Edit: Tịnh Hảo
Quan Lê Hiên và Vương Linh chỉ huy sơ tán hiện trường khách mời, từng chiếc xe sang trọng dừng ở cửa phía sau vườn hoa, bảo vệ áo đen ngăn chặn người đi vào mặt nghiêm trang đứng chờ ở ngoài cửa.
Cảnh tượng tráng lệ, đêm nay gần như hai phần ba nhân vật nổi tiếng có uy tín ở Cổ Thành đều đã tụ họp ở nhà họ Tinh.
“Nhóc con, ngoan ngoãn ở chỗ này với Cổ Thanh Dạ chờ anh, anh đi gặp mấy ông cụ.” Nhéo gương mặt của cô, liếc Cổ Thanh Dạ nói, “Nhiệm vụ của cậu chính là trông chừng cô ấy…”
Chiến gia lơ đãng giương mắt nhìn về phía phòng khách bên kia, trong nháy mắt dừng lại lời nói sắp nói, ánh mắt lạnh lùng khép hờ ánh sáng nguy hiểm như lưỡi dao hiện ra.
Người như cuồng phong chạy ra ngoài, Noãn Noãn kinh ngạc, nhìn bóng lưng Chiến gia càng ngày càng nhỏ đứng tại chỗ không hiểu nguyên nhân đầu óc cô nàng lờ mờ phát giác ra.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Cổ Thanh Dạ chìm trong âm u, khẩn trương liếc hai bóng dáng bên trong phòng khách chạy trốn, siết chặt súng trong tay.
“Cạch cạch cạch—”
Tiếng súng đột nhiên vang lên, có người ngã trên mặt đất máu đỏ lan dính trên cỏ xanh, Cổ Thanh Dạ bổ nhào vào Noãn Noãn.
“Diệu Diệu, trốn ở bên trong kia không được qua đây.” Cổ Thanh Dạ quát lên mắt hổ nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ nhắn màu tím nhạt dưới cây đại thụ trước mặt.
Đạn làm bể cây hoa lan trong vườn hoa mà ông nội Tinh thích nhất, Noãn Noãn nhìn đau lòng, đó là loài bà nội tự tay trồng vậy mà cứ bị phá hủy đi.
Bầu trời đạn bay loạn, cũng không rõ là bên nào bắn ra.
Tiếng súng chiếm cả bầu trời ban đêm, trên nóc nhà Chiến gia đuổi theo sát không buông bước chân đột nhiên dừng lại, xoay người, hai mắt nhuộm một tầng phẫn nộ khát máu.
Giương đông kích tây, có ý gì?
Noãn Noãn!
Ngực đau, một lưỡi dao băng cứng rắn rạch vào trái tim của anh, sát khí dày đặc tăng vọt.
Không kịp nghĩ nhiều, anh xoay người liền muốn nhảy xuống nóc nhà cao hơn bốn mét này, lại nghe được giọng của một người con gái.
“Chiến Vân Không, anh cho rằng anh thần thông, anh cho rằng anh nhảy xuống cô vợ nhỏ của anh có thể sống, chỉ cần tôi ra lệnh một cái bảo đảm một giây sau đầu cô ta nổ tung, không tin anh hãy thử xem là anh nhanh hay là đạn của tôi nhanh.”
Người đàn ông thu hồi bước chân, không xoay người cũng không lên tiếng.
Một hồi lâu yên lặng, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng với cảnh rối loạn trong vườn hoa.
Nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp của người đàn ông không biết chán, ánh mắt bén nhọn của người con gái nhu hòa rất nhiều, khóe miệng xinh đẹp vẽ lên một tia cười.
“Ở trong tuồng vui này có phải cô xuất hiện quá sớm hay không?”
Chiến gia vẫn không quay đầu lại, lấy điếu thuốc ra châm lửa, ngửa đầu miệng phun khói trắng.
“Thanh Dạ, mang Noãn Noãn bọn họ rời đi trước.”
Cúp điện thoại, gia cười tà xuyên thấu qua khói mù nghiêng mắt nhìn vẻ mặt xinh đẹp kinh ngạc của người con gái.
Ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, Cổ Thanh Dạ thính tai nghe tiếng máy bay trực thăng, hít thật sâu nhanh chóng đứng dậy kéo Noãn Noãn và Diệu Diệu.
“Anh không sợ tôi phái người hiện tại giết chết cô ta.”
“Tôi chung đụng với cô mấy chục năm, nói cho ra oai yêu tôi đến mức có thể vì tôi mà chết, nhưng cô vẫn không hiểu tôi, gia lúc nào thì đã từng sợ, hối hận không?”
Người con gái sững sờ, hối hận? Hối hận vì yêu người đàn ông cự tuyệt lạnh lùng này, hay là hối hận sau khi chết đi sống lại vẫn yêu anh như cũ.
“Chiến Vân Không, từ khi anh dính vào nha đầu kia, cũng đã bại lộ nhược điểm của anh.”
Nụ cười lạnh lẽo quyến rũ, người con gái thật sự rất đẹp vóc dáng thuần thục mảnh khảnh có lồi có lõm, ngũ quan xinh xắn phối hợp với gương mặt trái xoan, da trắng nõn, tối nay còn cố ý sơn môi đỏ mọng. Cách ăn mặc đúng chuẩn nữ đặc công.
Nhưng vẻ đẹp này đối với Chiến Vân Không mà nói giống như một đám mây bay qua bầu trời, chưa từng lưu lại một dấu vết trong lòng.
“Bảo người của cô dừng tay, cô hận tôi có thể bây giờ trực tiếp giết chết tôi là được, phía dưới có người vô tội không cần thiết liên lụy vào.”
Gia lãnh khốc đến cực hạn hít sạch ngụm khói cuối cùng, vứt tàn thuốc xuống dưới chân đạp tắt.
“Anh đừng cho là tôi không dám giết anh, bây giờ đứng đầu trong danh sách săn giết của lính đánh thuê chính là anh, không cần tôi động thủ anh sớm muộn cũng sẽ chết.”
Người con gái hận đến cắn răng nghiến lợi, đáy mắt trong suốt, cô còn chưa chuẩn bị tự tay giết chết anh xong, cô còn một tia hy vọng, hy vọng người đàn ông này có thể yêu cô, dù là trong một giây thôi cũng được.
“À, vậy sao, vậy thật là đáng tiếc, đừng nói tôi chưa cho cô cơ hội.”
Vào lúc sắp rời đi, Chiến gia dừng chân. “Trở về nói với người muốn giết tôi phải có chút kinh nghiệm thực chiến, còn có đừng nghĩ cách vọng tưởng trên người Noãn Noãn, có ý đồ gì trực tiếp tới tìm tôi.”
Trong nháy mắt, Chiến Vân Không khỏe mạnh như một con báo trong rừng, bay từ mái nhà trên vách tường biệt thự khác sau đó vững vàng rơi xuống đất.
Phủi bụi bặm trên áo khoác, nhận lấy một cây súng lục giảm thanh Hổ Tử đưa cho anh.
‘Cùm cụp—’ Nạp đạn lên nòng, giơ tay lên nhắm trúng.
‘Phốc phốc—’ Hai phát súng rơi lên hai tay súng bắn tỉa trên cây đối diện cách hơn 200m.
“Hai mươi phút dọn dẹp hiện trường sạch sẽ có đủ không.” Chiến gia giơ tay lên nhìn đồng đeo tay.
“Đủ.” Hổ Tử lớn tiếng trả lời.
Ngồi ở trong xe, Cố Trì nheo mắt lại, toàn bộ quá trình từ lúc Chiến Vân Không đuổi theo người con gái trên nóc nhà đến lúc mới vừa rồi người đàn ông nổ súng bắn chết hai tay súng bắn tỉa, anh ta thấy đầy đủ rõ ràng.
Điện thoại di động chợt rung.
“Alo, anh Tường.”
“Sao rồi Cố Trì, đến Cổ Thành đã quen chưa?”
“Cảm ơn anh Tường quan tâm, tốt hơn nhiều so với tưởng tượng.”
“Ừ vậy thì tốt, sáng mai chín giờ đến cao ốc Đỉnh Xuyên giới thiệu một người bạn cho cậu…”
Núi Voi (*), trụ sở huấn luyện Cực Quang.
(*) Là ngọn núi nổi tiếng nhất trong "Tứ Thú Sơn" của Đài Bắc. Đây là ngọn núi được nhiều người đạt chân đến thăm quan bởi vì nó rất gần với trung tâm mua sắm sầm uất nhất cũng như tòa nhà Taipei 101.
‘Loảng xoảng—’ Tiếng cửa sắt nặng nề mở ra, người đàn ông đứng trước cửa ngược chiều ánh sáng, phía sau là Cổ Thanh Dạ và Quan Lê Hiên.
Thạch Đầu mang một cái ghế, Chiến Vân Không thuận tiện mà ngồi, hai chân thon dài bắt chéo nhau, kiêu căng nghiêm nghị nhìn năm người buộc trên cọc gỗ đối diện, khí thế sắc bén, khí phách không cho phép bất luận kẻ nào đối nghịch.
“Nghĩ xong chưa, trước tiên nói.” Chiến gia lạnh lùng mở miệng, khuôn mặt nhuộm một tầng khí lạnh.
“Hừ— Chúng tôi sẽ không bán đứng chủ nhân, muốn chém giết muốn róc thịt cứ tự nhiên muốn làm gì cũng được, nhanh cho tôi một phát súng đi.”
Một trong những người đàn ông dẫn đầu, khóe mắt dính máu nửa mở to mắt, đã bị đánh lõm xuống trong hốc mắt, trạng thái càng thêm thảm không nỡ nhìn.
“Đúng là một anh hùng, chỉ tiếc cái này cũng không đại biểu bọn họ cũng không muốn nói, kiên nhẫn của gia có hạn không thích lề mề, muốn nói chuyện có thể trực tiếp mở miệng, không muốn nói cũng không sao, bình tĩnh đừng nóng gia sẽ phái người tiễn các ngươi đi nơi cực lạc.”
Thân thể cao lớn chậm rãi đứng lên, luồng khí lạnh tà vọng mạnh mẽ, bám vào sống lưng tất cả mọi người ở đây, gió vèo vèo thổi mạnh.
Bốn người còn lại bị cảm giác này áp bức xâm nhập răng trên răng dưới trực tiếp phát rung.
“Chúng tôi, chúng tôi là thủ hạ của anh Hải, chỉ là nhận được mệnh lệnh của anh Hải tới trường quốc lập Trung ương bắt cóc thiên kim thị trưởng, về phần tại sao bắt cóc cô ấy chúng tôi thật sự không biết.”
“Chỉ có những điều này?”
“Chỉ có những điều này.” Không dám nhìn thẳng ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của Chiến gia.
Chóp mũi Chiến gia xì khẽ, “Sẽ cho mày một cơ hội.”
“…Thật sự chỉ những điều này, thật, a…”
Trong dự đoán, lời còn chưa nói hết, bịch một tiếng súng vang lên, gia âm trầm cầm một khẩu súng lục không biết lấy ra khi nào, một phát súng bắn đứt một cổ tay người đàn ông.
“Một cơ hội cuối cùng, nói lại.”
Chiến gia quát lên như sấm sét vang dội, họng súng nhắm ngay mi tâm của anh ta.
Người đàn ông trong nháy mắt bị sợ đến tiểu trong quần, “Tôi thật sự chỉ biết bấy nhiêu, van cầu anh đừng giết tôi… tôi còn có vợ con phải nuôi, van cầu anh.”
Quan Lê Hiên và Cổ Thanh Dạ đã sớm thành thói quen coi như không thấy gì với tính cách ngoan độc của Chiến gia, nhưng sống lưng vẫn không khỏi có luồng khí lạnh lướt qua.
“Mày không có đứa bé mày nói.”
Chiến gia quay ngược họng súng lại, nhắm ngay một người trẻ tuổi nhất bên phải.
Choáng váng, quá mức đột nhiên, người thanh niên trong lúc nhất thời câm nín, ấp úng nửa ngày mới thả ra một cái rắm.
“Dạ, một người đàn ông tìm đến anh Hải, chúng tôi thật sự chỉ biết bấy nhiêu, gia van ngài bỏ qua cho chúng tôi.”
Đàn ông? Khẽ nhíu mày, Chiến gia lui về một bước, gật đầu một cái.
“Thạch Đầu, hầu hạ tốt mấy vị khách quý, dẫn anh ta đi xuống làm ghép hình, Hiên Tử điều tra người tên Hải ngày mai tôi muốn nhìn thấy tài liệu.”
Dứt lời, Chiến Vân Không vứt khẩu súng cho Cổ Thanh Dạ, ưu nhã xoay người rời đi.
Nhà cổ.
“Phu nhân Thu, mẹ yên tâm đi không có chuyện gì đâu con gái mẹ là mình sắt, đánh không chết nổ không nát được rồi được rồi tụi con đều rất tốt, dạ mọi người không có chuyện gì là tốt, dạ nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.”
Cô nàng bên đây mới vừa cúp điện thoại, ngay sau đó điện thoại của Thái Hậu Chiến lại gọi đến.
Cô nàng miệng ngọt, lừa gạt Thái Hậu Chiến vui vẻ.
“Con gái à, nếu là ai khi dễ con hãy nói với mẹ, mẹ ủng hộ con, con chỉ người nào chúng ta đánh người đó…”
“Ha ha ha— Mẹ người quá khoa trương rồi… Dạ, anh ấy còn chưa trở về…”
Chợt thấy cổ ngứa mùi hương đặc hữu của người đàn ông phả vào mặt, Chiến gia hôn lên cổ mềm mại của cô nàng Noãn, thân thể sắt thép trực tiếp áp đảo cô dưới thân, Noãn Noãn kinh hô một tiếng, vội vàng che điện thoại, tức giận trừng anh.
“Đừng làm rộn, em đang nói chuyện điện thoại với mẹ đấy.”
Cô nàng hạ thấp giọng, một tay đẩy lồng ngực người đàn ông ra. Mượn cơ hội lau dầu mỡ trên người đàn ông.
Khóe môi cong lên, cực kỳ tà tính, “Các người tiếp tục tán gẫu, không cần phải để ý đến gia.” Cúi đầu gương mặt tuấn tú chôn trong cổ của cô nàng Noãn, chóp mũi đôi môi quét nhẹ đụng chạm làm toàn thân Noãn Noãn tê dại run rẩy.
Khóc không ra nước mắt, mẹ nó, người đàn ông lộ ra tính trẻ con, bản chất liền từ gót chân thăng hoa đến đáy quần, làm cầm thú.
“Mẹ, con có chút chuyện… A…” Gia trêu ghẹo hút một ngụm bao lấy cằm cô nàng, đau đến khiến cô hận.
Mộ Thanh bên đầu điện thoại bên kia hơi sững sờ, sau đó đáy mắt sáng lên mở to, khanh khách cười ra tiếng, “Noãn à, mẹ sẽ không quấy rầy các con làm việc~”
“Alo, alo, mẹ…”
“Đô… đô… đô…”
“Gia đói khát khó nhịn có phải hay không, không thấy em đang bận sao.”
“Phục vụ chồng là chuyện quan trọng nhất trong đời em, bé con phải nắm vững chúng ta bắt đầu đi thời gian eo hẹp nhiệm vụ gấp.” Nói một không nói hai gia nhào tới lần nữa móng vuốt nhanh chóng xé rách áo T-shirt trắng của cô nàng.
Kéo tới kéo lui, túm lên túm xuống, năm phút đồng hồ trôi qua…
“!@#$%$@, về sau không cho phép mặc loại quần áo này.”
Xé không ra phá không hư T-shirt hoàn toàn thuần chất cotton, gia nóng nảy rồi.
”Đau quá… Gia ngài nhẹ một chút, em sắp bị anh đè chết rồi.”
Tay nhỏ bé vỗ bốp bốp lên Chiến Vân Không, bắp chân đạp kịch liệt.
“Tự mình cởi hay là gia giúp em cởi.”
Mẹ nó, cường bạo còn không nói lý, không thể thoát khỏi miệng cọp ngồi dậy nói đạo lý với anh, nhưng cơ thể vừa mới ngồi lên, lại bị Chiến gia vô tình đè trở về trên giường.
Ép dục vọng trong đôi mắt rét lạnh âm trầm, “Xem ra em chọn cái thứ hai.”
Xoẹt— tiếng rách thay tiếng trả lời, rốt cuộc T-shirt trắng vẫn không thể bảo vệ trận địa, vinh quang chết trong tay Chiến gia.
Cô nàng không có mặc áo lót, ngay từ lúc vào nhà hỏa nhãn kim tinh của gia đã sớm liếc qua là biết ngay, hai con thỏ tuyết trắng chói mắt, máu thú sôi trào, hạ thân cứng rắn căng chặt mập mờ chống đỡ trên bụng cô nàng Noãn.
Hô hấp nặng nề, bàn tay có chút run rẩy phủ trên vật vừa vặn mềm mại, cảm giác tê liệt điện giật đánh vào đầu óc Noãn Noãn trong nháy mắt trống không, ý thức bắt đầu tan rã.
Mắt, mờ mịt, môi, khẽ nhếch, hô hấp dồn dập, ưm tràn ra khóe môi.
Hôn toàn thân cô, da thịt trắng như sứ ửng hồng, xinh đẹp yêu kiều, xinh đẹp làm cho đàn ông muốn một giây kế tiếp liền nhào nặn cô vào trong xương máu mình.
Siêng năng có thể bổ sung vụng về, tối nay kỹ thuật gia cao hơn mấy cấp so với tối hôm qua, cô nàng Noãn lúc này, ý nghĩ muốn tìm miếng đậu hũ đâm chết bộc phát mãnh liệt, màn trình diễn của người đàn ông trêu ghẹo hạn chế người xem, lại hận mình vô lực phản kháng, hận trong thân thể mình không khỏi hưng phấn mong đợi, hận bàn tay người đàn ông chu du trên người mình đến mức lửa mạnh thiêu đốt kích động khắp nơi.
Đáy mắt, mềm mại đáng yêu, tầm mắt trong suốt mơ hồ, cắn chặt môi dưới không để tiếng rên rỉ mắc cỡ tràn ra, thân thể nhỏ bé run rẩy kịch liệt.
Giọt nước mắt trút xuống từ khóe mắt, mẹ nó ai nói lần thứ hai sẽ không đau, cô nàng Noãn muốn chạy trốn cái gì kia của Chiến gia, cây trụ giơ cao không che đậy, thứ đồ chơi này tuyệt đối tỉ lệ thuận với chiều cao.
“Uhm…” Bị cô nàng kẹp chặt thật sự quá chặt, gia thiếu chút nữa thì không khống chế được mềm nhũn rồi.
“Ngoan, cái miệng nhỏ nhắn mau mở ra một chút.” Cắn chặt răng, người đàn ông cúi người dụ dỗ nói.
“… Chiến Vân Không hoặc là bây giờ lăn xuống, hoặc là đánh nhanh thắng nhanh.”
Cô nàng nổi giận, choáng nha yêu cầu anh còn rất nhiều, có biết hiện tại cô cũng khó chịu muốn chết không.
Đôi mắt đỏ ửng lạnh rét, mày gia khẽ cau, “Xem ra là anh ra không đủ sức, còn có tâm tình trừng mắt!”
Di chuyển thắt lưng, gia tăng tốc…
Pháo hoa nở rộ như bông hoa mùa hạ rực rỡ, người đàn ông cúi đầu hôn cánh hoa anh đào của cô nàng, không lưu loát cứng ngắc từ từ mềm mại, cánh tay vô ý thức ôm lưng rắn chắc của Chiến Vân Không, ngửa đầu ừm cào thành vết máu đỏ thắm ở sau lưng người đàn ông