Edit: Tịnh Hảo
"Vân Không, sao anh mới đến thế." Cô gái thay đổi thái độ 360 độ, giọng nói nhu nhược làm người khác nghe thấy ghê tởm muốn ói.
Phong Tây quay đầu nhìn về phía sau, đối diện với con ngươi sắc bén của Chiến Vân Không, làm kiểu giao tiếp ánh mắt mang theo tia lửa điện, anh chẳng thể ngờ được cô gái không biết sống chết này lại đi cùng với anh hai, quan hệ của bọn họ thế nào, gần đây scandal của Chiến Vân Không bay đầy trời, tất cả mọi người đều biết rõ đây là kế sách của Thái Hậu, chính là muốn ép Noãn Noãn tự đi ra, tin giả này phải trở thành sự thật, lúc này bên người thủ trưởng có rất nhiều phụ nữ, nhưng mà nhìn dáng vẻ của người phụ nữ này giống như đã nhìn thấy ở nơi nào rồi, nghĩ không ra.
Kéo Diệp Tử xúc động muốn tiến lên đánh nhau, ý bảo chuyện này cô ấy đừng động tới, cũng quản không được, nhưng mà có một chút khẳng định 80% người phụ nữ này sẽ không nhìn thấy mặt trời của ngày mai.
Người phụ nữ đó tên là Giang Nhiên, là con gái của một lãnh đạo trung ương, thầm mến anh từ rất lâu, Chiến Vân Không là người đàn ông mà cô ta nằm mơ cũng muốn gả, mấy năm trước sau khi nghe tin anh đã kết hôn, một mình đau lòng mượn rượu giải sầu, cho rằng sẽ không có cơ hội nữa, không ngờ tới ông trời đối với cô ta không tệ, tin tức cô vợ nhỏ của nhà họ Chiến mất tích lan truyền nhanh chóng, đồn đãi rất nhiều, tất cả mọi người đều nói Tinh Tiểu Noãn qua đời ngoài ý muốn, vì thế, thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu lại có mục tiêu phấn đấu theo đuổi, Giang Nhiên chính là một trong số đó.
Lại không nghĩ rằng, một người đã chết vài năm lại xuất hiện, mới vừa rồi quả thật sợ hết hồn, nhưng như vậy thì thế nào, quan tâm gì đến cô sống hay chết, Giang Nhiên có lòng tin sẽ trở thành phụ nữ của Chiến Vân Không, cũng là người cuối cùng.
Nhưng không biết, tình yêu của bọn họ giống như mặt trời và trăng sáng, Noãn Noãn chính là ánh mặt trời chói lóa rực rỡ nhất trong lòng của Chiến Vân Không, không có ánh mặt trời là cô thì sẽ không phát sáng, không có cô, thế giới của anh u tối không nhìn thấy phương hướng, bọn họ là bầu trời bảo vệ lẫn nhau, bất kỳ ai cũng không thể chạm vào thế giới nội tâm của anh, trừ cô ra.
Giày da cao cấp phát ra tiếng ma sát chói tai trên mặt đất, tầm mắt Chiến Vân Không quét qua trên mặt Giang Nhiên, rồi sau đó đôi mắt như chim ưng nhìn hai má bị thương của Noãn Noãn, ngón tay thô ráp mang theo chút cảm giác mát lạnh chạm vào gương mặt sưng đỏ của cô, con tim đau đớn run lên, đầu ngón tay khẽ di chuyển biểu lộ sự nhớ nhung của anh, muốn hạ quyết tâm không thèm nghĩ đến tất cả những gì liên quan đến cô, nhưng mà anh mãi mãi không làm được, bây giờ Chiến Vân Không hận không thể mang cô về đánh vào mông, trên mặt lạnh lùng giống như khối băng, “Là cô ta đánh em?”
Noãn Noãn sững sờ, thủ trưởng vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo không ai bì nổi như Đế Vương, trăm năm đều không thay đổi, anh nhất định đã trông thấy mình bị đánh, còn cố ý hỏi, cô nhóc cười lạnh nhìn Giang Nhiên sau lưng anh, sau đó lại nhìn Chiến Vân Không, đôi mắt đen láy nhìn qua nhìn lại, giọng nói ngọt ngào, “Chồng à, anh biết cô ta sao?”
Chiến Vân Không sững sờ, hối hận không nghe lời mẹ nói sớm một chút, tạo scandal với mấy cô gái quý tộc danh môn, còn tưởng rằng cô sẽ không để ý bên cạnh mình có ai xuất hiện, thì ra là máu ghen của nhóc con này không nhỏ. Một tiếng chồng kia làm cho lòng anh thoải mái, đã bao lâu rồi chưa nghe thấy cô gọi mình.
"Không biết." Chiến Vân Không một mực phủ nhận, khom người bế ngang Noãn Noãn vào thang máy, Phong Tây và Diệp Tử cùng theo vào, Giang Nhiên ngây ngốc nhìn cửa thang máy khép lại, cõi lòng tan nát vang lên một tiếng rắc.
Trở về nhà cổ lần nữa, Noãn Noãn ngồi trên ghế sofa ngẩn ngơ, ngây ngô như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn bị hoảng sợ làm người khác đau lòng, đáy mắt ẩm ướt mờ mịt, tất cả vẫn giống như lúc trước không có gì thay đổi, Chiến Vân Không lên lầu thay quần áo, trong tay mang theo hộp thuốc.
Một phút, hai phút, ba phút...... Mười phút đã qua, hai người mắt to trừng mắt nhỏ mặt đối mặt ai cũng không nói lời nào.
Đôi mắt tinh nhuệ của thủ trưởng Chiến quét nhìn từng chút một trên người Noãn Noãn, không buông tha một chút khe hở nào, không buông tha từng sợi tóc, từ đầu sợi tóc đến ngón chân, nhìn tới nhìn lui vẫn không đủ, cô không thay đổi, chỉ có tài dài hơn, người cũng yên lặng hơn lúc trước, cũng gầy hơn, cái cằm đầy thịt mà anh thích nhất bây giờ lại nhọn, giống như sờ một cái sẽ vỡ ra.
Một đôi mắt ưng ửng nước mắt, gương mặt nhỏ như lòng bàn tay, tóc dài hơi xoăn rối bù trên vai, áo đầm màu trắng làm nổi bật lên một cô gái giống như tinh linh xuống trần gian, xinh đẹp làm Chiến Vân Không mê mẩn lòng rối loạn…. sau đó, tất cả đều trở về yên lặng, chỉ cần cô trở về, chỉ cần cô vẫn còn ở bên mình là tốt rồi.
Ngón tay thon dài có lực gõ từng nhịp lên tay vịn ghế sofa, Noãn Noãn nhìn theo ngón tay của anh đến ngây ngốc, thật là đẹp mắt, người đàn ông này vẫn quyến rũ anh tuấn như vậy, ngay cả ngón tay cũng xinh đẹp như thế, trên người anh là áo len mà mình tự đan cho anh, lên lầu cố ý đổi áo này là có mục đích gì?
Nhíu chặt mày, càng nghĩ càng cảm thấy là lạ chỗ nào đó, thủ trưởng vẫn không nói lời nào, bình tĩnh xem cô như không khí, cầm lấy báo quân sự là vẻ mở ra. Sau đó xem báo nhưng ánh mắt lại chưa từng rời khỏi trên người Noãn Noãn một giây, anh đang đợi, đợi chủ động của cô nhóc, bốn năm nay anh đều đợi được, chẳng lẽ chút xíu này lại không được.
Đọc báo? Nhàn nhã quá đấy, không phải mỗi ngày anh đều rất bận, mỗi ngày đều lên ti vi sao, hôm nay xảy ra chuyện gì? Còn có cô gái ở bệnh viện có quan hệ thế nào với anh, còn thân mật gọi anh là Vân Không, xem ra quan hệ không tầm thường đấy.
Vừa nghĩ liền tức giận, bà đây không có ở đây, scandal liền bay đầy trời, lúc trước là đăng lên trang đầu báo, bây giờ lộ liễu xuất hiện ở bệnh viện, bệnh viện? Bọn họ đến bệnh viện làm gì? Chẳng lẽ là cô gái đó...... có?
"Cô ta mang thai?" Thình lình bật thốt một câu lên, hỏi đồng chí thủ trưởng như rơi vào trong sương mù không hiểu, suy nghĩ sinh động của cô trải qua thời gian dài chỉ có hơn chứ không kém, Chiến Vân Không liếc cô một cái, tiếp tục cúi đầu xem báo.
Lạnh giọng nói, "Không rõ lắm."
"Ha —— không rõ lắm? Vậy hai người đi bệnh viện làm gì, kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân?"
Nói xong, Noãn Noãn ngây ngẩn cả người, quay đầu sang chỗ khác không dám nhìn thẳng ánh mắt còn lạnh hơn cả Nam Cực của người đàn ông, cắn chặt đôi môi hận không được nuốt luôn đầu lưỡi mình, sao miệng lại nhanh như vậy chứ, nói bậy gì đó, rõ ràng chính là chuyện không thể nào, xong rồi, chắc chắn thủ trưởng tức giận rồi, Chiến Vân Không ghét nhất người khác nói bừa bóp méo sự thật, quấy rối không nói đạo lý, bây giờ toàn bộ mình đều như thế, không được tự nhiên xê dịch cái mông, một lát không tránh được phải chịu đau về da thịt, làm sao đây.
Gấp tờ báo lại, cơ thể cao to mạnh mẽ nhích lại gần trên sofa, sờ điều thuốc trong tay, ưu nhã chậm rãi hít một hơi thật sâu, ngậm trong miệng, sau đó đứng lên kề sát bên người Noãn Noãn, một tay nâng má cô lên, khói dày đặc như mây như gió từng đợt vây quanh người Noãn Noãn không một khe hở, cô gái bị nghẹn nước mắt rơi xuống.
Rốt cuộc là bị nghẹn hay là là đau lòng, Noãn Noãn không muốn suy nghĩ, cũng không muốn đi tìm hiểu, giống như con thú nhỏ nức nở nghẹn ngào, chui vào lồng ngực rộng lớn của người đàn ông, lúc này, cô thà chết chìm trong một vũng sâu, mãi mãi chìm xuống…
Cô đột nhiên vồ đền, chuyện đột ngột chuyển tiếp, làm thủ trưởng Chiến trở tay không kịp, tay cứng ngắc dừng lại giữa không trung, lại không biết bước kế tiếp phải làm gì cho đúng.
Tham lam ngửi mùi thuốc lá nhàn nhạt và lành lạnh chỉ có trên người anh, trên người anh có một mùi ngọt của gió, dễ chịu muốn chết, đầu nhỏ cọ xát vào bộ ngực anh, tìm một góc thoải mái nhất nhắm mắt lại, ôm chặt eo của thủ trưởng, vẫn rắn chắc, bây giờ đối với Noãn Noãn mà nói cũng đã hạnh phúc rồi.
Trong giấc mơ có vô số lần, anh ôm cô, rất ít khi anh cứ như vậy ôm cô, dùng hết sinh mạng toàn bộ hơi sức, Noãn Noãn cũng sẽ không bao giờ biến mất nữa… Nhưng đó là mơ, mơ thì sẽ tỉnh, mơ là cái gì đó rất tốt đẹp nhưng không bắt được, mơ làm hy vọng trở nên xa vời không thể chạm được, hoặc là hạt cát làm người ta ao ước nhưng từ từ, len lén, lẳng lặng bỏ đi…
Mà bây giờ, tất cả đều đột nhiên xuất hiện xảy ra quá nhanh, dù thế nào anh cũng sẽ không nghĩ đến, hôm nay bọn họ lại gặp nhau, ở hành lang bệnh viện quân đội nhìn cô từ xa, giống như bốn năm trước, lá đỏ nhẹ nhàng thổi qua cửa sổ, sau buổi trưa, nắng ấm vào vàng cam bao phủ cô, thiếu đi một phần hoạt bát bao nhiêu thì yên lặng và ngọt ngào lạnh nhạt bấy nhiêu.
Thấm thoát cô đã trưởng thành, người cũng càng quyến rũ xinh đẹp, nụ cười này càng thêm trầm tĩnh càng cứng rắn hơn, đôi mắt này lấp lánh sự thỏa mãn và hạnh phúc mà anh chưa từng thấy.
Cứ như vậy ôm nhau, triền miên, thật dày, hơi thở nóng rực nặng nề của người đàn ông làm từng tế bào cô nóng lên, khóe mắt cũng ửng hồng.
Cảm giác sắp bị hô hấp và hơi sức của người nào đó đè nén, ưm một tiếng, “Cơm tối của Diệp Tử thế nào đây?”
Cô thề, lúc này tuyệt đối không phải là cô muốn phá hỏng không khí, mà là vấn đề này quá cực kì nghiêm trọng, chăm sóc Diệp Tử vốn là trách nhiệm của cô, đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều, ngốc nghếch u mê bị quá trình thủ trưởng đại nhân khiêng về nhà làm cho ngớ ngẩn, bây giờ có thể nghĩ đến, cho dù có Phong Tây nấu cho cô ấy ăn, nhưng có những chuyện đàn ông không tiện, ví như tắm rửa.
Khẽ xùy một tiếng lạnh lùng, định đẩy Noãn Noãn ra, chuẩn bị thoa thuốc giảm sưng cho cô, xúc cảm bông băng lành lạnh thoải mái làm Noãn Noãn không kìm lòng được hừ một tiếng, ấm lạnh thay phiên nhau giảm bớt rất nhiều sự căng thẳng của cô.
“Em còn muốn làm bảo mẫu tới khi nào?” Thủ trưởng rất không vui, chiếm lấy vợ anh từ lúc ở Thái cho đến bây giờ, người phụ nữ đáng chết Tô Diệp Tử kia, được voi đòi tiên.
Chu cái miệng nhỏ nhắn, Noãn Noãn liếc anh, “Em đã đồng ý với chị ấy, nhất định phải theo chị ấy, mãi cho đến khi đưa bé bình an sinh ra, đây là trách nhiệm của em, em phải phụ trách với chị ấy cho tới cùng.”
"Vậy còn anh thì làm thế nào?" Cố định đầu của cô, Chiến Vân Không nhìn đôi mắt trong veo, sạch sẽ của cô, thật sâu, tiến vào nơi mềm mại nhất của cô.
Nếu như chị ấy sinh con trai, một ngày nào đó nhất định cậu bé sẽ là đại tướng có tài, nếu là con gái thì sẽ hòa nhã, nghĩa khí, trọng tình cảm, mặc dù cô mới đầu quen biết Diệp Tử rất hoang đường, nhưng cũng thành bạn cực tốt, Tô Thần nói, Noãn Noãn quý giá đắt tiền nhất trên thế giới… không, phải nói là vật báu vô giá trên thế gian, đối với Chiến Vân không mà nói thì cô chính là toàn bộ thế giới của anh, là tất cả của anh, đối với mọi người mà nói thì cô quan trọng giống như việc phải hít thở.
Bất đắc dĩ than thở, hôn lên cái trán xinh đẹp của Noãn Noãn, “Nếu không thì anh cùng em chăm sóc cô ấy!” Thật ra thì ý của thủ trưởng là muốn ép Tô Diệp Tử chủ động rời khỏi, đó là chuyện tốt nhất, phải sử dụng thủ đoạn vào lúc cần thiết nhất.
Phải đuổi gấp kéo người trở lại, thật sự đợi không nổi nữa rồi.
Chiến Vân Không hít thở thổi lên má thẹn thùng hồng nhạt của cô, lông tơ rất nhỏ không thể nhìn thấy tê dại lay động giữa hơi thở nóng rực, cơ thể bốn năm không được chạm vào rất mẫn cảm, bây giờ ngay cả một hơi thở của thủ trưởng đối với cô mà nói, đều có thể trở thành trí mạng.
Vẻ giảo hoạt chợt lóe lên từ đáy mắt, nhưng vẫn bị Chiến Vân Không bắt được tin nguy hiểm, anh hắng giọng nói, “Thật ra thì Phong Tây chăm sóc cô ấy cũng sẽ vô cùng tốt, tên nhóc kia thận trọng lắm.”
Tô Thần nói muốn cho Chiến Vân Không 800 ngàn, là thù lao của Noãn Noãn trong khoảng thời gian này, nửa năm này mượn Noãn Noãn chăm sóc cho Diệp Tử, được không. Đương nhiên thủ trưởng trả lời không được, chuyện ấy không thể nghi ngờ, tám trăm ngàn? Anh cũng đâu thiếu chút tiền vặt đó.
"Vậy không được, một người đàn ông chăm sóc một người phụ nữ có thai rất không thỏa đáng, lại nói hai người bọn họ gặp nhau liền cãi nhau, ngộ nhỡ xảy ra chút chuyện thì làm sao, em không an tâm.” Cánh tay giống như dây leo quấn quanh vào cổ của Chiến Vân Không, khóe miệng nâng lên, “Nếu không, thủ trưởng cùng em sang bên kia, vừa đúng làm bữa cơm tối cho mọi người ăn, được không?”
"......" Thủ trưởng Chiến muốn mở miệng nói không, miệng còn chưa chuẩn bị xong, đã bị một câu nói của Noãn Noãn ngăn lại.
"Được, cứ quyết định như vậy."
Cánh môi mấp máy, anh có rất nhiều rất nhiều vấn đề cũng muốn hỏi cô, muốn biết mấy năm nay cô sống thế nào, sống có vui không, vết thương trên người khỏi chưa? Có phải vẫn luôn sống ở nước Thái không, chung đụng với dì Lam và Long Lân thế nào… Muốn ôm cô vào ngực ngủ một giấc an ổn, đều bị vấn đề cơm tối của Tô Diệp Tử làm rối loạn, xem ra nhất định phải đuổi cô ấy đi.
Cho dù Chiến Vân Không thần thông quảng đại, cũng sẽ có lúc không thuận lợi, giống như chuyện điều tra Long Lân và Lãnh Thương, có thể nói là anh gặp trắc trở, Lam Hi gạt mọi người bọn họ, thường đến đến Thái Lan, chuyện lớn như vậy nhưng anh lại không phát hiện ra, thì ra bà đã lén đi thăm Noãn Noãn, thì ra cha vợ của anh lại lợi hại, tuyệt đối không phải chỉ là một truyền thuyết.
Noãn Noãn rất mâu thuẫn, nhưng không hối hận với tất cả hành động của mình ngày hôm nay, bọn họ đã trải qua ngàn khó khăn hiểm trở, thật vất vả mới không có bất kỳ chướng ngại, tại sao cô lại trốn tránh anh mà không chịu tiếp nhận chứ, là do không tự tin với bản thân? Hay là khoảng trống bốn năm từ đầu đến cuối vẫn là cái kết? Nếu một ngày nào đó xuất hiện thêm một Bạch Nguyệt Oánh còn đáng sợ hơn, cô còn có thể chịu đựng được nữa không?
Thật là loạn, quá phức tạp, quá đau đầu…
Một giấc ngủ trưa thẳng đến chân trời tối mực, khi tỉnh lại, đã là lúc ngôi sao lấp lánh phủ kín bầu trời.
Đi chân trần xuống giường, Chiến Vân Không không có ở trong phòng, đẩy cửa phòng sách ra nhìn vào bên trong… vẫn không có. Kỳ quái, người đi đâu rồi?
Đi xuống lầu, rót một ly nước ấm làm ấm cơ thể, ngước mắt, nhìn thấy trong sân, anh đang gọi điện thoại, vẻ mặt rất nghiêm túc. Tò mò lại gần muốn nghe một chút xem anh đang nói gì.
“Vụ của Nguyệt Trường Cát, tôi mặc kệ, đừng để tôi thấy bất kỳ thông tin liên quan đến Tiếu Tuấn và tập đoàn STAR của giới truyền thông. Trước tiên để Nguyệt Chân ở trong đó, dạy dỗ một chút cũng tốt…”
Cúp điện thoại, Chiến Vân Không xoay người lại, phát hiện Noãn Noãn đứng ở cửa, chân mày vẫn nhíu lại, “Sao không ngủ thêm chút nữa, mặc ít như còn ra đây, mau vào nhà đi.”
Trong tay không hề có bản báo cáo sức khỏe của cô, không biết vết thương cô bị tai nạn xe lần trước ra sao, đã từng trải qua đau đớn thế nào, anh không ở bên cạnh cô, cô kiên cường vượt qua như thế nào.
"Nguyệt Chân thế nào?"
Ôm lấy cô đi vào trong nhà, rốt cuộc vẫn bị cô nghe được, chuyện này cũng không ngại nói, Nguyệt Trường cát bởi vì tham ô một khoản công kết xù, đã bị bắt, là chuyện mà từ con phố đến góc hẻm đều biết được, Nguyệt Chân càng bị kích thích tìm đến hút thuốc, mất trọng lực từ thiên đường rơi vào địa ngục để tìm sự an ủi, hiện tại đang bị nhốt trong trung tâm cai nghiện, tạm thời sẽ không ra được.
Diệp Tử vô cùng ngoan, ngồi nghiêm túc ở trên ghế sofa ăn trái cây mà Phong Tây đã rửa cho cô ấy, lại chuẩn bị thêm một ít bánh ngọt, không phải bánh ga tô của phương Tây mà là bánh ngọt kiểu xưa làm bằng tay theo truyền thống, cũng là món ăn mà đại công chúa thích ăn nhất từ sau khi đến Cổ Thành, đặc biệt thích bánh ngọt đậu ve.
Khi tiếng khóa cửa vang lên, khóe miệng Diệp Tử khẽ nâng lên một nụ cười đầy thâm ý, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, cơm tối không cần lo lắng, đã có chỗ dựa rồi.
"Lão đại, anh...... anh cũng tới rồi." Ánh mắt Phong Tây chợt phát sáng, nhưng khi khi thấy người đàn ông xuất hiện sau lưng Noãn Noãn, thì ảm đạm.
"Thế nào, không hoan nghênh? Hay là hai người có hành động gì không muốn người khác thấy, sợ tôi biết?”
"Không có...... Không có, tuyệt đối không có." Nhìn ánh mắt dò xét của Chiến Vân Không vừa lạnh vừa rét, Phong Tây vội vàng xua tay, thật hay đấy, bị nhìn thấu rồi. Thật ra trong lòng hai người có chút tính toán nhỏ, một, nếu như hôm nay Noãn Noãn trở về, anh sẽ dẫn hai cô gái đi ăn bữa tiệc lớn, hai, nếu như cô không trở về… anh sẽ dẫn công chúa đi cứu người, không sợ chuyện khác, mấy năm nay tính tình của thủ trưởng rất kỳ quái, cả ngày đều u ám, căn bản chuyển biến tốt cũng không có, buổi sáng hai người bất ngờ gặp nhau, hai người họ đều không có chuẩn bị tâm lý.
Không tránh được lúng túng. Mặc dù bây giờ Noãn Noãn không dã man tàn bạo như ngày trước, nhưng thủ trưởng vẫn là một núi băng lớn bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, vừa lạnh vừa mãnh liệt, đúng là một kết cục lý tưởng nhất.
‘Cắt’ Diệp Tử mở miệng, "Càng ngày càng biến thái......."
Noãn Noãn không nghe rõ lời nói của Diệp Tử, trên khuôn mặt nhỏ tất cả đều là ý cười, có thể chính cô cũng không ngờ tới, thật ra dũng cảm đối mặt chưa chắc sẽ có kết quả màu xám tro, lấy trái chuối trên mâm đựng trái cây, “Phong Tây, giúp em một việc, sau một tiếng rưỡi dọn cơm.”
Phong Tây lo lắng đầu thỉnh thoảng từ phòng bếp nhìn quanh phòng khách, “Diệp Tử sẽ không đánh thủ trưởng chứ?” Tam công chúa của Tô Đan dã man như thú, điêu ngoa thành điên khùng, hung tàn như ma quỷ, cả dòng họ Hoàng thất trong gia tộc nhiều đứa nhỏ đã từng bị cô ấy đánh, bao gồm hai anh trai thích cô nhất cũng không tránh khỏi. Cho nên Chiến Vân Không ở trong mắt cô ấy chính là một người vô cùng bình thường, đánh anh là xem trọng anh, Diệp Tử đã ghét anh ngay từ gặp mặt đầu tiên.
Phần lớn quân nhân đều mắc chứng OCD sắp xếp gọn gàng, con người nhìn khắp bốn phía một vòng, thấy xung quanh chỗ ngồi của Diệp Tử, trên đất, trên sofa, bàn trà, sách vở, bản vẽ, bút đánh dấu, đồ ăn, vỏ trái cây, cái gì cũng có, bay đầy trời, dùng từ bừa bãi cũng không hình dung được sự lộn xộn của chiến trường này.
“Này, mau chuyển ánh mắt đi, nhà của cục cưng tôi không thích để cho anh nhìn, hung hăng hù dọa người ta à!” Diệp Tử liếc Chiến Vân Không, bị ánh nhìn chăm chú của anh làm toàn thân không thoải mái.
Yên lặng không tiếng động vài giây, kim đồng hồ đời cũ trên tường chỉ hướng năm giờ, phát ra tiếng trầm lắng.
Khóe môi tao nhã cong lên, ưu nhã cười, hai chân vén vào nhau, tay trái chuyển động chiếc nhẫn trên tay phải, “Tốt bụng nhắc một câu, có có thể gió êm biển lặng dưỡng thai ở Cổ Thành, sinh đứa con ra, mãi mãi sống ở đây cũng không thành vấn đề, điều kiện tiên quyết là…”
Cau mày, cái quái gì hả, có sở thích nói được nửa câu cố ý trêu người sao, uống sạch nước ép trái cây trong ly, “Là cái gì?”
“Thu tất cả tính xấu của cô lại, khiêm tốn làm việc chút, cô đừng quên, bây giờ là là kẻ truy nã khẩn cấp của Hoàng thất Tô Đan, đừng tưởng rằng ỷ vào việc có người giúp cô, cô liền cho rằng đã an toàn… Còn nữa, một số bạn tốt của cô hình như không định rửa tay gác kiếm, cẩn thận một chút đừng để bị liên lụy đến…”
Ở sân bay, Chiến Vân Không bắt Diệp Tử còn có một nửa nguyên nhân là bởi vì gần đây ở Cổ Thành, mấy vụ ma túy có liên quan đến cô ấy, đúng như Nguyên Đông Nam đã nói cho Noãn Noãn, cô ấy là công chúa nổi tiếng ở khu tam giác vàng, Tô Diệp Tử không phải người xấu nhưng cũng không phải là người tốt lành gì.
Lúc đầu cô ấy mua ma túy chỉ vì chơi vui, sau đó cô đem hai phần ba ma túy bán đi, là người đáng giết phạm vào mười tội ác không thể tha thứ, còn có một bộ phận nhỏ bán cho kẻ nghiện trong xã hội đen, Diệp Tử kiếm được tiền hơn phân nửa đều giấu tên quyên cho bọn nhỏ ở khu nghèo, mua sách tập, mua đồ ăn và các vật phẩm tiếp tế khác cho bọn nhỏ, bọn nhỏ cũng không biết, chưa từng nhìn thấy chị gái Vô Danh trông như thế nào, cứ tưởng tượng vẽ ra rất nhiều bức tranh về cô ấy, cô đều trân quý kỹ càng.
“Anh có thể bắt tôi đã nói lên anh đã sớm nắm giữ đầy đủ manh mối, nên nói ngày đó tôi cũng đã nói rồi, về phần bọn họ làm gì thì tôi không xen vào, cũng không muốn quan tâm, không có người vì tiền trời tru đất diệt…”