Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc

Chương 109: Bắt cóc!



Edit: Tịnh Hảo

"Tinh Tiểu Noãn, em hãy nghe cho kỹ, từ lúc tám tuổi lần đầu tiên nhìn thấy em, Giang Y Trạch anh chỉ thích mình em, thời gian 15 năm nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, em luôn ở chỗ này, chưa từng phai mờ.” Chỉ vào tim, ánh mắt của Giang Y Trạch thăm tình như từng lưới mê hoặc bao phủ toàn thân của Noãn Noãn không chút khe hở, khó chịu, không thể tin được, không phải Noãn Noãn lạnh lùng mà là vì kinh ngạc, cô ngây người. 

Mọi người sửng sốt, hai người nhìn thẳng vào mắt không nói gì, trong ánh mắt của người bên cạnh là một ngọn lửa tình yêu đang bốc cháy mập mờ không rõ, nhưng trong mắt Noãn Noãn là ngọn lửa tức giận rất lớn, từng đốm lửa tựa như mũi tên bắn về phía Giang Y Trạch, xuyên vào tim, cho nên đã bỏ quên người phụ nữ sau lưng.

Cô gái đó dùng từ thê thảm không nỡ nhìn cũng không quá đáng, tóc dài rối bời che kín mặt mũi, tất cả hai cánh tay đều là vết thương, máu còn chưa khô đông lại, từng giọt chảy tí tách theo cánh tay buông xuống của cô ta, hai bắp đùi thon dài đều là xanh xanh tím tím, dường như trước đó đã từng bị tàn bạo rất nghiêm trọng, nhưng sau khi cô ta nghe được đoạn thổ lộ tình cảm của Giang Y Trạch đối với Tinh Tiểu Noãn, đột nhiên giãy giụa hét ầm lên.

"Tinh Tiểu Noãn, tiện nhân này, tiện nhân, tiện nhân… Tại sao muốn cướp đàn ông của tôi, tại sao cô phải cướp tất cả mọi thứ của tôi, tại sao…!

Tiếng thét chói tai phá vỡ màng nhĩ của Noãn Noãn, xuyên vào đầu cô, hình như có tiếng ‘ầm’ sụp đổ của vật gì đó, từng mảnh sụp xuống đập vào ngực cô đau đớn một trận, tại sao lại như vậy, tại sao người một nhà đang tốt lành bỗng trở nên thành bộ dạng này, hốc mắt chua xót khó chịu, nước mắt tập trung ở khóe mắt không kiềm chế được chảy xuống hai má, trong lòng không khỏi cười khổ, từ lúc một viên đạn xuyên qua cách ngực một tí, từ đó, mình rất dễ dàng đa cảm, rất dễ khóc, không biết là tình cảm tận sâu đáy lòng bị kích thích hay là viên đạn cắt đứt tuyến lệ của cô, nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Tinh Hạ, cô đau lòng.

“Giang Y Trạch, tất cả hận thù anh có thể tìm tôi mà báo thù, nhưng xin thả chị ấy ra, chị ấy vô tội.” Đầu ra sức giãy giụa, tránh khỏi trói buộc của bàn tay anh ta, lạnh lùng quát, Tinh Hạ kiêu ngạo, cao quý như một nữ vương khi nào thì chịu loại đối xử như thế này, cô ta thích sạch sẽ nhất, mỗi ngày phải tắm hai lần, mỗi bộ quần áo không mặc hai lần, trên người đều là hương thơm, trước đó cô ta là người mẫu đẹp nhất, nhưng bây giờ thì sao…

"Tiện nhân, tôi không cần cô giả bộ tốt bụng, nhà họ Tinh các người tất cả đều là tiện nhân, cho dù chết tôi cũng không cần sự đồng tình của cô.” Quật cường là cá tính của mỗi người ở nhà họ Tinh, thứ cô ta muốn nhất chính là sự thừa nhận của nhà họ Tinh, bởi vì ánh hào quang của nhà họ Tinh chưa từng mang đến bất cứ vinh dự gì cho cô ta, ngược lại nhà họ Tinh xem cô ta là hổ thẹn, ông nội Tinh càng chán ghét đến mức lúc về nhà nhìn thấy cô ta sẽ đánh một lần, cô ta hận nhà họ Tinh cũng không có gì lạ.

"Đại Quang, để cô ta câm miệng lại." Giang Y Trạch cau mày, cáu kỉnh khi nghe thấy tiếng om sòm của cô ta, Tinh Hạ đối với anh mà nói chỉ là món đồ chơi, là công cụ làm ấm giường mà thôi, người phụ nữ ngu xuẩn còn tưởng mình sẽ yêu cô ta, sẽ lấy cô ta, sẽ nắm tay cô ta đi dưới hoàng hôn, chuyện buồn cười làm anh ta thật ghê tởm.

Tinh Hạ sững sờ, cõi lòng tan nát, từng miếng cắt đứt lục phủ ngũ tạng trong cơ thể cô ta, mỗi giọt máu rơi xuống thì trong lòng càng đau nhức như ngàn tầng sóng, là loại đau đớn khắc cốt ghi tâm khoan vào tim, Tinh Hạ ngửa mặt lên cười kiêu ngạo, rất đẹp.

"Trạch, em không tin anh có thể đối xử với em như vậy, anh gạt em có đúng hay không, anh rất yêu em đúng không, anh đã nói anh sẽ yêu em cả cuộc đời này đúng không!”

Nước mắt tích đầy ở hốc mắt, cô ta không dám chớp mắt, sợ chớp mắt thì nước mắt sẽ nhỏ xuống, không tiếng động chảy ngược vào tim, từng giọt giống như thuốc độc đau rát, từng chút từng chút dập tắt hy vọng của cô ta đối với anh ta.

Đứng lên, Giang Y Trạch nhếch môi cười tà, ôm lấy Noãn Noãn đặt ở trên ghế, cô gái nhỏ rất không phối hợp uốn éo người, cắn răng trừng mắt nhìn như phun lửa sắp đốt Giang Y Trạch thành tro.

Mắt bị đánh sưng như hột đào, trong tầm mắt mơ hồ có một đôi giày da màu đen cao cấp đập vào mắt, da đầu chợt đau nhói bị người ta nắm tóc lên, ánh đèn sáng chiếu vào nhất thời làm cô ta không mở mắt ra được.

Hơi thở quen thuộc xâm nhập, lông mi cũng run rẩy, cô ta thật lòng yêu người đàn ông này 15 năm, nhưng đáy lòng chưa từng lưu lại chút dấu vết gì về cô ta, sau khi nghe thấy anh ta thổ lộ với Tinh Tiểu Noãn thì bản thân mình mới hiểu ra, bây giờ cô ta thua rồi, thua hoàn toàn, ngay cả con tim cũng thua rồi.

“Hạ Hạ, tôi thật sự nên nói em quá khờ hay là quá ngu ngốc đây, từ đầu tới cuối đều tự em cho rằng tôi thích em, tôi thừa nhận đã từng có một chút thích em, nhưng chỉ là một cái chớp mắt thôi, bởi vì em mãi mãi không phải là cô ấy, em mãi mãi cũng không thể giống cô ấy đem lại cảm giác đó cho tôi, nhưng mà, những năm gần đây em không có công cũng có lao, thân thể của em vẫn làm tôi rất hài lòng.”

Bên tai là hơi nóng được phun ra khi anh ta đang nói chuyện, từng hơi thở phà vào toàn thân cô ta, từng tế bào đều vì tuyệt vọng mà chết đi, đúng vậy, thân thể, tối thiểu thân thể vẫn để lại kỷ niệm cho anh ta, từng thỏa mãn anh ta.

"Vậy sao, vậy em rất vinh hạnh, Giang đại thiếu." Nước mắt chảy qua mu bàn tay của Giang Y Trạch, lạnh lẽo và nóng bỏng nhìn gương mặt xanh tím của cô ta, nhanh chóng thu tay lại, không để lại dấu vết lau vệt nước mắt, cau mày phất tay.

"Chặn miệng cô ta lại, nhìn liền thấy phiền."

"Giang Y Trạch, anh là đồ khốn kiếp, anh không thể đối xử với chị ấy như vậy, thả chị ấy ra!”

Thật ra thì ở trong lòng Noãn Noãn, Tinh Hạ không phải là người ác, chỉ là thấy mặt liền cãi vả đã thành một loại thói quen, bây giờ nhìn thấy bộ dáng này của cô ta sao có thể không làm cô đau lòng chứ, một gương mặt thanh tú xinh đẹp bị đánh đến không nhìn ra hình dạng lúc ban đầu, toàn thân đều là máu nhìn thấy mà gợn người, nhìn ra được Tinh Hạ rất đau, không chỉ trên người đau đớn mà trong lòng càng đau hơn.

Vào lúc này, ở nhà cổ nhà họ Chiến, mây đen nặng nề che ở đỉnh đầu làm người ta đè nén hít thở không thông.

Hai ngày, Noãn Noãn đã biến mất suốt hai ngày, Chiến Vân Không gần như lục tung từng ngõ ngách của Cổ Thành vẫn không tìm được bất kỳ tung tích này, Đường Đóa khóc sưng hai mắt chỉ còn lại một đường nhỏ, tối hôm ngày 15 đó, khi cô ấy phát hiện Noãn Noãn không đi cùng thì đứng đợi một lát vẫn không thấy cô, vì vậy liền bước đi, nhà xe trống không, giật mình phát hiện đã xảy ra chuyện.

Lần này cô ấy rất sợ hãi, tay run run lấy điện thoại ra gọi cho Chiến Vân Không, không nhớ rõ mình nói hết lời như thế nào, cô ấy cho rằng Chiến Vân Không sẽ tức giận mắng cô ấy một trận, nhưng một tiếng trả lời cũng không có, một phút đồng hồ sau trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút…

Cô ấy thà rằng Chiến Vân Không hung hăng mắng một trận cũng tốt hơn bây giờ, trong lòng khó chịu, hai ngày qua một miếng cơm cô ấy cũng không ăn không vô, Chiến Vân Tế ở bên cạnh cô ấy một tấc cũng không rời, nói chuyện với cô ấy, cô ấy ngồi ngẩn người ở bên bệ cửa sổ, anh ta chưa từng thấy một Đường Đóa như thế.

Lần này Noãn Noãn mất tích, Chiến Vân Không rất bình tĩnh, không hoảng loạn không nóng nảy, giống như là đang chờ điều gì đấy.

Bên trong phòng sách, Vương Linh đã lâu không gặp xuất hiện ở trước mặt của mọi người, nghiêm trang nặng nề giao cho thủ trưởng một túi tài liệu.

"Lão đại, anh xem cái này trước đi."

Liếc nhìn Vương Linh, nhận lấy túi giấy, mở ra, mọi người cảm thấy rất kỳ lạ nhìn ngắm vài lần, Quan Lê Hiên kéo Vương Linh tới nhỏ giọng hỏi, “Trong túi là tài liệu gì vậy, tiết lộ đi.”

Liếc Quan thiếu, cau mày nói, "Cơ mật quân sự không thể tiết lộ."

Cổ Thanh Dạ cũng rất hiếu kỳ vươn đầu tới, chen vào nói, “Không phải có liên quan đến Noãn Noãn chứ.”

"Có!" Vương Linh sảng khoái trả lời, kéo hai người đi xa một chút hạ thấp giọng, “Trong mấy ngày qua tôi luôn theo dõi hai người, các anh nói xem là ai hả?”

"Ai?" Hai người đồng thanh đáp, khẩn trương nhíu chặt lông mày.

"Long Lân và Giang Niệm Tình!" Năm trước, Vương Linh luôn theo dõi Long Lân, mới đầu cô còn la hét nói Chiến Vân Không cho cô một chút chuyện khó khăn đi, chỉ vì cuộc sống của chú xinh đẹp Long Lân này thật giống hai điểm tạo thành một đường thẳng, sau khi tan làm thì về nhà, không có ăn uống xã giao buôn bán nào cho đến khi vào đêm đó, ông rời khỏi Cổ Thành muốn đi Tam Giác Vàng, rốt cuộc bị cô phát hiện rồi, có một chút không bình thường, thì ra Long Lân vẫn luôn âm thầm điều tra chuyện gì đó, mỗi tuần sẽ có thám tử bí mật đến biệt thự của ông báo cáo.

Mà sau đêm Giang Niệm Tình bị Chiến Vân Không và Cổ Thanh Dạ phát hiện, trong lúc vô tình Vương Linh đụng phải cô ta, cử chỉ khả nghi giống như đang theo dõi người khác, dứt khoát đi theo cô ta.

“Có phát hiện gì?” Giọng nói của Chiến Vân Không truyền đến sau lưng bọn họ, để tài liệu xuống, vẻ mặt của thủ trưởng rất bình tĩnh, giống như tất cả đều nằm trong dự đoán của anh.

Trên bàn là một xấp tài liệu và một tấm hình trắng đen dẫn đến sự chú ý của Thiên Lý, “Lão đại, em có thể xem không?”

Đạt được sự cho phép của Chiến Vân Không, Thiên Lý nhìn chằm chằm người phụ nữ trong tấm hình, mắt híp lại, gương mặt xinh đẹp, môi hình cánh đào, khuôn mặt trái xoan đúng chuẩn, ánh mắt quyến rũ tỏa sáng giống như đã từng quen biết.

"Lão đại, tất cả tài liệu điều tra của thám tử tư của Long Lân đều ở trong này, dường như ông ấy đang tìm một người phụ nữ, chính là người trong tấm hình kia, hơn nữa em còn phát hiện Giang Niệm Tình đang theo dõi một người.”

"Là ai?"

"Lam Hi!" Vương Linh theo dõi Giang Niệm Tình một tuần lễ, mỗi buổi tối cô ta đều quanh quẩn bên ngoài biệt thự của Lam Hi, buổi tối là thời gian ra vào của đủ loại thám tử tư, cô ta đang điều tra bà.

Sờ lên cằm, râu mọc ra đâm vào tay hơi ngứa một chút, khi anh mới nhìn thấy người phụ nữ trong tấm hình, nói thật cũng chấn động, khóe miệng cong lên, chân mày ngạo nghễ quyến rũ, mũi vểnh lên, còn có quan trọng nhất là gương mặt này giống như ai kia, chẳng lẽ là người phụ nữ này…?

"Ngày hôm qua, Long Lân còn gặp mặt với Lam Hi, sau đó tôi nhìn thấy Lam Hi cảm xúc rất kích động rời khỏi quán cà phê. Sau đó Long Lân cũng rời đi, tôi cảm thấy Giang Niệm Tình biết rất nhiều chuyện so với chúng ta, chúng ta có cần bắt Giang Niệm Tình lại không, những ngày qua cứ lắc lư trước mặt tôi nhưng không thể bắt cô ta làm tôi muốn điên.”

Vương Linh càng nói càng tức, mỗi lần nhìn thấy Giang Niệm Tình chạy tới chạy lui thì bàn tay ngưa ngứa khó chịu, muốn một phát bắn chết cô ta, dám bắt cóc Noãn Noãn, nếu không phải lúc trước Chiến Vân Không ra lệnh không được bắt người thì cô đã sớm xông lên báo thù cho Noãn Noãn, nghe nói bây giờ cô ta là cao thủ đứng thứ ba trong giới sát thủ, hừ, mình cũng đâu phải tệ gì.

"Lão đại, bây giờ chúng ta làm gì đây, còn chưa biết là ai bắt cóc Noãn Noãn, tiếp tục chờ đợi như vậy cũng không phải là biện pháp?" Cổ Thanh Dạ cầm lấy tấm hình trong tay Thiên Lý, vừa nhìn, thiếu chút nữa kêu lên, lập tức nhìn Chiến Vân Không, còn muốn mở miệng nói gì đó nhưng bị ánh mắt của thủ trưởng ngăn lại, nuốt lời nói xuống.

Đột nhiên, điện thoại di động trên bàn vang lên, ánh mắt của năm người toàn bộ đều nhìn chằm chằm dãy số xa lạ trên màn hình điện thoại di động.

"Alo!"

"Thủ trưởng Chiến, đã lâu không gặp......"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv