Tang Lỗ Tư cầm tờ giấy mỏng như cánh ve, không chút để tâm, ngay lúc đó hắn vạn lần không ngờ rằng cuộc sống của hắn sẽ vì vậy mà xảy ra những biến hóa ngất trời, hắn không biết, hắn sẽ gặp lại cô ấy.
Đường Hằng Xa xuống thuyền, khi ông đi nhờ chuyến xe bò xóc nảy tới nhà lớn Đường gia ở Tuyên Thành, đã là cuối buổi chiều, nắng chiều như máu.
Ông đi lên đài ngắm cảnh, trên đùi Ôn Trạch để mở một cuốn sách, hắn ngẩng đầu, nắng chiều chiếu rọi ánh mắt, sáng rực chuyển động, khiến người ta cảm thấy săp bị hòa tan đến nơi.
“Ông để tôi đợi nhiều hơn 1 ngày.” hắn thản nhiên nói, giống như mọi vật trên đời đều vị hắn nắm trong tay.
Người như vậy, khí thế như vậy, sao có thể nhận lầm.
“Tiểu Như sao rồi?” Con người là vậy, rõ ràng đã đoán được kết quả nhưng vẫn muốn vòng vèo quanh co, bởi vì cho tới bây giờ, sự thật vẫn luôn khó thừa nhận đến vậy.
“Giang phu nhân tự tay giết chết chồng mình, sau đó phát điên, bây giờ đang được chữa trị ở bệnh viện tâm thần.”
“Anh, em đi đây, anh phải tự bảo trọng đấy.” thì ra lần đó chính là chia lìa sống chết.
Đường Hằng Xa cười đến cực độ thảm đạm, “Tất cả những chuyện cậu và Phí Như Phong làm thì ra đều là diễn kịch, chẳng qua chỉ là để dẫn chúng tôi vào cuộc.”
“Ông sai rồi, hắn giết tôi là thật, tôi hận hắn cũng là thật, chẳng qua ngay từ đầu thì trọng tâm của âm mưu này đã là Giang thị và Đường thị, đối tượng tru sát là ông và Đường Bảo Như, chưa bao giờ thay đổi!” Ôn Trạch đứng dậy, hắn vung tay lên, cửa sổ vốn vẫn đón kín từ trước đến giờ cạch một tiếng mở ra. “Cho tới giờ, trong các vở kịch lúc sắp kết thúc tất cả, những người báo thù đã sắp thành công lại thất bại trong gang tấc chỉ vì nói nhiều, tôi không chấp nhận loại chuyện vớ vẩn này xảy ra trên người mình.” Ôn Trạch cười ôn hòa, “ông nhảy xuống đi thôi, giống như Lam Khải Văn năm đó vậy, đây cũng chính là ước nguyện ban đầu khi ông xây cái đài ngắm cảnh này đúng không?”
Quần áo Đường Hằng Xa đang rách nát rủ xuống mà đi vào trong gió lớn lại phần phật bay lên như hai cánh dơi, hắn nhìn cửa sổ mở ra, hít một hơi thật sâu, “Tôi chờ ngày này thật lâu!” hắn chậm rãi đến gần cửa sổ, “Ngày đó khi tôi nói cho hắn, Giang Nghi bị luân phiên hãm hiếp mà nhảy vực, tôi nghĩ hắn sẽ chết lòng, nào biết rằng hắn cũng ở trước mặt tôi nhảy xuống lầu, nhà lầu cao 36 tầng, máu thịt lẫn lộn, tôi ngay cả chuyện thu vét một cái xác hoàn chỉnh cho hắn cũng không làm nổi!” Nước mắt, từ hốc mắt hắn yên lặng chảy ra, dính lên bệ cửa sổ, “Tôi muốn hắn chết không nhắm mắt, cho dù hắn trên thiên đường cũng không được yên, tôi hủy đi Lam thị, tôi diệt trừ cơ nghiệp Lam gia không còn một chút gốc rễ, tôi lại tàn sát Giang Nghi một lần nữa, hắn nên trở về tìm tôi, tôi và hắn có thù hận ngập trời, hắn sao có thể không đến tìm tôi!” Đường Hằng Xa ngẩng mặt nhìn Ôn Trạch, trên mặt ông là đau thương mỏi mệt đã khắc sâu vào xương tủy, “Sau khi hắn nhảy xuống, mọi nơi tôi ở và làm việc đều không có cái cửa sổ nào có thể mở ra được, bởi gì tôi sẽ không không chế được dục vọng đem bản thân nhảy xuống.”
“Tôi và Lam Khải Văn đều không sao.” Ôn Trạch nhìn ông, giữa ánh sáng tạo nên một tầng gợi sóng, hắn đoạn tuyệt một tia hy vọng cuối cùng của ông, “Điều ông muốn chấm dứt tôi không thể cho ông, tốt nhất ông nên tới địa ngục làm ma, sau đó lại quay về tìm ông ấy!”
Chết lặng và tuyệt vọng trên mặt Đường Hằng Xa khiến bất kỳ kẻ nào nhìn thấy cũng không nhịn được mà đau lòng, ông phát ra một tiếng kêu cực kỳ thê lương, ông lao ra khỏi tầng lầu 36, tan xương nát thịt!
Toàn bộ Tuyên thành sôi trào, từ Giang phu nhân giết chồng rồi trở nên điên loạn phải vào viện tâm thần, đến lượt Đường Hằng Xa nhảy xuống từ tầng 36, tan xương nát thịt, trong khoảng khắc hai đại gia tộc liền biến mất về với cát bụi, truyền thông và cảnh sát đều chấn động, Tuyên thành sôi trào! Mỗi người đều cảm thấy vui mừng bất an rồi, thỏ chết cáo khóc cũng là như vậy, nghiêm khắc điều tra thảm án này, tìm nguyên nhân phía sau, cho toàn bộ nhân dân một lý do hợp lý là điều cần làm gấp.
Tin tức truyền thông chính quy luôn giảm bớt sự việc một chút, đối với Đường Hằng Xa chỉ có vài tin đơn giản: “Chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế - Đường Hằng Xa tiên sinh ngày xx tháng xx năm xxxx đã nhảy từ tầng 36 xuống, nguyên nhân nhảy lầu vẫn đang được cảnh sát điều tra.
Khác với truyền thông chính quy, trên các tờ báo nhỏ thì sự việc có được viết tường tận hơn, tiêu đề giật gân: “Em gái điên cuồng giết chồng, anh trai nhảy lầu tự sát, sự thật sau lưng thảm án hai gia tộc Giang Đường.”
Sân bay Tuyên thành, một chuyến bay từ Hưu Sĩ Đốn đã đến Tuyên thành. Giọng nói của tiếp viên hàng không ngọt ngào vang lên như thường lệ.
“Phi cơ từ Hưu Sĩ Đốn tới Tuyên thành đã hạ cánh, xin chào mừng hàng khách chuyến bay số XXXX dã tới Tuyên thành.”
“Tiểu Nặc, con đứng chỗ cửa ra chờ chú, chú đi lấy hành lý rồi ra.” Phạm Nhất Minh nói với Giang Nặc.
Giang Nặc đứng ở cửa ra, ánh mắt tùy tiện đảo quanh mấy sạp báo, mặt hắn xám xịt ngoan độc nhìn chằm chằm tiêu đề của báo.
“Anh trai, muốn mua báo ư?” Em gái bán báo không để lỡ mất thời cơ mời chào tiêu thụ.
“Tiểu Nặc, nhìn gì vậy, đi thôi.” Phạm Nhất Minh đã lấy hành lý trở về.
Giang Nặc cầm tờ bán lên, giơ ra trước mắt Phạm Nhất Minh “Là toàn soạn báo nào dám đùa vui như vậy, cháu muốn đốt nó!” Giang Nặc bừng bừng lửa giận như nham thạch sôi trào.
Mặt Phạm Nhất Minh cũng trắng bệch khó coi, “không, không có khả năng, lúc chú đi, họ…họ vẫn khỏe, vẫn tốt…” Phạm Nhất Minh bắt đầu gọi điện thoại, đổi vài dãy số, Giang Nặc nhìn di động của Phạm Nhất Minh theo bàn tay ông trượt xuống, tiếng kêu chói tai đánh thẳng vào mành nhĩ, “Tiểu Nặc, chúng ta đến bệnh viện.” Toàn thân ông run rẩy.
Giang nặc vẫy một chiếc Taxi, hơn 10’ sau họ đã tới bệnh viện. Đến bệnh viện mới được biết, Đường Bảo Như bị liệt vào danh sách bệnh nhân cực độ nguy hiểm, không tùy tiện gặp người khác được, may mà Phạm Nhất Minh cũng quen biết rộng, giảm bớt được rất nhiều trình tự lằng nhằng, cuối cùng gặp được bà.
Đường Bảo Như mặc áo khoác trắng rộng thùng thình, bà giống như rùa co rúm lại thành một cục, quần áo trống rỗng tròng qua người, hai tay bị trói, ánh mắt dại ra.
“Mẹ!” Tiếng gọi cuồng bạo đan xen thống khổ, đinh tai nhức óc.
Ánh mắt dại ra của Đường Bảo Như vì tiếng rống này mà chuyển dộng một chút, ánh mắt bà dừng trên người Giang Nặc, bà bắt đầu điên cuồng dùng đầu đập vào vách thủy tinh, miệng không ngừng “ô ô ô” , hộ sĩ túm lấy bà, bà cắn xé, giãy dụa, giống như đột nhiên bị ác quỷ nhập thân, bệnh viện dùng 4 người đàn ông cao lớn mới giữ yên bà được, bà bị đè lại, ánh mắt tuyệt vọng dừng trên người Giang Nặc. Giang Nặc cũng sắp phát điên lên rồi, hắn đứng bên ngoài cửa cách y điên cuồng đập vách thủy tinh, hắn khàn cả giọng gào thét họ buông hắn ra.
Phạm Nhất Minh ôm hắn gắt gao, “Đừng để bà ấy nhìn con như vậy, con là đứa con duy nhất của bà ấy!” Ông liều mạng kéo Giang Nặc rời khỏi đó được thì toàn thân hai người đã ướt đẫm, không rõ là mồ hôi hay là nước mắt nữa, ngay cả đứng cũng còn không vững.
“Giọng nói của mẹ cháu làm sao vậy? Bọn họ rốt cuộc đã làm gì bà ấy vậy!” Giang Nặc bất lực mờ mịt nhìn Phạm Nhất Minh.
“Bác sĩ Lương nói, cổ họng Bảo Như bị kích thích nghiêm trọng, bà ấy đã không thể nói được nữa.” Phạm Nhất Minh lặp lại một cách máy móc, ông đột nhiên nhớ ra lời nói của Đường Bảo Như dặn dò trước khi ông đi, “đi, chúng ta lập tức rời đi, bà ấy nói với chú, nói chú mang con đi thật xa.” Phạm Nhất Minh túm lấy cánh tay Giang Nặc.
“Cháu không đi!” Giang Nặc vùng ra khỏi bàn tay Phạm Nhất Minh “Cháu là đứa con duy nhất của bà, cháu muốn biết cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì.”
“Chúng ta đi, bây giờ có biết gì thì cũng không còn ý nghĩa, chỉ có người sống mới là quan trọng nhất!”
“Sống như một con chuột chui rúc, cả đời đều sống trốn tránh trong chốn âm u chẳng dám nhìn ánh mặt trời! Bà ấy là mẹ cháu, đời này cháu cũng chỉ có một người mẹ đó mà thôi!” Giang Nặc rống to với Phạm Nhất Minh, ánh mắt sung huyết toát ra sự kiên nghị. “Diệt cỏ sẽ diệt tận gốc, chú nghĩ rằng chú và cháu còn có thể đi đâu nữa?”
Hy vọng bị sự thật tàn nhẫn đập nát chỉ trong một giây, họ như hai cô hồn dã quỷ.
“Cháu muốn tới nhà Giang gia, chú Phạm, chú không cần theo cháu đâu.”
“Chú đã đồng ý với mẹ con sẽ chăm sóc con cả đời, mạng của con kéo dài đến đâu thì mạng chú cũng kéo dài đến đó!”
Giang Nặc nhìn Phạm Nhất Minh, hắn biết hắn chẳng thể thay đổi được quyết định của ông, “Chú Phạm, nhà cháu nợ chú nhiều lắm!” Lời nói bạc nhược cỡ nào, nhưng nếu lúc này không nói, e rằng đời này cũng chẳng còn cơ hội nữa.
Phạm Nhất Minh cười chua xót, đôi môi mấp máy nhưng cũng chẳng nói được lời nào.