
Anh cả nói đúng. Tại sao anh không thử một lần sống vì bản thân? Tại sao anh luôn luôn nghe theo sự sắp đặt của người khác? Anh cũng là con người, không phải robot chỉ biết nghe theo sự điều khiển của con người.
Từ đầu anh vốn đã không được lựa chọn. Từ nhỏ anh đã có đam mê làm nhiếp ảnh gia, nhưng lại không có cơ hội phát triển. Bởi vì ba mẹ anh bắt anh học quản trị kinh doanh, để sau này có thể giúp ích cho công ty gia đình. Chuyện công việc đã vậy, hiện tại lại đến hôn nhân đại sự. Hạnh phúc cả đời của anh cũng phải nghe theo sự sắp đặt ư?
Anh rất rối, nghe anh cả nói câu kia. Anh càng rối hơn. Anh rất ngưỡng mộ anh cả, vì anh ấy đã dũng cảm đấu tranh cho tình yêu của chính mình. Còn anh thì sao? Anh vẫn yếu đuối, chấp nhận tất cả, không dám lên tiếng. Anh sợ, thật sự rất sợ, sợ một ngày nào đó tất cả bỏ rơi anh.
Anh không thể quên Cung Thiên Di, nhưng anh cũng không có dũng khí cướp cô khỏi tay Dạ Tiêu Phàm. Bởi vì anh biết bản thân không đủ năng lực, anh và Dạ Tiêu Phàm vĩnh viễn không thể so sánh. Anh luôn thua người khác một bậc, bất kể chuyện gì.
Chính vì vậy, anh mới chấp nhận nghe theo sự sắp đặt của ba mẹ. Nhưng anh lại không cảm thấy hạnh phúc. Có lẽ anh đã sai... An Viễn Dục thất thần ngoài sảnh hồi lâu. Một cơn gió lạnh thổi qua người anh, mới kéo anh khỏi mớ hỗn độn. Bất chợt nghĩ đến ngày mai có hẹn với Cung Thiên Di, nên anh đã thu hồi tất cả tâm tình. Lặng lẽ rời khỏi An gia.
Anh muốn tìm một nơi tĩnh lặng để suy nghĩ thật kỹ tất cả. Anh muốn một lần là chính mình. Anh muốn một lần sống vì bản thân, không vì ai cả...
Bóng dáng cô đơn lặng lẽ bước đi, in sâu trên nền gạch. Từng tán cây đung đưa trước gió, như an ủi ai đó. Một giọt sương trên lá bị gió thổi rơi xuống hồ nước tĩnh lặng gần đó. Mơ hồ còn ghe âm thanh 'tách' một cái. Cũng giống như lòng người đang bắt đầu dao động...