A, Ôn Nguyệt bừng tỉnh từ giấc mơ, cô mở miệng thở phì phò, toàn thân đẫm mồ hôi, cô chậm rãi đứng lên, đồng hồ ở đầu giường chỉ 19h38’
Trong phòng tràn ngập hương vị cây tùng thản nhiên, trên bàn là canh mà Mao thái thái đưa tới, bát đựng canh thật sự độc đáo, không cần biết để đó bao lâu, vẫn bảo trì được sự ấm áp. Tiếng mưa rơi tí tách từ ngoài cửa sổ truyền vào, Ôn Nguyệt nhẹ nhàng đến trước cửa sổ, bên ngoài là một mảnh mờ mịt, căn nhà lớn này như một chiếc chuông gió treo giữa trời, Cạch, một tiếng vang nhỏ, ở không gian yên tĩnh khiến cho người ta vô cùng bất ngờ. Ôn Nguyệt quay đầu, cuốn sách vốn đặt trên giá bị rơi xuống đất, cô cúi người chuẩn bị nhặt lên, một cái bóng trắng xoẹt qua bên khóe mắt cô, cô lập tức đứng lên, toàn là bóng đem, cái gì cũng không có!
Ôn Nguyệt lạnh lẽo, giống như có người lướt qua cạnh cô, cô run rẩy bước vài bước về phía trước, “Thật lạnh…” Một tiếng cảm thán theo gió truyền đến, uyển chuyển mà đau thương.
A! Ôn Nguyệt thét chói tai, cô mở cửa phòng lao thẳng xuống lầu! Trong phòng khách không có ai, đèn chính đã tắt, chỉ còn lại mấy chiếc đèn nhỏ thản nhiên lóe lóe trên u quang, toàn nhà to như vậy, mà ánh sáng chiếu ra còn ít hơn một căn nhà bình thường, quỷ dị như vậy làm Ôn Nguyệt có một cảm giác điên cuồng, loại sắp xếp này, Giang gia này… giống như cố ý mời quỷ!
Mồ hôi túa ra dày đặc trên trán Ôn Nguyệt, cô nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập của mình, cô muốn thấy con người, thấy tiếng thở rõ ràng của con người! Cô bối rối đi lại, cách đó không xa có một căn phòng lộ ra chút ánh sáng, Ôn Nguyệt nhanh chóng đi đến đó, cô gõ nhẹ vài cái, không có tiếng đáp lại. Ôn Nguyệt cắn cắn môi, sự dạy dỗ nhiều năm qua không cho phép cô tự do bước vào, nhưng mà… nhưng mà hôm nay cô thật sự không chịu nổi nếu phải ở một mình, tay cô khẽ xoay cửa, cạch, tiếng vang thanh thúy, cửa mở.
“Vô cùng xin lỗi, tôi vào đây.” Ôn Nguyệt nhẹ giọng nói khẽ, cô đi vào trong, chớp mắt, cô nghĩ mình đã đi nhầm nơi, rèm trắng treo đầy phòng, trong phòng tràn ngập mùi hương nhang, Ôn Nguyệt nghe thấy tiếng răng mình va vào nhau ken két, cô run sợ đẩy rèm ra.
Một quan tài màu tím đỏ xuất hiện trước mắt cô!
Một đôi tay lạnh lẽo túm lấy bả vai cô, kéo thân thể cô vào trong, gương mặt như tro tàn phóng đại trước mắt cô, hắn mở miệng, âm thanh rạn nứt của hắn từ cổ họng toát ra, không giống tiếng người, hắn thì thào gọi “Tiểu Nghi!”…..
Xe máy điên cuồng hướng xe gầm rú, mỗi lần bay lên đều làm người ta hút thở không nổi, tiếng nổ mạnh thật lớn, vô số mảnh nhỏ tan nát, Phí Như Phong chưa bao giờ lâm vào cảnh hung hiểm như vậy, “Lái xe” Hắn hô lên với Thiệu Phong, lại một chiếc xe máy điên cuồng đâm tới, Thiệu Phong nhào vào trên người Phí Như Phong đè hắn xuống xe chắn, máu nóng ấm áp rơi trên mặt Phí Như Phong, cuồn cuộn không dứt, “thiệu Phong!” Phí Như Phong rống to, hắn nâng tay, súng lóe lên, hai ba người lập tức ngã xuống.
“Lùi vào rừng cây!” Thiệu Phong trầm thấp nói, sắc mặt hắn trắng bệch, vết máu loang lổ trên người nhưng lại không nhìn thấy vết thương nằm ở đâu, hắn nhanh nhẹn xuyên qua võng lửa, từng giây đều nhắm vào đầu đối phương, không chút lưu tình. Xe máy từng bước tới gần, ngã xuống một người lại tiến tới một người, một khắc chết đi cũng không chút tiếng động, tất cả đều là sát thủ hạng 1!
Tình cảnh bắt buộc phải giết chóc!
Đám thuộc hạ che chắn trước người Phí Như Phong ngã xuống từng người từng người, trừ Thiệu phong, không một ai có thể sống lâu hơn, nụ cười trên mặt Phí Như Phong càng ngày càng nhạt, trở thành một đóa hoa lãnh tuyệt mà yêu mị, hắn lãnh khốc như vậy, tuyệt đẹp tàn khốc đến cực điểm, hắn mạng mẽ đá đứt chân người, quần áo đường hoàng, là quý tộc hậu duệ hoàng gia, cách thức ra tay có thể so với sát thủ, hắn lấy một chọi mười cũng không thèm chớp mắt một cái, thẳng đến khi máu phun ra tay hắn, hắn mới lộ ra vẻ mặt nhàm chán, eo, lưng, uy hiếp, chặt đứt, sau eo, mặt, khói thuốc súng cuồn cuộn tràn ngập, mùi máu tươi trong thung lũng tà ác.
Bọn họ trầm mặc thu lưới… Vòng luẩn quẩn ngày càng nhỏ, sát khí quanh mình sắc bén mà tàn khốc, sát khí kinh người bốc lên như lửa đen, trong khu rừng tối tăm lóe lên từng điểm lóe sáng, bốn bề âm độc ép đến, tiếng hô ù ù hòa với tiếng gió gào thét đánh thẳng tới!
Phí Như Phong và Thiệu Phong dừng lịa, nơi cách họ hơn 200 bước, có một ống dẫn thật lớn, ống dẫn áp súc không khí thật lớn, tiếng vang tận trời, tất cả mọi thứ xung quanh toàn bộ bị hút vào. Một băng chuyền thật lớn, máy bào cao 5 thước Anh, cưa máy sắc bén, xoáy loạn hạt mưa trên không trung bay tứ tung, những vật xung quanh ống hút bị hút vào, thông qua cưa máy xoáy tròn biến mất không còn tung tích.
Đây là rừng cây đen tối, đây là địa ngục chuẩn bị vì Phí Như Phong, không có hy vọng rời khỏi!
Ôn Nguyệt phát ngất mấy lần, cô ngay cả kêu cũng không nổi.
“Tiểu Nghi, Tiểu Nghi” Người đàn ông liên tục lặp đi lặp lại cái tên này, nước mắt đầy mặt hắn, vui buồn lẫn lộn, toàn thân hắn đều phát run, u mê cắn nuốt Ôn Nguyệt “Em cuối cùng chịu tới gặp anh.” Trong giọng nói của hắn toàn bộ là đau khổ, thê lương và chua xót, tay hắn xoa mặt Ôn Nguyệt, theo bản năng cô né sang một bên, hắn hoảng loạn rút về, “Anh sẽ không ép buộc em nữa, nếu không cho anh chạm vào em, anh sẽ không chạm!” Giọng nói hắn thê lương, “Tiểu Nghi, chỉ cần em đừng đi, chuyện gì anh cũng đồng ý với em!” Hắn si ngốc nhìn cô, “ Em không biết anh nhớ em nhiều thế nào đâu,” Hắn chỉ vào quan tài, “Mỗi ngày anh đều ngủ ở đây chờ em, họ nói chỉ có nơi nhiều âm khí thì em mới đến.”
Ôn Nguyệt hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt, hiển nhiên là hắn đã không tỉnh táo nữa rồi, nhưng trên người hắn vẫn để lại sự cao quý nào đó, khí chất hiên ngang vẫn còn sót lại. Môi Ôn Nguyệt mấp máy, “Đừng, đừng từ chối anh.” Giọng người đàn ông chói tai đến cực điểm, Ôn Nguyệt hốt hoảng lùi về phía sau.
“Đừng sợ anh, không cần sợ anh, anh sẽ không làm em tổn thương, Tiểu Nghi, mọi chuyện anh làm đều là để vĩnh viễn được bên em.” Người đàn ông vươn tay khát vọng, ánh mắt hắn trở nên tình tứ, cả người Ôn Nguyệt phát lạnh, cô lùi một bước, cô đã lui đến mặt tường lạnh băng, cạch, thân thể hắn đụng vào đâu đó, trong giây lát, tất cả đèn đều sáng lên, trên vách tường đều là ảnh chụp của một người, những tấm ảnh này dưới ánh đèn hướng đến cô cười yếu ớt!
Họ giống nhau như vậy, người phụ nữ trên ảnh chụp, mái tóc bay bay, vài sợi đậu trên trán, giọt lệ như ẩn như hiện trên gương mặt tuyệt trần, tất cả phối hợp hoàn mỹ như vậy, hai mắt cô ấy linh động, ảnh chụp rõ ràng là giống nhau nhưng lại có thể cảm nhận được sự thay đổi ánh mắt của cô ấy, hơi gơi giương khóe miệng, vừa chợt thấy, lại giống như bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra nói chuyện, cô ấy rất đẹp, rất đẹp, loại đẹp này không phải nóng sáng bức người mà là tự nhiên, mềm mại, làm cho người vừa nhìn liền phải chân thành ca ngợi nét đẹp đó. Nước mắt rơi ra từ khóe mắt Ôn Nguyệt, bốn phía tường, bóng đèn xoay tròn, một tấc lại một tấc đánh về phía cô.
“Tiểu Nghi” Người đàn ông đột nhiên làm ra một động tác kỳ quái – hắn mở nút áo, gần như dùng cách thô bạo mở toang áo trong của hắn, trên ngực hắn toàn bộ đều là lỗ kim châm, Ôn Nguyệt không tự chủ được nhắm chặt mắt lại.
“Tiểu Nghi, anh vẫn sống trong ác mộng, không có em, mình anh sống đau khổ như vậy đó, anh,” hắn chỉ ngực mình “ Nó toạc ra một cái động, nó làm anh mỗi đêm đều đau đớn!” Vẻ mặt của hắn tuyệt vọng, khóc thét lay động Ôn Nguyệt.
“Anh không thể ngừng tiêm vào nó… anh mới có thể cảm giác được em ở ngay bên anh, Tiểu Nghi!” Giọng nói của hắn lọt vào tai khiến người ta có cảm giác không đành lòng nghe tiếp.
Tứ chi lạnh như băng hướng về Ôn Nguyệt, người đàn ông điên cuồng lao về phía cô, Ôn Nguyệt như vừa tỉnh cơn mơ, cô xoay người, nhanh chóng túm lấy một cái rèm che xuống, rèm che chắn ngang đầu hắn, Ôn Nguyệt lao ra khỏi phòng, đón cô là tiếng hét thê lương sợ hãi đến cực điểm, một người phụ nữ trung tuổi ung dung, đoan chính nhã nhặn vẻ mặt đáng sợ, hai mắt nhìn cô đăm đăm, miệng bà không ngừng thét chói tai, sắc mặt bà tím trắng, mồ hôi không ngừng rơi ra, toàn thân bà đều đang run rẩy, “Giang Nghi, cuối cùng cô cũng đến đây!”
La Rochelle cuộn tròn trên ghế, trong lòng đau đớn như vỡ nát, nhưng trong đầu càng lúc càng rõ ràng, cô nhìn Ôn Trạch, nhìn kỹ hắn, điều tra hắn, phân tích hắn, dùng ánh mắt cô xé nhỏ hắn. Ôn Trạch tùy ý dựa vào ghế, quần áo màu xám ở trong bóng tối mịt mùng tản ra ánh sáng thản nhiên, “Suy nghĩ làm sao để cứu vớt vương tử của cô ư?” Câu hỏi nhàn nhã mà hiểm ác của Ôn Trạch truyền vào tai La Rochelle, lòng cô dâng lên luồng khí nóng, trong miệng là từng đợt máu ngọt.
“Tôi quên nói cho cô, tôi vì Phí Như Phong mà chuẩn bị một nơi chôn thân thật độc đáo, từ hôm nay trở đi, hắn sẽ biến mất không còn chút dấu vết trên thế giới này! Không có xương cốt, không có mảnh vụn, thậm chí cả một mảnh góc áo cũng không còn sót lại!”
Cả người La Rochelle bị rút đến trống không, trong giây lát cô đau đớn đến không còn cảm giác. Bình tĩnh, tỉnh táo lại - La Rochelle dùng sức cảnh báo chính mình. Cô cố gắng áp chế ý tưởng nảy ra trong đầu, tay cô nắm tay vịn chặt cứng, gai trên tay vịn đâm vào lòng bàn tay cô! Tan thành mây khói, xương cốt không còn, một người cần phải cố gắng gạt bỏ sự tồn tại của một người khác như thế, là không muốn nhớ tới, là sợ hãi sẽ không thể quên. Ôn Trạch, Ôn Trạch, hắn sợ cái gì?
Một tia chớp mang theo tiếng sét đánh vang lên ngoài cửa sổ, một ánh sáng trắng xẹt qua hai má Ôn Trạch, “Yêu một người không yêu mình, sẽ giống như tự tay dùng đao xẻo sạch bản thân từng chút một, loại cảm giác chậm rãi thiêu đốt thành tro tàn này, chỉ có người ngu ngốc nhất mới muốn trải qua; Thiên đường ở ngay trước mắt chúng ta, nhưng khi chúng ta đứng ở cửa, mới phát hiện ra chúng ta đã cầm sai chìa khóa, La Rochelle, cô và tôi đều đã chọn đúng hướng nhưng đều không thể đi tới cuối cùng.”
Đột nhiên La Rochelle thấp giọng nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng lúc càng càn rỡ, nếu nơi này không phải ở ngoại ô, nhất định sẽ kéo tới vô số người xem.
Ôn Trạch không thay đổi nhìn cô.
“Một người, vào lúc nghĩ đến hắn đã nắm chắc thắng lợi, sẽ không tránh được mà để lại dấu vết,” La Rochelle giơ lên nụ cười như có như không “Kỳ thật, trước hôm nay anh chưa từng có ý định giết A Phong!” La Rochelle không lảng tránh ánh mắt có thể đem người ta nuốt vào kia “Nhưng hôm nay anh ép anh ấy vào thế phải chết, hơn nữa dùng thủ đoạn ngoan độc như vậy, lí do chỉ có một,” Ôn Trạch nhìn cô, trong ánh mắt hắn toát ra hai tầng cảm xúc, có cảnh cáo nhưng cũng có khuyến khích dụ dỗ, “Bởi vì Phong quá chấp nhất, bởi vì anh ấy ở thời điểm đã mất hết hy vọng mà vẫn từ chối tôi, tình yêu của anh ấy quá mãnh liệt và cũng quá dài lâu, yêu như vậy---- sẽ nhất định làm anh mất đi một thứ vô cùng quan trọng… hoặc là người!” Giọng nói nhẹ tới không thể nhẹ hơn của La Rochelle ở trong căn phòng yên tĩnh lại rõ ràng đến kỳ lạ.
Ánh mắt Ôn Trạch trở nên bén nhọn hơn cả châm chọc, hắn nhìn La Rochelle như nhìn một con kiến, “Đứa trẻ ngu ngốc, sao nhất định phải ép tôi giết cô chứ!” Hắn, đã muốn giết người.
Trái tim La Rochelle trống rỗng, toàn thân cô như đang bọt biển phập phềnh, nụ cười của cô vô cùng động lòng người, Phong, cuối cùng em cũng tìm được chỗ hổng cho anh rồi!
“Ôn Trạch, phía sau mặt nạ kỳ thật anh cũng là một bóng dáng cô độc, khi anh đánh đàn, anh chính là một người đàn ông bình thường muốn được yên lặng canh giữ!” La Rochelle từng bước ép sát.
“Nói tiếp đi, ở giây phút cuối cùng, điều muốn nói luôn rất nhiều.” Ôn Trạch nhẹ nhàng luồn tay vào mái tóc đen thùi của cô, chúng quấn quanh một vòng lại một vòng trong tay hắn, chúng rối rắm trên tay hắn, gân xanh tinh tế trên thái dương La Rochelle liên tục nảy lên.
“Vì một người đã chết, có đáng không?” Bàn tay Ôn Trạch túm chặt, sát ý ôn hòa hiện lên trên khóe mắt hắn, ánh mắt hắn tĩnh lặng nhìn cô như nhìn một người đã chết.
“Anh ấy sẽ không chết,” Ngực La Rochelle đau đớn như bị kim đâm… đôi môi cô mấp máy dồn dập, cô giãy dụa “ Nguyên nhân mà anh để ý kia sẽ không để anh ấy chết!” Đau đớn gấp trăm lần như dời núi lấp biến ập tới, vừa đau vừa xót, giống như lạnh lại nóng, nó làm cho cô sắp phát cuồng! “Liễu… còn…” Trên mặt cô rốt cuộc dâng lên màu máu đỏ bừng, La Rochelle ngẩng đầu lên, mạch máu trên cổ như sắp nổ tung, cô rốt cuộc không phát ra tiến động nào nữa, móng tay cô ở trên cổ cào ra từng vệt máu dài.
Em chưa bao giờ quên đi lời hứa lấy em làm vợ của anh, Lộ Tây của anh cuối cùng cũng lớn lên thành một tuyệt thế mỹ nữ!
Với hiểu biết của em về vanh, em vĩnh viễn sẽ không đợi được anh, nhưng, em vẫn sẽ chờ…
Đến tận khi ---- đất vàng xương khô….