“Hai người các em làm sao vậy?”
Giang Niệm Tình từ phía sau đi tới, trong ngực ôm một đống thuốc và bệnh án lớn, còn có mấy chai thuốc không cẩn thận rơi trên mặt đất.
Ánh mắt của Thiên Lý lơ đãng lướt nhanh trong ngực của Giang Niệm Tình, sau đó khom người giúp cô ta nhặt chai thuốc lên.
“Cảm ơn cậu, trai đẹp, Noãn Noãn, người này là?”
Giang Niệm Tình nghịch ngợm nhướng mày, ánh nắng chiếu vào nốt ruồi mỹ nhân xinh đẹp làm cả người cô nổi bật và quyến rũ.
“Đây là anh trai em, ha ha, tụi em cầm giúp chị nha, chị ôm nhiều thuốc đến quầy y tá như vậy nhất định sẽ rớt xuống nữa.”
Thiên Lý ở phía sau nhéo Noãn Noãn một cái cảnh cáo cô không được xen vào chuyện của người khác, Noãn Noãn quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn cậu, cười tít mắt cắn môi, giọng nói phát ra từ trong bụng, “Tôi nói rồi, anh nhất định phải cầm giúp chị ấy, đừng biểu hiện dáng vẻ không thích chị ấy rõ ràng như thế.”
Quay đầu trở lại, khuôn mặt nhỏ nhắn rực rỡ lấy đồ trong ngực của Giang Niệm Tình đưa cho Thiên Lý, kéo cô ta, hai người đi tới quầy y tá, để lại Thiên Lý đầy mây đen ở phía sau, đột nhiên ánh mắt sáng lên, suy nghĩ lời nói của Noãn Noãn vừa mới nói với cậu, giống như có thêm nhận thức mới về cô gái nhỏ.
Đông Phương Chi Dao để cho người giúp việc tan việc sớm, cơm tối vốn là Noãn Noãn đưa tới nhưng cô nhóc không nghe lời lại cứ khăng khăng kêu Thiên Lý giúp cầm đồ, Dao Dao vẫn yên lặng sau nụ hôn với Cố Trì vào buổi nắng chiều, thật giống như là đang nằm mơ giữa ban ngày, không nghĩ tới anh sẽ nói mình là người phụ nữ của anh, cô không phải một mình chiến đấu, hóa ra ở sau lưng cô còn có anh, vậy tất cả sẽ không khó khăn nữa.
Có thể là do mang thai, trong nụ cười của Đông Phương Chi Dao ngày càng ôn hòa và chờ mong bảo bảo, tay xoa nhẹ vào bụng nhỏ, thì thầm, bảo bảo, hôm nay cha đến thăm chúng ta rồi, cha rất yêu con, bảo bảo phải khỏe mạnh lớn lên, còn có sáu tháng nữa chúng ta sẽ được gặp nhau.
‘Ầm’ tiếng cửa bị người ta một cước đá văng ra, hai người đàn ông này vô cùng to lớn cất bước đi tới, một người trong đó còn vác một gậy bóng chày, dọa cô y tá nhỏ kiểm tra giường bệnh, tay run run, cây bút thuận theo quỹ đạo rớt xuống bên chân của người đàn ông.
“Anh… anh, các anh đang làm gì, lập tức đi ra ngoài.”
Lực nói cơ hồ rất yêu, cô y tá nhỏ run rẩy ngăn trước mặt của Đông Phương Chi Dao tựa như tư thế gà mẹ bảo vệ gà con, cơ thể nhỏ nhắn đơn độc run rẩy, nếu như miệng thổi một hơi cũng có thể thổi bay cô ấy đi, người đàn ông vác gậy bóng chày cười nhạo một tiếng, một chân đi qua bên sofa ngồi xuống cái ghế vừa lúc chắn ngang cửa chặt chẽ, tóc của người đàn ông nhiều màu sắc như con gà ngũ sắc, cầm quả táo ở trên bàn lên bắt đầu ăn, bốn con mắt xấu xa gian ác nhìn chằm chằm Đông Phương Chi Dao yên lặng.
Khắp nơi hoàn toàn yên tĩnh.
Cô y tá nhỏ dứt khoát ngồi ở trên giường, cô ấy thề phải bảo vệ Đông Phương Chi Dao, không vì điều gì cả, ngày hôm qua cô còn giúp đỡ mình, cho mình một khoản tiền lớn nên mẹ mới có tiền phẫu thuật, mới có thể giữ được tính mạng, đối với cô ấy mà nói Dao Dao chính là ân nhân cứu mạng của nhà bọn họ, vốn muốn làm trâu làm ngựa báo đáp ơn cứu mạng của cô, bây giờ đã xảy ra chuyện như vậy rồi, cho dù chết cũng đáng.
Đông Phương Chi Dao nhàn nhạt chỉnh sửa áo len khoác trên người, chân mày khẽ động, tình huống bây giờ rất đặc biệt, không phải chỉ có một người, trong lòng lo lắng sao Noãn Noãn còn chưa tới, bọn họ là ai, muốn làm gì, chẳng lẽ là người ở trong gia tộc phái tộc, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ biện pháp, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.
Đúng lúc này, tên gà ngũ sắc nói chuyện, “Sao cô chủ nhà họ Đông Phương một chút lễ phép cũng không có, tôi đến đây cũng không biết dâng trà rót nước, bưng trái cây.”
Vừa dứt lời, ném quả táo ăn hơn phân nửa ở trong tay vào cửa sổ đang đóng chặt, cơ thể gầy nhom cũng chỉ khẽ ném vào tấm thủy tinh đã vỡ tan tành rớt xuống đất.
Có mấy miếng miểng thủy tinh vụn bắn vào mu bàn tay trắng như gốm sứ của Dao Dao, cắt vào làn da mỏng, máu tươi tràn ra.
‘A—’
Cô y tá nhỏ thét chói tai, phản ứng đầu tiên chính là bảo vệ Dao Dao, sau đó sợ hãi la lên, hy vọng có thể đưa tới sự chú ý của người bên ngoài.
“Ôi chao, tôi tới đây, cô ném tôi đánh, tôi còn chưa đánh bóng chày trong phòng bệnh cao cấp đấy, chọn một quả táo lớn một chút, chúng ta mau phối hợp đi.”
Đánh bóng chày? Dao Dao cả kinh theo bản năng tay trong chăn bảo vệ cái bụng trước, tay phải lén lục lọi điện thoại ở bên gối, cố gắng để cho mình nhìn qua rất bình tĩnh, rất bình thản, “Các anh muốn tiền hay là cái gì, nói ra nghe một chút, chúng ta làm giao dịch đi, như thế nào hả?”
Tiền là vạn năng, không có tiền là tuyệt đối không thể, trước kia còn từng cười nói anh hai là gian thương thấy lợi là ham, bây giờ xem ra tiền là một thứ tốt có thể mua được mạng sống.
Người đàn ông cầm gậy bóng chày đứng lên bước tới vung gậy lên khép hờ mắt, “Đại ca, anh nói chúng ta cần bao nhiêu tiền?”
“Anh thấy với sức mạnh của tập đoàn Đông Phương mà nói đưa ra mấy chục triệu gì đó chắc là không thành vấn đề nhỉ, cô nói đúng không cô Đông Phương?”
‘Rầm—’
Một mảnh thủy tinh lại hy sinh, cách Dao Dao chỉ có một mét, may nhờ cô y tá nhỏ kịp thời ôm lấy đầu của cô, nếu không có thể sẽ nguy hiểm đến hủy dung rồi.
Động tĩnh lớn như vậy nhưng không có một người phát hiện, sự kỳ lạ làm cho trong lòng của Dao Dao càng ngày càng lạnh lẽo, cứ như vậy lần đập xuống kế tiếp nhất định là bảo bảo trong bụng mình, không được, cô không thể khoanh tay chờ chết, Noãn Noãn nhất định sẽ quay về, bây giờ, cô chỉ có thể kéo dài thời gian, nghĩ đến đây Đông Phương Chi Dao bình tĩnh một chút.
Ngẩng đầu, đôi mắt căng thẳng, giọng nói không dịu dàng như trước, thái độ lạnh lùng quả thật làm cho hai người, nhất là người đàn ông chuẩn bị đánh phát bóng thứ ba sửng sốt.
“Ồ, cô Đông Phương không dịu dàng giống như trong truyền thuyết, chúng tôi sẽ tức giận đấy, có thể tức giận làm bị thương đến bảo bảo cũng không chừng, ừm.”
Con gà ngũ sắc khoa tay múa chân với đồng bọn ở sau lưng, gậy bóng chày giơ lên cao nhắm thẳng vào đầu của Đông Phương Chi Dao, cô y tá nhỏ bị sợ đến ôm chặt lấy cô nắm chặt mắt.
Thời gian dừng lại, gậy bóng chày lại chậm chạp không hạ xuống.
“Bây giờ muốn chết tôi sẽ giúp anh hoàn thành nguyện vọng.”
Giọng nữ lạnh lùng đột nhiên truyền đến, người đàn ông bóng chày không dám manh động cũng không chịu đặt gậy bóng chày xuống, du côn cười nói, “Có bản lĩnh nổ súng sao, lão tử chết thì các người ai cũng đừng nghĩ chạy ra khỏi cánh cửa này.”
Huyệt thái dương đau nhói, một khẩu súng cách âm đặt trên đỉnh đầu anh ta, “Mày đánh nát cửa sổ nơi này, tao sẽ đập nát đầu mày, mày xem như vậy có được tính là có qua có lại không, hiểu lễ phép không.”
Hơi thở âm u của Thiên Lý theo nòng súng xuyên vào toàn thân của người đàn ông bóng chày, sợ hãi là chuyện đương nhiên nhưng mà người đàn ông cũng quen với việc va chạm trong xã hội, không đến mức sợ đến tè ra quần.
“Người anh em có lời gì thì nói, cất súng lại đi, chúng tôi chỉ đùa với cô Đông Phương một chút thôi, nói giỡn thôi, đừng coi là thật.”
“Đùa cái gì hả, nói, ai phái các người tới, nói thật thì tôi thả anh đi, nếu nói không biết thì tôi phế bỏ cái chân thứ ba của anh.”
Noãn Noãn níu chặt vạt áo của gà ngũ sắc, ghìm chặt anh ta, trán của người đàn ông lồi ra gân xanh, khuôn mặt bị nghẹn đến đỏ bừng.
Ảo não mình không nghe lời của Thiên Lý, xả toàn bộ tức giận lên người của hai người đàn ông.
“Noãn Noãn, bỏ đi, mau để bọn họ rời khỏi đi.”
Đông Phương Chi Dao đỡ bụng nằm lại trên giường đưa lưng về phía bọn họ, trong lòng còn khiếp sợ nhưng mà không muốn yếu đuối làm cho người khác vì mình mà lo lắng, bây giờ cô làm mẹ rồi, phải thay đổi, càng thêm kiên cường.
“Tiểu Mỹ, mau dọn dẹp nơi này một chút đi, đừng nói chuyện này với ai cả, nhất định không thể tiết lộ nửa chữ, nhớ kỹ chưa.”
Noãn Noãn suy nghĩ một hồi lâu nháy mắt ra hiệu với Thiên Lý, Tiểu Mỹ hiểu gật đầu một cái.
Thay mới toàn bộ đồ bên trong phòng bệnh, Noãn Noãn cẩn thận đỡ Đông Phương Chi Dao tản bộ ở vườn hoa của bệnh viện quân khu, sự kiện mới vừa rồi trong lòng Đông Phương Chi Dao ít nhiều vẫn còn để lại bóng ma, “Noãn Noãn, cậu có thể giúp tớ một việc không?”
“Được, chỉ cần không phải cậu mang theo quả bóng chạy, chuyện gì tớ cũng đồng ý với cậu.”
Cẩn thận trải một tấm thảm lên trên ghế cho cô ấy, còn mình đứng bên cạnh Dao Dao cẩn thận quan sát xung quanh bốn phía.
Mặt đỏ lên Dao Dao vỗ vào cô, sao lại nói chuyện giống y đúc người đàn ông kia thế, “Đừng làm rộn, tớ nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu đấy, giúp tớ rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.”
Không do dự Noãn Noãn lập tức đồng ý, “Ngày mai tớ sẽ đón cậu xuất viện, tối nay tớ sẽ ở trong chỗ này cả đêm, không cần lo lắng.”
Gọi điện thoại xin phép Chiến gia, đã chuẩn bị tốt việc đấu khẩu 300 hiệp nhưng lại bị một câu “Không thành vấn đề” của Chiến Vân Không chặn lại.”
Thoải mái đồng ý như vậy, không phải là không nghe rõ chứ, còn muốn nói nữa nhưng đối phương lại vội vã cúp máy, một câu nói vô nghĩa cũng không có.
Nhìn chằm chằm ảnh chụp của người đàn ông trên màn hình, Noãn Noãn hung dữ ngón tay đâm vào gương mặt tuấn tú của anh, sau này cần phải quay lại làm tật xấu này trước anh một bước, dám cúp điện thoại của em, hừ.
Buồn bực trở lại phòng bệnh, ánh mắt đột nhiên liếc nhìn túi xách bằng da bò ở trên bàn, vỗ đầu một cái, thiếu chút nữa quên chuyện này rồi.
“Tôi đi đưa, cô ở chỗ này đi.”
Thiên Lý đoạt lấy đồ trong tay cô, không quan tâm Noãn Noãn có phản đối hay không, liền muốn đi đưa thay cô, không biết đi đưa đồ gì đó cho Giang Niệm Tình, chỉ sợ cô ta sẽ giở trò, nhìn người phụ nữ đó liền biết không phải là món đồ ăn đơn giản.
“Không cần anh đi, tôi đưa đồ xong lập tức trở lại, anh ở nơi này bảo vệ Dao Dao thật tốt cho tôi.”
“Cô… cô…”
Thiên Lý trố mắt không nói nên lời bị nghẹn, đầu gối của Noãn Noãn đặt ở giữa chân cậu, chỉ cần cậu di chuyển một bước sẽ đánh lên, nếu đánh lên sẽ có cảm giác— đau! Hơn nữa, nhìn vẻ mặt nhóc con tức giận thì biết cô nhất định sẽ ra tay, bàn về chuyện tức giận thì Noãn Noãn có thể đứng trước hạng 3.
Hummer dừng lại ở trước nhà trọ cao cấp, bảo vệ nhìn thấy một chiếc xe quân đội lập tức chạy tới chào kiểu nghi thức trong quân đội, tò mò ghé đầu muốn nhìn xem là vị thủ trưởng nào thì thấy một cô gái nhỏ xuống xe, ngây ngẩn cả người, nói thầm bây giờ nữ binh còn nhỏ đã biết làm đại thủ trưởng, than thở bông hoa nhỏ của Tổ Quốc rực rỡ trong xã hội hắc ám.
Thang máy dừng ở tầng ba mươi mốt, Noãn Noãn đối chiếu địa chỉ mấy lần, sau khi xác nhận không sai, nhấn cuông cửa.
Đợi một phút.
Cửa điện tử cao cấp mở ra, Noãn Noãn ngẩng đầu, nửa người trên của người đàn ông để trần dựa vào cửa, một đôi mắt lim dim ngái ngủ, vẻ mặt nhuộm một chút mập mờ sau khi trải qua kích tình, đáy mắt chợt chấn động, hai người cùng lúc nói, “Tại sao là anh/em?”