Edit: Tịnh Hảo
Đi xuống lầu, lúc mắt nhìn thấy chân phải sắp chạm đất, sau lưng bị người mạnh mẽ đẩy một cái, trọng tâm không ổn định thân thể Noãn Noãn đột nhiên nhào về phía trước, cô sợ kêu lên một tiếng, nghĩ thầm xong rồi xong rồi lúc này thật sự làm trò cười cho thiên hạ rồi.
Phong Tây cũng thấy một màn như vậy, trong lòng kinh hãi vội vàng tăng tốc chạy lên phía trước nhưng vẫn chậm một bước.
Trong phút chốc, vào lúc Noãn Noãn nhắm mắt xuôi tay cho là mình sẽ mất hết mặt mũi, một vòng ôm to lớn vững vàng tiếp được cô.
Không có ngã, bằng không hậu quả khó mà lường được.
Trong lòng thầm mắng, là tên khốn kiếp tinh trùng lên tới não nào đẩy cô.
Ngàn vạn lần đừng để cô bắt được, bằng không sẽ lột da anh ta uống máu của anh ta.
Hương thơm thuốc lá mát mẻ hòa vào mùi đàn ông đặc trưng, quen thuộc mà xa lạ khiến cô có chút thất thần.
“Tiểu thư, cô có sao không?” Giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng mang theo sự kiên quyết ưu nhã, toàn thân Noãn Noãn ngưng lại.
Cô choáng váng, đầu óc hỗn loạn một mảnh, nhưng giọng nói kia đối với cô mà nói lại quen thuộc nữa.
Phong Tây chạy tới trước mặt cũng choáng váng.
Là anh ấy sao, anh ấy còn sống, Noãn Noãn không dám ngẩng đầu, không dám nhìn lên, một giây kế tiếp, cô nhảy ra khỏi ngực của người đàn ông, ghé vào trên vai của Phong Tây.
Một loạt động tác này cô cũng chưa từng ngẩng đầu.
Phong Tây trợn to hai mắt ôm thân thể run rẩy của Noãn Noãn, bàn tay giữ chặt đầu của cô ở trong cổ, “Không có việc gì đâu!”
Lắc đầu, Noãn Noãn khẽ mấp máy môi, “Là anh ấy sao?”
Phong Tây không lên tiếng, bây giờ anh ta thực sự không biết nên nói cái gì, một người đã chết ba năm liền sống sờ sờ đứng trước mặt, ai có thể bình thường chứ, con mẹ nó.
Người đàn ông mỉm cười nhếch miệng, vẻ mặt lạnh nhạt xa lạ lạnh lẽo, “Nếu vị tiểu thư này không sao vậy thì tốt, lần sao đi nhớ cẩn thận.”
Nói xong, xoay người đi đến cửa đại sảnh.
Mắt thấy người đàn ông sắp ra khỏi cửa, Noãn Noãn đột nhiên hô to một tiếng, “Thành Nham Thâm…”
Tay siết thành quả đấm, cô khẩn trương, lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi, nếu như anh ấy không quay lại thì làm sao đây!
Người đàn ông dừng bước chân lại, chậm rãi nghiêng đầu cười nhạt nhìn Noãn Noãn khóe miệng nhếch lên như “bông liễu bay trong gió”.
Nhưng không phải là nụ cười ấm áp hồi còn nhỏ, mà là nụ cười mang theo gai nhọn lạnh lẽo, trái tim Noãn Noãn vỡ ra. Một người nằm trên chiếc giường đen to lớn, giống như một con cá nhỏ giữa đại dương, cô để mặc mình bơi trong sóng lớn lạnh lẽo sâu thẳm.
Không biết cô về nhà cổ ngủ trong bao lâu, cô nhốt mình trong không gian trôi nổi kín mít, loại cảm giác vô tri vô giác này giống như ba năm trước.
Cô lại bị bệnh, sốt cao suốt hai ngày cũng không giảm, hôn mê bất tỉnh, Noãn Noãn có thể nghe được những âm thanh xung quanh nhưng không mở mắt ra được.
Rất muốn mở mắt, cô chán ghét bóng tối ghét cô độc, hiện tại cô muốn nhìn thấy Chiến Vân Không, muốn vùi trong vòng tay thâm trầm của anh, muốn nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh.
“Này, cũng hai ngày rồi, Noãn Noãn vẫn sốt cao không giảm, đều gấp chết người rồi.”
Đường Đóa sợ, đứa nhỏ này cùng mình đi ra ngoài một vòng trở lại liền bắt đầu ngã bệnh, trong lòng cô ấy tràn đầy tự trách.
Phong Tây cũng không đi diễn tập mà ở lại nhà cổ, coi chừng Noãn Noãn, có một số việc anh ta rất muốn làm rõ.
Chiến Vân Không hai ngày hai đêm cũng không có chợp mắt, tự thân tự lực chăm sóc cô, từ trong miệng Phong Tây đã biết toàn bộ chuyện xảy ra đêm đó.
Đôi mắt đen sâu thẳm lẳng lặng nhìn gò má trắng bệch của cô, bàn tay siết chặt bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô, lòng đang co thắt lại đau đớn.
Chẳng lẽ trong lòng cô, Thành Nham Thâm thật sự quan trọng như vậy…
Khép hờ hai mắt, tựa như đang nổi lên cái gì, quỷ dị, nguy hiểm, làm người ta nhìn không thấu.
Chợt, Chiến Vân Không đứng dậy, giọng nói lạnh lẽo, “Phong Tây cùng tôi đến phòng sách.”
Bên trong phòng sách, bầu không khí hạ thấp xuống điểm đóng băng.
Đây là điếu thuốc thứ tư mà Chiến Vân Không hút, anh vẫn không có mở miệng gì, Phong Tây trong lúc chờ đợi cũng im lặng.
Một phòng tĩnh lặng, kim giờ của đồng hồ cổ treo trên tường kêu tí tách điểm đúng 7 giờ tối.
Khói mù lượn lờ, bao phủ gương mặt anh tuấn yêu mị của Chiến Vân Không, lộ vẻ thần bí mờ mịt.
“Em muốn biết ngày đó chôn cất Thành Nham Thâm có phải quan tài trống không không?”
Rốt cuộc Phong Tây phá vỡ sự đè nén, trong giọng nói khàn khàn mang theo một chút nặng nề.
Hít sâu ngụm khói cuối cùng, bóp tắt tàn thuốc, đôi mắt của người đàn ông âm u lạnh lẽo.
“Cậu xác định người đó chính là Thành Nham Thâm?”
Chiến Vân Không hỏi ngược một câu, ánh mắt nhìn chằm chằm Phong Tây nhíu chặt lông mày.
“Em xác định, gương mặt đó giọng nói đó đều giống hệt của Thành Nham Thâm, anh ấy căn bản không có chết đúng không?”
Từ nhỏ đến lớn, tình cảm của anh ta và Thành Nham Thâm rất tốt, kỹ thuật đánh nhau và bắn súng đều do Thành Nham Thâm tự tay dạy dỗ, đối với anh ta mà nói Thành Nham Thâm chính là một người anh vừa là một người bạn tốt, như thế nào lại quên tất cả về anh ấy.
Chiến Vân Không trầm mặc, mặc dù lúc mới đầu nghe Phong Tây nói ở Yên Vũ Hoa Đình nhìn thấy Thành Nham Thâm biểu hiện của anh rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại khiếp sợ đến giữa trưa mới bình tĩnh.
Anh vẫn tin chắc chỉ cần thi thể của anh ấy một ngày chưa tìm được, thì anh ấy có tỷ lệ sống sót một ngày, ba năm, anh lén phái vô số người đi tìm kiếm, tuy nhiên không có bất kỳ thu hoạch gì.
Như vậy người đàn ông hôm đó thực sự là anh ấy sao?
Đột nhiên xuất hiện đây rốt cuộc là trùng hợp hay có âm mưu khác.
“Nhưng cậu cũng nói ánh mắt của anh ấy nhìn hai người hoàn toàn xa lạ, bằng vào gương mặt vậy phán đoán của cậu có đúng hay không.”
Phong Tây ngây ngẩn cả người.
Quả thực anh ta không đủ bình tĩnh phân tích nguồn gốc toàn bộ sự việc, không có suy tính đến nguyên nhân tại sao anh ấy xuất hiện, thật đúng là trùng hợp vào lúc Noãn Noãn bị đẩy ngã anh ấy vừa lúc ra tay cứu cô.
Chiến Vân Không khoanh tay dựa lên trước bàn gỗ trạm trổ hoa văn, gương mặt tuấn tú lãnh khốc.
“Tôi vẫn tin tưởng anh ấy chưa chết, nhưng hiện tại tôi cần cậu làm chính là quên chuyện này đi, đừng nhắc tới với bất kỳ ai.”
Gần đây có quá nhiều chuyện anh cần xử lý, gần đây có một nhóm người ngoại quốc không rõ thân phận lẻn vào Cổ Thành, trong những người này có lính đánh thuê quốc tế, còn có người nực cười ẩn danh tố cáo anh với lãnh đạo trung ương cấp trên tự mình mở đường buôn lậu súng ống đạn dược, những chuyện này đã quá khiến anh bận rộn, không ngờ Thành Nham Thâm xuất hiện khiến anh trở tay không kịp.
Điều này làm cho anh không thể không bắt đầu suy nghĩ theo hướng ngược lại, trong này có phải có chút liên quan gì đó mà anh không chú ý tới.
Phong Tây im lặng suy nghĩ không nói, nhíu mày một cái, anh ta đang nghĩ có nên nói chuyện kia với Chiến Vân Không không.
Bên trong phòng sách, lúc này chỉ còn lại một mình Chiến Vân Không đứng trước cửa sổ, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao ngoài cửa sổ.
Dưới tròng mắt đen thâm thúy như ẩn chứa một cơn bão mưa rào sắp tới, lóe lên tia khát máu âm u bén nhọn.
Loảng xoảng— cửa bị một người dã man đá văng ra, phanh một tiếng cả nhà cổ cũng muốn lung lay.
“Chiến Vân Không, anh ở đây chơi đùa thâm trầm cái gì, không biết bản tiểu thư bị bệnh liệt giường sao, còn không mau tới đây tiếp đón.”
Nằm ở trên giường hai ngày thật vất vả mới mở mắt, nhưng không thấy bóng dáng người đàn ông lãnh khốc, trong lòng liền thoáng chút hoảng loạn.
Cơ thể Chiến Vân Không ngẩn ra, cô thức dậy làm gì, con lừa nhỏ này lì lợm không ngoan ngoãn nằm ở trên giường mà xuống giường càn rỡ cái gì.
“Lập tức trở về nằm cho lão tử!” Chợt quát một tiếng Noãn Noãn sợ đến co rụt cổ lại.
Thủ trưởng Chiến thật khốc, không phải điều đầu tiên cô muốn khi mở mắt chính là nhìn thấy gương mặt anh tuấn uy phong của anh sao, giờ được rồi, ăn shit rồi, tính khí thúi như vậy.
Đứng tại chỗ, nét mặt ngây thơ nhìn thủ trưởng Chiến, đôi mắt to linh hoạt gian tà chuyển động.
Đột nhiên, hai chân mềm nhũn, thân thể tự nhiên ngã về phía trước…
Trong nháy mắt, cơ thể kiên cường to lớn của người đàn ông nhanh như tia chớp đưa tay tiếp được thân thể mất trọng lượng của Noãn Noãn, sau đó đè cô ở trên bàn, lửa giận thiêu đốt con ngươi đen như mực của anh.
Lạnh lùng, tức giận, bất đắc dĩ tầm mắt nhìn chằm chằm gương mặt phấn nộn của cô, miệng nhỏ nhắn trơn bóng tỏa ra hương thơm mê người.
Chiến Vân Không không chút suy nghĩ cúi đầu hôn lên.
Mấy ngày qua lo lắng giờ phút này hóa thành nhu tình.
Đáy mắt Noãn Noãn rõ ràng giảo hoạt cùng với vẻ đắc ý.
Cánh tay quấn lên cổ người đàn ông, quấn quanh.
Hấp dẫn nhau, quấn quít, truy đuổi, chơi đùa.
Chiến gia hôn một lúc lâu, không nỡ buông cô ra, bàn tay xoa nhẹ lên trán vẫn nóng như cũ của cô, lau sạch một tầng mồ hôi.
“Vật nhỏ, sao lại xuống giường đến đây, hả?”
Giọng nói của người đàn ông gợi cảm không chịu được, Noãn Noãn không biết phải làm sao cổ họng lập tức nghẹn ngào. Nước mắt giống như từng hạt trân châu lớn rơi xuống đất.
Người đàn ông ngừng lại, khóc? Đây không giống phong cách bình thường của nha đầu.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, ngón tay lau từng giọt nước mắt trong suốt rơi xuống của cô.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khóc.
Đã bao nhiêu năm không khóc, hiện tại tuyến nước mắt của cô phát triển, chính là không cầm được nước mắt chảy xuống, làm cho tay Chiến Vân Không ướt nhẹp, còn có một mùi thơm mặn.
Sắc mặt càng ngày càng đen, phiền não, rộn lòng, lo lắng, nóng nảy, chung quy tụ họp lại một chút, anh nổi giận, quát lạnh “Đừng khóc.”
Môi mỏng hôn lên đôi mắt đẹp sáng ngời của cô, người đàn ông ôm cô trước ngực, vỗ nhẹ sống lưng của cô.
“Phong Tây chắc đã nói với anh rồi, ở Yên Vũ Hoa Đình tụi em nhìn thấy Thành Nham Thâm.”
Một Thành Nham Thâm xa lạ khiến Noãn Noãn cảm nhận được sự cự tuyệt lạnh lẽo tàn nhẫn.
“Anh muốn biết bây giờ cảm giác của em đối với anh ấy là gì?”
Giọng nói của Chiến gia chuyển lạnh, anh muốn xác định trái tim của Noãn Noãn, xác định ý kiến thật sự của cô. Anh muốn trái tim cô hoàn toàn nhất định thuộc về anh.
Ngẩng đầu lên, Noãn Noãn nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh, nâng khóe môi lên, nụ cười vô cùng xinh đẹp.
“Em… thích...!”
“Em thích anh ấy?”
Quả nhiên, quả nhiên đúng như suy nghĩ trước kia của anh, nha đầu tràn đầy tình cảm với Thành Nham Thâm.
Lửa giận trong thời gian ngắn vọt lên đỉnh đầu, máu ở trong người dừng lưu động, đôi mắt lạnh lẽo khép hờ nhìn chằm chằm đôi mắt to của cô, một tay gắt gao kìm chặt cằm của cô.
Đau đến Noãn Noãn nhíu chặt mày, người này lại tức giận rồi, lời nói của cô còn chưa nói xong mà.
Trái tim run rẩy, chẳng lẽ là ghen, nhìn dáng vẻ âm trầm kia, thật quá khủng bố.
Nhìn thẳng vào mắt mấy giây, Noãn Noãn thua trận, miệng nâng lên một nụ cười duyên.
“Thủ trưởng phải bình tĩnh, em đây còn chưa nói xong câu nói đó.”
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt lông mi cong vút của người đàn ông, khiến lòng của Chiến gia cũng ngưa ngứa.
Nhìn chằm chằm cô, Noãn Noãn vừa muốn mở miệng, liền nghe diêm vương Chiến lạnh lùng quát, “Nói.”
Được rồi, không phải là nói rõ sao, nói thì nói thôi, dù sao da mặt cô cũng dày, hừ hừ.
“Nghe cho kỹ, ừm— chúc mừng một người đàn ông…”
Đang nói chuyện, cô liếc gương mặt mưa to gió dữ gần trong gang tấc của người đàn ông. Nói tiếp, “Dáng dấp của anh ta khuynh quốc khuynh thành, tà ác bá đạo, phách lối, cường thế, anh ấy có rất nhiều tiền, ở Cổ Thành xưng là Thái tử gia, anh ấy họ Chiến, ở nhà là con trai thứ hai, người trong bộ đội quân khu đều gọi anh ấy là Chiến thần, em gọi anh ấy là Chiến gia.”
Gia sửng sốt, rối loạn, tim như trống đập dồn dập, cổ họng khát khô, hầu kết lên xuống không ngừng, vài giây sau chỉ thấy môi xinh đẹp tà mị của người đàn ông vẽ ra một đường cong, anh cười hài lòng ngông cuồng.
Cứ như vậy liền hài lòng? Thủ trưởng đại nhân cũng quá dễ dụ đi, nhìn anh giống đứa bé đang cười rực rỡ, Noãn Noãn liếc anh một cái.
Chán nản than thở, nhìn bộ dạng hài lòng của anh, hận không được cắn lên cổ của anh, uống sạch máu của anh, nếm thử rốt cuộc người đàn ông ác ma này có vị gì.
“Nói coi như êm tai, nhưng… miệng thì nói như vậy còn biểu hiện không thấy gì hết, cho em một tuần lễ viết một ngàn chữ lý do yêu thích anh.” Người đàn ông nhíu mày cố nén nụ cười bùng nổ, nghiêm túc không cho phản kháng.
Một ngàn chữ?
Không biết xấu hổ sao. Mắt trừng lên, cô mãnh liệt kháng nghị. Mẹ ơi, trên cuộc đời này viết văn là chuyện nhức đầu nhất của cô, ngẫm lại đều chán ghét.
“Gì, anh hãy đổi đi, viết không ra không viết được, thích làm.”
“Có thể không viết, vậy anh coi như lời mới vừa nói đều là nói xạo.”
Lạnh lùng liếc cô một cái, không nói một lời xoay người ngồi lên ghế, thuận tay cầm máy điều khiển mở TV LCD trên tường.
Nhìn hình ảnh trên TV, Noãn Noãn trợn tròn hai mắt, từ lúc bắt đầu tiến vào phòng sách này, lúc nãy cô vừa thổ lộ toàn bộ quá trình đều thu lại trên hình ảnh chất lượng cao, 1080P độ phân giải 1920*1080.
Quá nham hiểm, đã sớm chuẩn bị tốt đúng không, cái này nếu sau này tung ra ngoài, thì phải làm sao.
“Xóa!”
“Viết hay không viết?”
“Trước xóa rồi nói!”
“Trước viết rồi xóa!”
Mắt to trừng mắt nhỏ, Noãn Noãn đứng trợn mắt, “Em nói ngoài miệng một ngàn chữ được không?”
“Viết hay không viết?” Người đàn ông vẫn tranh luận cùng cô, đôi mắt lạnh lẽo càng âm trầm.
“Không viết có hậu quả gì?” Tay đáng thương, đôi tay thật đáng thương. Viết văn là điểm yếu của cô.
Khóe mắt nhếch lên, người đàn ông nói vô cùng nhẹ nhàng, “Trưa mai 12 giờ toàn thể sinh viên đại học năm nhất tiến hành huấn luyện đứng phơi nắng đến khi mặt trời lặn về hướng tây thì thôi.”
Khí lạnh âm trầm đập vào mặt, Noãn Noãn hít vào một ngụm khí lạnh, quá độc ác, hơn 8000 người mỗi người phun một bãi nước bọt đều có thể khiến cô chết đuối dưới sông Trường Giang. Cô không thể làm kẻ địch của quần chúng.
Ôm hận, cô cắn răng nghiến lợi, “Xem như anh lợi hại, một ngàn chữ, em viết.”
“Thật biết nghe lời, mới vừa rồi anh đột nhiên quyết định vào ngày kết thúc khóa huấn luyện quân sự sẽ chọn em làm học sinh tiêu biểu lên phát biểu ý kiến, viết một bài bản thảo phát biểu ý kiến năm ngàn chữ và thư tình một tuần sau cùng nộp.”
Chuyển thân thể của cô qua, Chiến Vân Không nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Cô gái nhỏ, đây là chuyện tốt nên vui vẻ một chút, mau cười với Chiến gia một cái.”
Cười shit, đồ ác ma phúc hắc, chặn bàn tay đang vuốt ve của Chiến Vân Không, tức giận ngồi xếp bằng trên bàn học xa hoa, cô muốn điên rồi, càng khiêm nhường càng lấn tới.
Hàng năm, buổi kết thúc khóa huấn luyện quân sự đều do học sinh có biểu hiện tốt trong huấn luyện quân sự đại diện lên phát biểu ý kiến, hơn nữa một tuần lễ qua cô không có huấn luyện, dù thế nào cũng không tới lượt cô.
“Ồ, Tiểu Noãn Noãn của chúng ta cao cấp quá nha, ngồi trên bàn cổ mà ông nội chúng ta thích nhất.”
Noãn Noãn chán ghét nâng mí mắt, đầu cũng không quay lại, hầm hừ tức giận nhíu mày, “Ai cần anh lo.”
Cái gì mà bàn cổ, là Chiến gia ôm cô ngồi lên, không liên quan đến cô.