Edit: Tịnh Hảo
Hôm sau.
Một luồng ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ sạch sẽ không có một hạt bụi chiếu vào trong nhà, ánh nắng chiếu lên sàn nhà đến chói mắt.
Bốn tiếng trước, rốt cuộc tình hình của Đông Phương Chi Dao ổn định lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mang theo vẻ lo lắng.
“Buông tay ra.”
Thấp giọng giận dữ mắng, vỗ vào bàn tay to ngang hông của người nào đó, đầu tựa vào trên đầu vai nhỏ của cô nàng Noãn, bờ môi tinh xảo cong lên lộ vẻ hài lòng, ôm eo của con nhóc thật chặt.
Chóp mũi cưng chiều cọ xát vành tai mượt mà nhạy cảm của cô, làm cho cả người Noãn Noãn giật thót mình, con bà nó, bị anh dựa vào toàn thân muốn gãy, sức mạnh ngang hông làm cô sắp hít thở không thông.
“Cử động nữa anh sẽ trước mặt mọi người.......”
“Trước mặt mọi người làm gì, anh phản nghịch với trời phải không, anh xem, anh còn dám trừng mắt, nếu không đem đôi mắt đang mở to đóng lại nghỉ ngơi thật tốt thì em cảnh cáo anh, em ở đây hung hăng, em… Uhm… Uhm…”
“Em liền làm gì?”
Sáng sớm tinh mơ, mắt vừa mới mở liền nhìn thấy cánh môi hồng nhạt như đào, Chiến gia nuốt một ngụm nước bọt, đầu rất chính xác chặn lại cái miệng lảm nhảm của cô.
Đôi môi bị cắn nên đau, như một loài dã thú hung mãnh nhào tới, trong lúc môi cùng môi xé rách, nụ hôn còn mang theo sự cưng chiều trừng phạt, tối hôm qua nhóc con gửi tin nhắn nói không trở về nhà, tức giận xông lên não, hai người kết hôn lâu như vậy, anh vẫn chưa bao giờ một lần phòng không gối chiếc, nhóc con chết tiệt kia dám bỏ anh một mình ngủ lại trong bệnh viện, nhóc con hài hước chống chọi lại sự ngang ngược của anh, vậy mà anh lại rất thích nghe, chỉ sợ trên đời này cô là người con gái duy nhất dám hô to gọi nhỏ với Chiến gia, gần đây không có thời gian quan tâm đến cô, da cô liền muốn đánh có phải hay không.
“Ăn điểm tâm nè!”
Mông của Quan Lê Hiên đẩy cửa phòng bệnh ra, vội vàng đem hộp cơm chiếm hết tay bày ra gọn gàng ngăn nắp, xoa xoa tay, xoay người nhìn hai người đỏ mặt nổi giận, đôi mắt chớp chớp.
“Bạn học Noãn Noãn, có phải em bị sốt không, có cần gọi bác sĩ tới đây khám cho em không.”
“Không cần, em rất khỏe mạnh, không giống người khác, sáng sớm liền rối loạn.”
Mạnh mẽ đẩy cánh tay của Chiến Vân Không ra, đến gần bên giường cẩn thận kiểm tra tình trạng của Dao Dao, sau đó xoay người mở bữa ăn mà Quan đại thiếu mua tới, có bánh bao hấp, món thịt hầm, bánh nhân thịt bò nóng, bánh sủi cảo, cháo, nhìn không ra Quan đại thiếu gia cao cao tại thượng còn có mặt chu đáo như vậy, “Tại sao không có hoành thánh.”
“Noãn Noãn, anh trai đây phải nói cho em kiến thức nhỏ thông dụng về nam nữ, người đàn ông mới tỉnh lại là lúc yếu ớt nhất cần phải làm vận động nhất, em hiểu không?”
Miệng to nhai bánh bao hấp, Quan Lê Hiên vừa nói vừa phun vụn thịt, Noãn Noãn chán ghét che mặt chân lùi về sau, dưới chân khẽ ngăn cơ thể lại ngã xuống, lòng nói thôi xong rồi không phải tự chủ động sao.
Gia thích nhất chính là cô nàng nhảy vào ôm ấp, vững vàng tiếp được cơ thể nhỏ té xuống của cô, “Quan Lê Hiên, đi mua hoành thánh.”
“Khụ khụ —— khụ ——.”
Gia lạnh lùng phân phó chính là muốn khi dễ người khác, Quan thiếu giậm chân mặt đen xuống, túm Noãn Noãn ngồi dậy, “Đi mua thôi, anh trai phải lôi kéo thêm người bạn chứ, hai chúng ta cùng đi.”
“Ôi chao, lời anh vừa mới nói, em nghe không hiểu sao.”
Trong thang máy, Quan Lê Hiên cầm điện thoại di động lên mạng tìm kiếm sách quý liên quan đến chuyện tình dục giữa nam và nữ cho Noãn Noãn xem, Noãn Noãn quay đầu tránh thật xa, đẩy anh ta ra.
“Em không xem, cẩn thận em đánh anh đấy, mau đi đi.”
“Đừng, xem một chút, xem một cái thôi.”
Phiền quá, còn tưởng cô là tiểu bạch sao, chuyện hư hỏng này ai mà không hiểu chứ, hai tay kiềm chặt cổ của anh ta, hung ác cằn nhằn nhìn chằm chằm Quan thiếu, “Xem cái em gái anh.”
“Ha ha, cô gái nhỏ, anh trai không có muội muội, anh trai có tiểu đệ đệ.”
Quan Lê Hiên phát huy vô sỉ mọi lúc mọi nơi, tính đùa giỡn là bản lĩnh của anh ta, vỗ vỗ đầu của Noãn Noãn bày tỏ an ủi.
Cúi đầu, cô im lặng, loại người đó bên cạnh Chiến Vân Không mặt lạnh lại còn có thể không biết xấu hổ, ba hoa, giữ vững phong cách đặc biệt của mình đúng là không dễ đấy.
“Còn đang suy nghĩ chuyện tối ngày hôm qua?”
Ngồi ở trong xe, Quan Lê Hiên nhận được điện thoại của Vương Linh điện thoại nói là bọn họ lái xe đến tiệm hoành thánh của Thành Đông rước cô ấy, Cổ Thành chỉ có một tiệm mì hoành thánh ở Thành Đông là ăn ngon nhất, sở dĩ Quan thiếu không muốn đi vì quá xa, chạy đi rồi chạy về ít nhất cũng phải mất tới một tiếng.
“Em cảm thấy Dao Dao nói ngoài ý muốn khẳng định không phải là ngoài ý muốn, cậu ấy quan tâm bảo bảo như vậy làm sao có thể không cẩn thận bị trượt nước trên mặt đất, lúc em và Thiên Lý rời khỏi, cô giáo Bạch có tới đây, a, còn có Tô Thanh.”
“Cô giáo Bạch?”
Giọng điệu nghi ngờ giương mắt chăm chú nhìn cô gái nhỏ miễn cưỡng dựa vào trên cửa kính xe trầm ngâm suy nghĩ.
“Đúng vậy, là cô giáo tiếng Anh của tụi em, là nữ thần xinh đẹp còn hài hước trong mắt nam sinh.”
“Sau này cách xa cô ta một chút, tốt nhất là không cần học tiết tiếng Anh.”
“Tại sao?”
Không học tiết tiếng Anh cô vui vẻ nhất rồi, có thể tự dưng tìm được lý do không học rồi.
“Trực giác.”
Mẹ nó, lại là trực giác, nhướng mày, Noãn Noãn không thích phản ứng của anh ta, nhắm mắt lại chợp mắt.
Trên hành lang bệnh viện, trên nền gạch sáng bóng, xung quanh một đôi giày da đen hạng sang đầy tàn thuốc xám trắng, mùi ni cô tin khắp người xen lẫn phiền muộn, dựa vào bệ cửa sổ, quầng thâm lờ mờ nổi bật.
“Uống ly cà phê cho có tinh thần.”
Đôi mắt đen đục ngầu, Đông Phương Nghiêm Hàn nhận lấy cốc giấy, khàn khàn nói ra một tiếng, “Cảm ơn.”
Chiến Vân Không hơi cong môi một cái, bàn tay to vỗ vỗ lên đầu vai căng đầy của anh ta, “Nếu Dao Dao muốn sinh, cậu làm anh trai nên ủng hộ mới đúng, dù sao cha của đứa nhỏ vẫn luôn là người đàn ông trong lòng em ấy, xem như là giải mộng đi (*).”
(*) Giải rõ sự lành dữ trong giấc mộng.
“Tình yêu hữu duyên vô phận thì không thể lâu dài, càng không có được sự ủng hộ của người nhà, con đường này làm sao em ấy đi được một mình, tôi có thể ủng hộ cho em ấy cũng chỉ có vật chất và tinh thần, mà tôi cũng không biết có thể chống đỡ được bao lâu, trong gia tộc đã có người âm thầm bắt đầu rục rịch, không bao lâu nữa chỉ sợ cổ phiếu của tập đoàn Đông Phương sẽ không ổn định.”
Phun ra ngụm khí, tàn thuốc giữa ngón tay có chút run run, tròng mắt Chiến gia híp lại, âm u nói, “Đám lão già nhà Đông Phương này giao cho tôi là được rồi, cậu để ý đến sức khỏe của Dao Dao nhiều một chút, còn có chuyện tối hôm qua nhất định phải điều tra.”
Uống sạch cà phê, tinh thần của Đông Phương Nghiêm Hàn hình như khôi phục một chút, ngón tay vuốt râu trên cằm, “Ha ha, có người ngày hôm qua nói giống y chang như vậy với Dao Dao, ngay cả giọng điệu cũng giống, vợ chồng các cậu đúng là một đôi làm cho người ta hâm mộ.”
Đúng lúc này, Thiên Lý đi vào, trong tay cầm cuốn tập.
“Lão đại, đây là sổ ghi chép thăm bệnh ngày hôm qua, tối hôm qua có một trang ghi chép bị người ta giở trò xé rách rồi.”
Xé rách rồi sao? Lông mày Chiến Vân Không nhíu lại, vươn tay, “Đưa qua tôi xem một chút.”
Dấu vết xé rách rõ ràng, mỗi một trang ghi chép ngày hôm qua cũng không thấy, ngón tay thon dài phủi thẳng mặt giấy của trang trước, đột nhiên dừng lại, đôi mắt âm u ở vị trí nào đấy sờ sờ, “Thiên Lý, tìm cây bút chì qua đây.”
“Vâng!”
Xoay người lại nhanh chóng chạy về phía quầy trực của y tá mượn bút chì rồi quay trở về.
‘Soạt soạt soạt ——’
Bút chì vẽ đen hết cả trên giấy trống, trên giấy từ từ nổi lên vết lõm màu trắng, càng ngày càng lộ rõ…
Ba người đàn ông hết sức chăm chú nhìn chằm chằm sự thay đổi trên giấy.
Đột nhiên.
“Hi! Các anh làm gì vậy?”
Một tiếng này, ba người đàn ông bị sợ toàn thân đồng thời run lên, “bộp” bút chì trong tay của Chiến gia theo tiếng nói mà đứt.
Thiên Lý ôm trái tim nhỏ ngồi trên mặt đất, chỉ vào Noãn Noãn hồi lâu cũng không nói ra lời.
Le lưỡi, lại gần bên cạnh Chiến gia dò xét, tò mò cười híp mắt nhìn cuốn tập trong tay của Chiến Vân Không, ba đấng mày râu tiến đến cùng nhau nhìn cái gì chứ?
“Ô, Bạch Nguyệt Oánh!”
Mặt mày lạnh lùng, vẻ mặt rét lạnh, “Ăn hoành thánh nhân rau hẹ?”
Ôi, tay nhỏ bé che ở trước ngửi một cái, mùi rất nặng sao, trước khi trở về còn ăn sạch tất cả kẹo cao su trong xe của Quan Lê Hiên, anh còn có thể ngửi được mùi, lỗ mũi chó sao.
Tiện tay xé toang trang đó, bỏ vào trong túi áo khoác, nắm tay của Noãn Noãn đi xuống lầu.
Trở lại nhà cổ, Chiến gia dắt Noãn Noãn lên lầu vào phòng sách, Tinh Hạ mới vừa rời giường ngáp còn gương mặt đầy ghèn bị hai người bắt quả tang, “Chào buổi sáng, hai vị.”
“Chào buổi sáng, chị họ có muốn mượn sách hay không…”
Lời còn chưa nói hết liền bị Chiến gia chợt lôi kéo vào bên trong phòng.
“Nói, làm sao em biết được tên tiếng Anh đó?”
Chiến gia theo thói quen ôm cô nhóc đến trên bàn, tính chiếm hữu nhốt chặt cơ thể của cô kéo gần lại một chút, lười biếng, trán chạm trán của cô như một con báo săn tản bộ.
Trốn ra sau, ánh mắt của Noãn Noãn phát ra ánh sáng nhàn nhạt, nói lắp cũng rất lanh lợi, “Đó là tên tiếng Anh của cô giáo tiếng Anh tụi em, có cần nói lại tên tiếng Trung cho anh không?”
“Không cần.”
Tà mị khóe môi giơ lên, cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn gian xảo của cô, “Sau này, em và Bạch Diệu không cần lên lớp tiếng Anh nữa, anh sẽ nói với trường học bên kia một tiếng.”
Noãn Noãn sững sờ, trái tim nhỏ vui mừng đều muốn nhảy ra ngoài rồi, nhưng vẫn giả vờ vẻ mặt rất nghiêm túc, khẽ nhíu mày, sờ sờ chóp mũi.
“Đề nghị này của anh rất tốt, nhưng chỉ là em sợ phụ lòng hy vọng của cô giáo Bạch đối với em.”
“Chó má hy vọng, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày tám giờ tối trong phòng sách, anh đích thân dạy em.”
Thân thể cao lớn đứng thẳng, Chiến Vân Không đi vòng qua sau bàn ngồi xuống ghế dựa, liếc mắt một cái, cơ thể nhỏ của cô nàng rung động nhè nhẹ, cũng biết lần này trong lòng cô nhóc cũng đã nở hoa rồi, thấy cô vui mừng, trong lòng anh cũng vui mừng rất nhiều.
“Báo cáo, thủ trưởng, thư ký Liên Ước đã tới.”
“Gọi cậu ấy đi vào.”
Đầu anh tựa vào ghế ngồi, ánh sáng mặt trời chiếu lên trên mặt anh tuấn của anh giống như Quỷ Phủ thần công, thật sự là quá xinh đẹp, Noãn Noãn như hổ muốn đến bổ nhào hung hăng cắn một ngụm, đây là người đàn ông của cô, là người chồng chỉ thuộc về một mình cô.
“Chị gái xinh đẹp, em đi trước, còn phải đi thăm Diệu Diệu một chút đấy.”
Liên Ước vừa vào cửa nghe được phu nhân tổng giám đốc gọi tổng giám đốc anh minh thần võ của bọn họ là chị gái xinh đẹp, đầu lưỡi thiếu chút nữa cắn đứt mất tiêu rồi.
“Tổng giám đốc, anh nghe nói chuyện Cầu Đại (*) bị người ta mua chưa?”
(*) Trường Quốc lập trung ương
“Là tập đoàn Long thị thu mua.”
Liên Ước khát nước đến nóng nảy cởi áo khoác màu đen ngàn năm không thay đổi ra, để cặp tài liệu xuống, đi đến một bên rót cho mình ly nước.
“Vâng, là tập đoàn Long thị thu mua.”
Ngày hôm qua nghe Đông Phương Nghiêm Hàn nói chuyện này có lẽ là mấy ông già ở trong làm cầu nối, mục đích là vì có thể để cho Long Thị cắm rễ ở Cổ Thành mang đến cơ hội và tiền bạc càng nhiều càng lớn cho Cổ Thành.
“Đúng, chính là Long thị, độc vương siêu cấp lớn lập nghiệp ở Tam Giác Vàng.”
“Cậu điều tra ông ta rất kỹ.”
Cười ha ha, Liên Ước lau miệng, “Cũng chỉ là tra được bên ngoài một chút, ngoài ra tra không ra, ông ta rất thần bí, bên cạnh 24 giờ đều có vệ sĩ bảo vệ, ông ta còn có một đứa con trai, tổng giám đốc, anh xem cái này một chút.”
“Là cậu ta!”
“Tổng giám đốc, anh biết cậu ta?”
Trong hình, người đàn ông anh tuấn tác phong nhanh nhẹn, khóe miệng nhếch nhẹ lộ ra sự kiêu ngạo cương quyết, đôi mắt sắc bén kia giống như đôi mắt trong đầu.
“Thì ra cậu ta chính là lính đánh thuê, còn gian xảo hơn cả hồ ly trong miệng mọi người, Lãnh Thương, người ta gọi là Lãnh thiếu ở Tam Giác Vàng.”
“Theo tôi được biết bây giờ cậu ta dạy học ở Cầu Đại.”
Đáy mắt ngưng lại, đầu ngón tay của Chiến Vân Không nhẹ nhàng linh hoạt gõ lên mặt bàn, cười như không cười, “Cậu ta biết dạy học sao.”
“Ách —— vẫn thuộc lớp nghiên cứu sinh lý hóa của Cầu Đại, ở trường học đặc biệt được các nữ sinh hoan nghênh.”
Bát quái một chút, Liên Ước châm chọc, ngày hôm qua đi ngang qua trên đường Cầu Đại, thiếu chút nữa bị Lãnh thiếu đụng chết.
“Buổi sáng chín giờ ngày mai mở cuộc họp, việc đầu tư của tòa cao ốc AB tôi muốn cải tổ lại lần nữa, còn có hẹn tổng giám đốc Long thị cho tôi, nói tôi muốn đích thân mời tiệc.”
Liên Ước nhíu mày, việc đầu tư cải tổ lần nữa, vậy thì có nghĩa là phân chia lại còn sẽ có người có thể bị đá ra, tổng giám đốc nhìn không vừa mắt đối phương đầu tư hay là lại vì tiểu phu nhân?
“Dạ, tổng giám đốc, vậy cuộc họp đổng sự ngày mai có họp không ạ.”
“Họp, nhưng mà muốn đổi thành buổi chiều, còn có sau này sau sáu giờ không được sắp xếp cho tôi bất kỳ tiệc giã xao nào.”
Rất ít, gần như là không tham dự bất kỳ tiệc xã giao nào, nên Chiến gia có nói hay không nói cũng đều giống nhau, lần đó không phải tổng giám đốc của tập đoàn nào đó chờ anh, chờ đến mặt muốn giật giật, nhìn thấy Chiến gia liền cúi đầu chào 180 độ còn phải khuôn mặt tươi cười chào đón.
Hầu kết chuyển động, Liên Ước giựt giựt khóe miệng, gật đầu, “Được, tôi sẽ nói với trợ lý thư ký.”