- Liên lạc với cảnh sát địa phương, cùng với những đội tuần tra gần đây, yêu cầu sự giúp đỡ của họ!
- Rõ!
Sau mệnh lệnh của Lục Thành, Thẩm Dinh ngồi bên cạnh anh ta liền nghiêm túc lên tiếng đáp lại.
Trên khuôn mặt của Lục Thành hiện rõ vẻ ngưng trọng... nếu như lần này không tóm được tên sát thủ đó, thì e rằng sẽ rất khó để có thêm cơ hội nào nữa, nhưng tình hình hiện tại lại có vẻ không được khả quan!
"Tôi là Thượng úy Trịnh Diệp, tôi cần biết rõ về tình hình hiện tại!"
Bộ đàm trên tay Lục Thành bất ngờ vang lên âm thanh, cũng đúng lúc kéo anh ta thoát khỏi trạng thái hiện tại.
- Hiện tại...
Trịnh Diệp tập trung lái xe, trong khi đó cũng rất chú ý tới âm thanh phát ra từ bộ đàm. Sau khi nghe qua tình hình từ Lục Thành, chân mày cô đã có phần nhíu lại... Vài giây sau cô lên tiếng:
- Hiện tôi đang lái xe ngược chiều với các anh... và, chính tôi sẽ chặn tên sát thủ đó lại!
" Không được, như vậy sẽ rất nguy hiểm, cô nên đợi phối hợp với chúng tôi..."
Ngay lập tức, từ bộ đàm liền vang lên âm thanh nôn nóng của Lục Thành, tuy nhiên, Trịnh Diệp không để ý mà chuyên tâm tăng tốc chiếc xe.
- Trịnh Diệp, cô có nghe tôi nói không... Chết tiệt, tôi yêu cầu cô không được tự ý hành động, đây là mệnh lệnh!
Lục Thành nhịn không được chửi một tiếng, có thể thể thấy rõ, hiện tại anh ta đang lo lắng vô cùng.
- Cô ấy lại tự ý hành động nữa sao?
Thẩm Dinh ngồi bên cạnh Lục Thành, tất nhiên là những gì Trịnh Diệp nói anh ta cũng nghe rất rõ ràng. Lục Thành không nói gì, chỉ gật đầu thấy cho câu trả lời. Cuối cùng, ngoài âm thanh của còi xe cảnh sát vang vọng, thì hoàn toàn không còn bất cứ âm thanh nào khác...
Ở phía trước, chiếc mô tô phân khối lớn vẫn không ngừng phóng như bay trên đường, và có dấu hiệu tăng tốc ngày càng nhanh. Tốc độ của mô tô cũng không tính là nhanh, nếu như đối đầu với những chiếc siêu xe đẳng cấp thì cũng sẽ không tính là gì! Tuy nhiên, xe cảnh sát lại chẳng phải là siêu xe!
Đến một ngã ba, tên lái mô tô nở nụ cười nửa miệng, rồi đột ngột rẽ trái, điều khác thường là, ngày tại lúc đó cũng có một chiếc xe ý hết như vậy, người lái xe cũng có dáng người ý hệt như vậy chạy hướng còn lại cũng là chạy thẳng!
Và đoàn xe cảnh sát phía sau đã bị bỏ lại tùy không quá xa, nhưng do trời tối, với khoảng cách bấy nhiêu cũng không đủ để họ chuẩn kiến được một màn vừa xảy ra. Chỉ là thấy trước mặt có chiếc mô tô kia thì liền đuổi theo mà thôi.
Chặn rượt đuổi kéo dài giằng co thêm một quãng đường không ngắn cũng không dài nữa thì đừng lại, bởi phía trước đã bị một đội cảnh sát dựng rào chắn chặn ngang. Cũng vì vậy mà chiếc mô tô cũng dừng lại...
- Toàn bộ quanh đây đã bị chúng tôi bao vây, nếu anh muốn sống thì mau bỏ vũ khí đầu hàng đi!
Thẩm Định cấp mình sau sẽ và lớn giọng nói, tuy vậy, người đàn ông lái mô tô đứng trong vòng vây lại không có mấy phản ứng. Vì vậy Thẩm Dinh đành lập lại lần nữa...
Cuối cùng, lúc này người kia cũng đã xuống xe, liền đưa hai tay ôm đầu ngồi thụp xuống...thấy vậy cảnh sát liền áp sát vòng vây vào!
- Còng hắn lại!
Tay vẫn giữ vững khẩu súng nhắm vào người của người đàn kia, Thẩm Dinh ra hiệu cho một viên cảnh sát khác.
Và chỉ vài giây sau, cảnh sát đã hoàn toàn chế phục được người đàn ông kia, tuy nhiên...
- Sao lại bắt tôi, tôi có tội gì chứ?
Người vẫn im lặng từ nãy tới giờ mới ngốc đầu lên, vùng vẫy phản kháng lên tiếng, nón bảo hiểm trên đầu anh ta cũng đã bị tháo xuống. Người đàn ông có khuôn mặt tương đối góc cạnh, cùng với mái tóc nhuộm đỏ rực, nhìn sơ qua chỉ thấy giống như một tay chơi mà thôi!
- Anh có tội gì à, để chúng tôi nói cho anh biết!
Nói đoạn, Thẩm Dinh chuyển mắt nhìn qua viên cảnh sát đang kiểm tra túi đồ được người đàn ông treo trên lưng, có điều sắc mặt viên cảnh sát lại có vẻ hơi cổ quái:
- Thưa sếp, bên trong ngoài một bộ đồ đánh golf ra thì không còn bất cứ thứ gì khác!
- Anh nói cái gì... tại sao lại như vậy, đáng lẽ trong đó phải là một khẩu súng chứ! Tại sao lại như vậy?
Thẩm Dinh tỏ vẻ không tin, đính thân kiểm tra chiếc túi, nhưng kế quả thì không thấy đổi, nhưng mặt anh ta thì đã tái mét!
- Nói mau, anh đã giấu khẩu súng đâu rồi?
- Mấy người nói cái gì chứ, làm gì có súng gì ở đây! Mấy người mau nói vì sao lại bắt tôi chứ?
Thẩm Dinh há miệng muốn nói, nhưng lại không nói được gì, nhìn sang lục Thành.
Lục Thành nãy giờ vẫn im lặng chứng kiến tất cả, mặt anh ta đột ngột trở nên ngưng trọng:
- Chúng ta bị lừa rồi, trở lại mau!
Nói xong, liền ba bước thành hai trở lại xe.
Thẩm Dinh cũng phần nào hiểu ra vấn đề, sau khi phân phó vài viên cảnh sát đưa người đàn ông kia về sở thì anh ta cũng nhanh chóng đuổi theo Lục Thành!
...
Đêm tối vắng vẻ, chiếc mô tô phân khối lớn vẫn duy chuyển cực kì nhanh trong một con hẻm không lớn cũng không nhỏ.
Két...
Chiếc xe đột ngột phanh gấp tạo thành âm thanh vô cùng chói tai. Chỉ thấy ở trong con hẻm nhỏ, chắn trước đầu mô tô là một chiếc ô tô màu bạc, đặc biệt còn có một bóng dáng mảnh khảnh chắn trước đầu xe.
- FG 07, à không, bây giờ nên gọi tên anh là Trác Hoàng Diễn thì sẽ chính xác hơn!
Trong đêm tối, âm thanh của người con gái vô cùng êm tai, âm thanh rất dễ khiến người ta say lòng. Dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn đường, phản chiếu một bóng dáng mảnh khảnh vô cùng, người con gái tuỳ ý khoanh tay đứng trước đầu xe, lười biếng mà tà mị vô cùng!
Trác Hoàng Diễn, cũng chính là người đàn ông lái mô tô khá bất ngờ với tình huống đột ngột xảy ra. Anh ta xuống xe, nheo mắt nhìn bóng dáng trước mặt trong giây lát!
- Chuyện tôi đang làm hình như đâu có liên quan đến lợi ích quốc gia? Như vậy hình như FWG không có quyền quản lý người đã rời tổ chức như tôi thì phải!
Trác Hoàng Diễn tỏ ra vô cùng bình tĩnh đối mặt với Trịnh Diệp, hoàn toàn không hề tỏ ra thái độ gì khác thường... ngoại trừ đôi mắt sâu kính của nón bảo hiểm kia...
- Không, anh lầm rồi, hiện tại tôi đang truy bắt anh với danh nghĩa của một cảnh sát hình sự, chứ không phải là của FWG!
- Ồ, cảnh sát sao? Xem ra thì nội bộ của cái cơ quan đó cũng có vấn đề không nhỏ nhỉ? Chính FWG còn phải cử ác chủ bài của họ trà trộn vào!
Tuy nghe qua giống như là Trác Hoàng Diễn đang tỏ ra kinh ngạc, nhưng trên thực tế, khoé môi của anh ta lại công lên thể hiện sự khinh bỉ không tương xứng với lời nói.
Trịnh Diệp vẫn bất động trước lời nói của Trác Hoàng Diễn, chẳng hề tỏ ra cảm xúc khác thường. Thái độ chính là đang đợi anh ta nói tiếp!
- Theo tôi nghĩ, nếu như cô có bắt được tôi, thì cũng sẽ không giao ra cho đám cảnh sát ngu ngốc kia đâu? Đúng không FWĐ 134!
Đoàng...đoàng... đoàng...
Vừa dứt lời, Trác Hoàng Diễn cũng không đợi Trịnh Diệp trả lời mà đã trực tiếp nổ súng về phía cô. Trịnh Diệp vẫn luôn trong tư thế đề phòng, tất nhiên là dù bị bắn bắt ngờ cũng không hề trúng tuyển, cô liền nhanh chóng nấp mình, rồi giơ súng bắn trả...
- Trác Hoàng Diễn, về khoảng bắn tỉa, có thể rất hiếm người có thể đấu lại anh, nhưng anh nên biết, về khả năng bắn súng ngắn, anh không đấu lại tôi! Vì vậy, anh hợp tác với tôi một chút sẽ tốt hơn!
Vẻ mặt của Trác Hoàng Diễn hiện tại đã có phần ngưng trọng, hoàn toàn không có vẻ mặt bình tĩnh thong dông như đối mặt với Trịnh Diệp
khi nãy! Tình huống này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của anh ta...đúng như cô ấy nói, nếu tiếp tục, anh hoàn toàn không có khả năng thắng!
Đang đắng đo, thì vành tai của anh ta lại hơi động đậy, Trác Hoàng Diễn nở nụ cười ẩn ý, sau đó bước ra ngoài, dơ hai tay lên đầu...
- Tốt thôi, tôi cũng không muốn bị cô bắn thành tổ ong, cho nên...
Trác Hoàng Diễn đột nhiên kéo dài chữ " nên"...
Với phản ứng bất ngờ từ Trác Hoàng Diễn, Trịnh Diệp tất nhiên sẽ sinh lòng nghi ngờ, cô đứng yên không hề vội vàng.
Cũng không quá lâu sau đó, đột nhiên tiếng còi cảnh sát vang lên inh ỏi, làm Trịnh Diệp phải nhíu mày... Khi cô mở mắt ra nhìn kĩ, thì đã thấy có một ánh sáng bạc đang lao tới trước mặt cô...
Không hề hoảng loạn, cô bình tĩnh giơ súng lên...
Đoàng.... đoàng...
Hai phát đạn liên tiếp được bắn ra, ngày sau đó...
Keng...
Bịch...
Là âm thanh của kim loại chạm vào nhau, và tiếng một vật thể ngã xuống đất.
Trịnh Diệp bắn ra hai viên đạn, một viên bắn trúng viên đạn của Trác Hoàng Diễn, một viên chính là ghim vào người anh ta...
Chỉ thấy Trác Hoàng Diễn ngã người xuống đất, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Trịnh Diệp.
- Không... hổ là con ác... chủ... bài không thể thiếu...của... FWG! Mong... rằng sớm...gặp lại...em...
Trước khi nhắm mắt lại, thì Trác Hoàng Diễn cũng cố gắng bỏ lại hai câu.