Edit: Tịnh Hảo
“Đây không phải là Thái tử gia sao, rất đẹp trai, anh ta đang đi cùng cô giáo Noãn Noãn kìa, oa, cô giáo thật không đơn giản…”
“Tôi nghe ba nói, Thái tử gia rất cưng chiều cô giáo, ngay cả quân đội cũng không đi…”
“Nói bừa, ông nội tôi nói thủ trưởng Chiến tuyệt đối là người tự do, lãnh đạo trung ương không có mấy người dám quản…”
“Nếu có thể tôi muốn cùng một chỗ với Thái tử gia năm phút thôi tôi cũng thỏa mãn, người đàn ông cực giỏi, lại đẹp trai anh tuấn, tràn đầy hương vị đàn ông, tôi muốn điên rồi…”
“…”
Các nữ sinh thét chói tai điên cuồng, các nam sinh chỉ có thể dùng ánh mắt sùng bái kính ngưỡng nhất, ngửa đầu cảm thán ông trời, bọn họ có cố gắng cả đời cũng không thể nào vượt qua người đàn ông siêu cấp này.
Âm thanh rất náo động, đây chính là điều mà Noãn Noãn muốn, cô hy vọng Chiến Vân Không có thể có thói quen của người bình thường đứng ở thế giới bình thường cảm thụ cuộc sống của người bình thường, có đôi khi quá thần kỳ cũng không phải là một chuyện tốt.
Cũng sẽ mệt mỏi, cực kỳ mệt mỏi.
"Được rồi, náo đủ rồi thì mau chóng làm chuyện chính đi.”
Noãn Noãn sưng mặt lên, đôi mắt nghiêm nghị oai phong, giọng nói rét lạnh.
Cô có thể cùng bọn học sinh đùa giỡn, cũng có thể nghiêm nghị dọa người, Noãn Noãn vừa dịu dàng vừa gian ác gây khó.
Trong vòng nhân sĩ đều tôn cô là— cô giáo yêu tinh.
“Thủ trưởng đại nhân làm sao vậy, thế giới nhỏ của em còn có thể lớn hơn!”
Dáng điệu dương dương đắc ý, lắc đầu, lôi kéo Chiến Vân Không lên lầu ba.
An An không có ở đây, lại biến mất, cô cũng không dám gọi điện thoại quấy rầy, đau lòng cần phải có thời gian tự lành.
Bên trong phòng vẫn gọn gàng ngăn nắp như cũ, sáng sủa, thời tiết dần dần lạnh, trời tối tới rất nhanh, mặt trời chiều lặn ở hướng tây nhường chỗ cho ánh trăng phía sau, chờ đợi nghênh đón ngày mai tốt đẹp.
Noãn Noãn mở đèn, dienndannleequyydonn một phòng sáng ngời, hít vào bầu không khí thân thiết quen thuộc, vui sướng mở rộng hai cánh tay quay một vòng, Chiến Vân Không rất lo lắng cô sẽ ngã xuống vẫn nửa bước không rời đi theo cô, quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, hai chân quấn vào nhau chân trước giẫm lên chân sau, người con gái nào đó mất trọng tâm bắt đầu lắc lư.
Kết quả nhào vào trong ngực Chiến Vân Không, đột nhiên Noãn Noãn cảm thấy mình hạnh phúc.
“Chiến Vân Không, anh sẽ luôn ở bên cạnh em vĩnh viễn sao?”
Vấn đề này cô chừa từng suy nghĩ tới, tự dưng bật thốt ra.
Cô không thích dài dòng, lề mề kéo dài, nhất là lúc đang đối mặt với người đàn ông này, cô thừa nhận cô rất yêu thích anh.
“Sẽ, vĩnh viễn đều sẽ.”
Người đàn ông trả lời không chút nghĩ ngợi, vô cùng kiên định, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chăm cô rất thâm tình, bàn tay ôm chặt thân thể của người con gái trong ngực.
Râu rặm trên cằm cương nghị đặt ở trên đầu cô, cọ xát thân mật.
Đây là một cam kết, một người đàn ông một lòng vĩnh viễn bảo vệ một người con gái.
Giọng nói nồng hậu giống như một ly rượu đỏ ngàn năm, say lòng người, say mê.
“Hừ, em là cố ý bổ nhào vào anh, thủ trưởng anh tức giận không!”
Nhàm chán sao, có lúc quả thật cô tương đối nhàm chán, nhưng mà cuộc sống sao lại quá giày vò chứ.
Hừ nhẹ một tiếng, người đàn ông ngạo mạn kiêu căng trước sau như một.
“Chuyện nhàm chán của em làm rất ít sao.”
“Ách— ùng ục—”
“Đói bụng?”
Người đàn ông giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ đeo tay, tiểu nha đầu đói là chuyện bình thường, hiện tại cũng đã hơn bảy giờ tối rồi.
Heo con nhỏ này có thể ngủ có thể ăn nhưng không thấy phát triển, đoán chừng toàn bộ đều dồn lên não, chỉ là, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên vểnh thì vểnh, dáng người… anh rất hài lòng.
Nụ cười Noãn Noãn rất đẹp, “Chúng ta đi ăn piza thôi.”
“Đồ ăn đó không tốt cho sức khỏe, đổi cái khác đi.”
“KFC.”
“Đồ bỏ đi, đổi lại.”
Cô nổi giận, rống to, “Vây ăn shit đi.”
Lông mày người đàn ông chau lại, cười đến ưu nhã, “Cái này hay tuyệt, đúng.”
“…”
Thua, thật đặc biệt tà ác, khẩu vị quá nặng…