Edit: Tịnh Hảo
Một đôi giày da xa hoa tinh tế cách mặt đá cẩm thạch không tới 5cm dừng lại, lông mày nhếch lên, gương mặt Chiến gia mang theo sự chán ghét rõ ràng.
“Có chuyện gì sao?” Thật sự không muốn nói chuyện, nhưng ở nơi công cộng ít nhiều vẫn cho Lý Tường một chút mặt mũi thì tốt hơn, nếu trước kia thì Chiến gia tuyệt đối sẽ không để ý đến loại giòi bọ mắt không ưa này, làm hư mắt của anh, tất cả chỉ là đáp ứng lời của Noãn Noãn từng nói, sợ hãi nhất chính là anh trở thành một cỗ máy giết người không có tình cảm, không nhận thức được sự lạnh lẽo và ấm áp, yêu và tình trên thế gian này.
Sải bước đến gần anh ta, người ở phía trước đều tránh ra hai bên nhường ra một con đường, năm đó, khi Lý Tường ở bộ đội cũng là nhân vật làm mưa làm gió, giống như lúc trước tồn tại danh hiệu song thần cùng với Chiến Vân Không, nhưng năng lực vẫn thấp hơn Chiến Vân Không, vẫn bị Chiến gia áp chế không thể nào phát huy. Sau này, lại bị bỏ đi bộ đội đặc chủng bậc nhất trong bí mật liền mất tích mấy năm.
“Có thời gian tôi sẽ đến thăm một chút, dù sao tôi và phu nhân cũng coi như gặp nhau.” Hai người đứng trên thềm đá thật dài cũng chưa di chuyển, anh ta đang chờ phản ứng của Chiến Vân Không, anh ta đang đánh cược rốt cuộc Tinh Tiểu Noãn có bao nhiêu lực ảnh hưởng đối với anh, có lẽ đây chính là nhược điểm trí mạng của Chiến Vân Không, một khi có vướng bận thì người có sức mạnh vô địch cũng không chịu nổi một kích.
“Đừng cố gắng quấy rối trên người Noãn Noãn, muốn chơi tôi theo tới cùng, sức mạnh phía sau lưng anh mạnh bao nhiêu đều không liên quan đến tôi, nhưng chỉ cần các người đụng tới Noãn Noãn, tôi sẽ cho anh chết còn thảm hơn mấy năm trước.” Chiến Vân Không quấn kỹ khăn quàng cổ, trên mặt Lý Tường lạnh nhạt không gợn sóng, hai tay đặt vào trong túi áo, cất bước đụng nhẹ bên người anh ta.
Qua thật lâu, tay Lý Tường vẫn nắm chặt thành đấm, chầm chậm quay đầu nhìn dòng xe đông đúc, người ra vào đại sảnh tòa thị chính nhiều như vậy đã sớm không còn thấy bóng dáng.
Sau khi Nguyệt Trường Cát truyền đạt mệnh lệnh xuống cấp dưới, cũng không dựa theo thời gian đã định của cấp trên đến nhậm chức, mà mang theo Nguyệt Chân đi nước ngoài du lịch, nói là tết năm nay ông muốn hai cha con đi nước ngoài.
“Cha, con muốn trở về Cổ Thành ăn tết, rất không dễ dàng quang minh chính đại trở về, con không muốn ở chỗ này, khắp nơi đều có dê rừng, ôi, con muốn trở về.” Nói xong, Nguyệt Chân cầm lấy túi xách vừa muốn đi ra ngoài.
“Con muốn trở về chờ nhìn Tinh Tiểu Noãn chết phải không, cha nói cho con biết, sớm từ bỏ đi, ngoan ngoãn ở chỗ này ăn tết với cha, thế nào cha cũng không cho con đi.” Có thể không biết tâm tư của con gái sao, mới vừa nhận được tin thiên kim tiểu thư của nhà họ Tinh gặp chuyện không may, đứa nhỏ kia chính là một mảnh đất hay phát sinh sự cố, ai đến gần thì người đó xui xẻo, ông muốn cuộc sống bình yên mà không phải là mù quáng trả thù, nhà họ Nguyệt ngã vào vực sâu vạn kiếp bất phục, bây giờ không thể chọc nổi nhà họ Chiến của anh.
Hai người đàn ông Âu Mỹ kẹp hai bên Nguyệt Chân không nói lời nào, trực tiếp ném vào trong phòng ngủ, cửa bị khóa ở bên ngoài, “Đáng chết, đồ dê rừng thối, mùi khó chịu muốn chết người.” Xoa cổ tay đau ngồi trên thảm lông dê thật dày.
Bên chân ghế sofa đột nhiên sáng lên, rung ong ong trên mặt đất, bò qua đưa tay nhặt điện thoại lên nhìn về phía hiển thị của điện thoại, lông mày nhíu chặt, lúc này hẳn là rạng sáng ở phía bắc, trước khi đi không phải nhắc cô ta không có chuyện quan trọng tạm thời không cần liên lạc.
“Chuyện gì?” Nét không vui thông qua làn sóng điện từ truyền tới phía đông ngàn dặm, mặt âm trầm, năm ngón tay cong lại nhìn móng tay thủy tinh mà người làm móng vừa mới làm cho mình.
“Cô chạy xa quá đấy, thế nào, cô sợ điều tra ra sao, chuyện của Tinh Tiểu Noãn cũng có một phần của cô, cho nên chạy trước à!”
“Hừ, tôi còn muốn hỏi cô, không phải cô rất lợi hại sao, sao bị người khác tìm được trước, tôi không thể không nghi ngờ trình độ của cô không cao giống như trong truyền thuyết, không đáng giá nhiều tiền như vậy, nhưng yên tâm, tôi sẽ không yêu cầu cô trả tiền lại.”
Trong điện thoại yên lặng mấy giây, trong loa truyền tới tiếng thở dốc trầm thấp nặng nề, ánh mắt của Nguyệt Chân nhìn trời đất ở ngoài cửa sổ, một ngọn đèn lóe sáng trong bóng đêm, ánh sáng lóe lên giữa sương mù trong giá rét.
Giang Niệm Tình tức giận, cơ thể rụt lại, “Không nên chọc giận tôi, nếu không tôi sẽ thay đổi chủ ý giết cô trước cũng không chừng, nhà họ Nguyệt các cô đang nghênh đón mùa xuân, đừng bởi vì cô mà phá hoại chuyện tốt này của Nguyệt Trường Cát, cha cô sẽ hận chết cô.”
Nguyệt Chân khẽ cười ngọt ngào, “Này hiếp tôi sao, tôi rất sợ đấy, ha ha!”
“Cô nói xem, để cha cô chết trong mùa xuân này có được hay không, tỉnh S ít nhiều cũng có hoạt động đen tối liên quan đến ông ta, tôi nghĩ không phải cô rất rõ sao, hôm nay trò chuyện đến đây thôi, nhớ kỹ, tôi không ổn thì cô cũng đừng nghĩ có thể sống trở lại nước J, ngậm chặt miệng cho tôi.”
Tút tút tút —— trong điện thoại là âm thanh cúp máy, ‘bịch’, đập điện thoại trên mặt đất, hai mắt của Nguyệt Chân phóng hỏa đến toàn thân run rẩy, người con gái chết tiệt kia uy hiếp cha của mình, nếu không phải vụ án bắt cóc mười năm trước, nhà họ Nguyệt của bọn họ đã sớm tiến vào tầng cao của Trung ương, nghĩ đi nghĩ lại, ngày đó sau khi chị gái mất thì cha vội vàng bị điều đến tỉnh S là vì sao chứ? Hôm nay đột nhiên nghĩ tới chợt có chỗ không đúng lắm, chẳng lẽ cha đang giấu giếm chuyện gì sao?
Sáng sớm hôm sau, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào trong phòng, cô nhóc nào đó không vừa ý đắp chăn lên đầu, nhưng chăn lại bất động, túm lần nữa vẫn không nhúc nhích, giống như có tảng đá lớn đè ở trên người, hít thở khó khăn, giật giật bả vai, “Mau dậy đi, đè em sắp chết rồi.”
“Vẫn còn che sao.” Một hơi thở lạnh lẽo âm trầm thổi lên lọn tóc của Noãn Noãn. Hừ, ở trước mặt cô còn giả bộ âm trầm, đáng ghét, người đàn ông nhiệt tình có tật xấu lúc đi ngủ phải ôm mới ngủ được gì đó đâu rồi.
“Anh ngồi dậy một chút được không, em khó chịu.” Đầu của người đàn ông đẹp trai vẫn không chịu dời ra, ôi chao phiền chết, khóe môi của người đàn ông cong lên, vươn cánh tay dài ôm cô gái nhỏ vào sát trong ngực, râu vừa mới mọc thô ráp cọ xát, đôi mắt mang theo sự thỏa mãn và say đắm.
“Nằm một lát nữa.” Rạng sáng hơn bốn giờ Chiến Vân Không mới nằm ngủ, Cổ Thanh Dạ nằm trên ghế sofa ngủ ngáy khò khò tạo bong bóng. Một tuần gần đây luôn điều tra chỗ ẩn náu của Giang Niệm Tình, không hổ là sát thủ đứng vị trí thứ ba trong top ten, lật đổ cả Cổ Thành, mỗi một góc cũng không tìm thấy bóng dáng cô ta, ngay cả Đông Phương ở bên kia cũng không có một chút tin tức, thật giống như chưa bao giờ có người này, hơn nữa thân phận trước kia của cô ta đều là giả, nói cách khác bọn họ đang tìm một người phụ nữ vô danh, một sát thủ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Ôm Noãn Noãn ngồi trên bồn rửa tay trong phòng vệ sinh, nặn kem đánh răng xong nhét vào trong tay cô, sau đó thoa sữa rửa mặt thật dày lên mặt, Noãn Noãn nhíu lông mày nhìn bàn tay to của người đàn ông cực kỳ vui mừng bận rộn trên mặt mình. Không thích hợp đấy, phục vụ chăm sóc tỉ mỉ như vậy, không giống phong cách làm việc của anh, có lẽ vẫn quen với làm chuyện xấu hơn.
“Không có việc gì mà ân cần, không phải là gian trá thì cũng là trộm cắp, nói đi, anh có chuyện gì, ôi, nhẹ một chút, mặt sắp bị anh chà xát đến rớt ra rồi.”
“Còn biết đau sao!” Chiến Vân Không không nâng mắt tiếp tục xoa gương mặt trơn trượt của cô, ngủ bao lâu thì thời gian cô không rửa mặt dài bấy lâu, anh thích sạch sẽ sắp bị cô làm ầm ĩ muốn trị tội, rửa hai lần vẫn ngại không đủ, rốt cuộc đến lần thứ năm cô nhóc không nhịn được, “Xong chưa, đừng rửa nữa, nếu anh ghét bỏ em thì anh cách xa em một chút!” diẽnnda92nnlequydon
“Lặp lại lần nữa!” Bỗng chốc Chiến Vân Không nâng cằm tròn của cô gần đến trước mặt mình, con ngươi đen sắc bén giống như cơn gió bắc gào thét thổi mạnh, trên mặt nhẵn nhụi gần như không nhìn thấy lông tơ, đặt cơ thể xuống, phục vụ cô nhưng cô lại nháo trước, nghĩ tới vừa rồi cô đuổi mình đi, dáng vẻ răng nhọn mỏ sắc tức giận, trên tay không tự chủ được tăng thêm sức lực.
Thật sự muốn giết người sao, người đàn ông ác độc lòng dạ sắt đá, anh càng dùng sức Noãn Noãn càng trừng anh đối nghịch với Chiến gia, không nói chuyện chỉ nhìn anh, nửa tháng không thấy anh, dường như người gầy đi một vòng lớn nhưng càng sôi nổi càng đẹp trai, mắt đen mũi cao, cằm nhọn, dừng lại, nhìn loại dã thú âm trầm như anh, đôi mắt âm u, trán nhăn lại, khẽ thở dài, mặt đầy bọt nằm trên đầu vai của Chiến gia ôm người đàn ông rắn chắc.
“Em nhớ anh lắm, anh, anh có thể dẫn em đi tản bộ không, chúng ta phát triển tình cảm một chút, nửa tháng không gặp anh nhớ em không.”
Làm nũng dùng kế hoãn binh cọ xát Chiến gia, trên cổ tất cả đều là bọt, một ngón tay đẩy nhẹ đầu làm chuyện mờ ám của cô ra, đầu đau miệng nhỏ cằn nhằn, loại phương pháp này lần nào cũng hiệu nghiệm nhưng chỉ có anh mới có thể chế trụ được cô.
Môi và môi cùng dính với nhau, nhiệt độ của hai bên không có giới hạn xuyên vào máu lẫn nhau, lòng bàn tay lạnh lẽo của Noãn Noãn ấm áp, dịu dàng hôn lên cánh môi thơm ngát của cô, ma sát đầu lưỡi nhỏ trơn ẩm của cô, lấp kín không một khe hở đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên.
“Ôi, sao mặt Noãn Noãn đỏ vậy, không phải em bị sốt chứ, mau cho anh trai nhìn một chút nào.”
Cổ Thanh Dạ bị điện thoại đánh thức, cửa phòng vệ sinh cũng không đóng kín, nghe thấy bên trong có âm thanh liền đứng dậy đi tới, đúng lúc nhìn thấy một màn ấm áp sắp dọa chết anh. Đây là Chiến Thần lạnh lẽo sao, nhìn xem bây giờ Chiến Vân Không đang làm gì, động tác vụng về thoa kem dưỡng da cho Tinh Tiểu Noãn, càng buồn cười hơn là bị Noãn Noãn quát tới quát lui cũng không cáu kỉnh.
Cổ Thanh Dạ Che miệng cười trộm, chân khẽ bước trở về sofa, cầm điện thoại lên gọi chút bữa sáng kêu người mang tới. Thuận tay gửi xong, lông mày sít chặt, mắt nhìn đến một cặp hồ sơ màu đen ở bên cạnh. Mấy đêm nguyên ngày không ngủ không nghỉ ngơi, ngay cả bóng dáng quỷ cũng đã tìm đến, mọi người chịu đựng đến sắp chết không phải trên cơ thể mà là tinh thần, bây giờ bọn họ ở ngoài sáng còn địch thì ở trong tối, tìm một người không tồn tại còn khó hơn cả đi lên mặt trăng. Quan Lê Hiên chết tiệt chuyên biết tìm người đã đi, chuyện này còn vất vả hơn cả đi đánh giặc, ném cho anh ta cục diện rối rắm trước rồi chạy trốn, mẹ nó, chờ anh ta trở lại xem anh hành hạ anh ta báo thù cho mình như thế nào. d đ l q đ
Bữa ăn sáng rất phong phú, toàn là cháo trắng rau dưa, một chút thịt cũng không có, khuấy khuấy một lát, một chút ham muốn muốn ăn cũng không có, “Trai đẹp Cổ, em đối với anh không tốt sao?”
Cổ Thanh Dạ húp cháo xì xụp vừa nghe lời này gấp đến muốn bỏng miệng, vội vàng lè lưỡi ra, “Cô gái nhỏ, em có ý gì, anh đối với em không tốt sao?”
Cổ Thanh Dạ hỏi ngược một câu, nhìn Chiến gia ăn cũng không tệ lại nhìn cô nhóc Noãn mặt trắng quăng đũa xuống. Trên người bị thương còn muốn ăn thật nhiều đồ ăn sao, có ăn là đã không tệ rồi, tình hình này là muốn tìm thịt nè.
Cúi đầu nhìn chằm chằm cháo trắng, rau cải trong chén, ngẩn người, không có thịt không có thịt vẫn không có…
Thịt! Mắt phát sáng, khóe miệng toét ra đến bên tai, nghiêng đầu nhìn Chiến Vân Không đang ưu nhã lấy đậu hũ trong chén mình để qua cho cô, “Nghe lời, mau ăn những món này đi.”
Tuy không phải là thịt nhưng cũng an ủi được sự thèm ăn một chút, cũng coi như tạm vậy, cầm lấy đôi đũa trừng mắt nhìn Cổ Thanh Dạ, le lưỡi dịch mông nhỏ giả bộ nũng nịu cười bỉ ổi ha ha với Chiến gia, “Đậu hũ của anh ăn ngon nhất!”
‘Hì hì —— khụ khụ khụ ——’
Cô gái nhỏ nịnh hót thật hay, giữa những câu chữ làm gia thêm thô tục đến mấy lần, ‘bốp”, một bịch khăn ăn vỗ vào gương mặt tuấn tú của Cổ Thanh Dạ, tiếng cười im bặt, “Cười cười cười, anh cười nữa em sẽ nói cho Diệu Diệu của anh biết tối qua anh đi chơi gái không mang theo bao… ô ô…”
Ôi chao, này không phải là phỉ báng sao. Tay vội vàng che miệng nhỏ dính đầy dầu mỡ của cô, nghiến răng giận dữ nói, “Cô gái nhỏ quá đáng rồi đấy, vậy em có còn nhớ lần trước ở trong Ám là ai đùa giỡn trai đẹp không…”