“Nhưng mà không cần biết thế nào, chuyện hợp tác của tôi và anh đã là kết quả chắc chắn, bởi vì anh đã nắm chặt nhược điểm của tôi, thứ nhất: Tôi không buông được A Phong, tôi tình nguyện cùng hắn đi chết, cũng không muốn cuộc sống của tôi mất đi bóng hình hắn; thứ hai: tôi không thể để gia tộc tôi hủy trong tay tôi, hơn nữa không thể chịu đựng được sự bi thương của mẹ tôi, ánh mắt thất vọng của bà, cho nên, Ôn Trạch, tôi chỉ có thể hợp tác với anh! Nhưng tôi xin khuyên anh, đừng chơi trò gì đa dạng hơn nữa, bắt đầu tôi đã thua nhưng chắc gì tôi sẽ thua đến cuối cùng?”
Ánh mắt Ôn Trạch nhìn như lần đầu tiên thấy Giang Nặc, thật lâu sau hắn mới nhẹ nhàng cười rộ lên “Tiềm lực của con người thật sự là khó đánh giá, Giang Nặc, nếu như còn thời gian, có lẽ anh thật sự có thể đấu với tôi một trận!” Giọng điệu hắn tiếc hận mà mang đầy ngụ ý sâu xa.
Giang Nặc lạnh lùng cười, từ chối cho ý kiến với lời nói của hắn “Em gái anh bao giờ đến nhà tôi?” Hắn hỏi. Người phụ nữ này dù là ai, dù thân phận thế nào thì giữ nàng trong tay dù không được coi là nắm giữ vương bài nhưng tin rằng cũng có thể kiềm chế được Ôn Trạch một chút.
Ôn Trạch nhìn đồng hồ trên cổ tay “Còn một giờ, con bé sẽ đến Tuyên Thành!” Trong giọng nói có ẩn chứa sự vui sướng.
Phí Như Phong trầm mặc tựa vào lưng ghế, lắng nghe tiếng gió ngoài cửa xe, vù vù vù… giống như một vị khách lữ hành trên sa mạc chỉ còn chút hơi tàn, ánh trăng chiến vào trong xe, tối nay trăng sao như nước, ánh trăng đó hắn đã từng trải qua, hắn nhắm hai mắt, không còn chút sức lực. Đã không kịp nữa rồi, tiéng gió như từng tiếng sói tru thê lương thấm sâu vào tận đáy lòng hắn.
“Tổng tài, Lão thái gia và La Rochelle tiểu thư đã đứng ngoài cửa chờ ngài!”
Phí Như Phong mở hai mắt, lão gia tử đang được La Rochelle nâng đỡ đứng ngoài cửa phòng! Từ khi ở Đan Mạch trở về, lão gia tử bắt hắn trở về nhà lớn, dựa theo suy nghĩ của lão gia tử thì căn phòng ở trống rỗng kia cuối cùng cũng sẽ phải trở thành một bộ phận bị quên lãng thôi.
“Ông nội, Lộ Tây.” Phí Như Phong mỉm cười xuống xe.
“Ông nói muốn ra ngoài đi lại nên em đưa ông ra, vừa ra liền thấy xe của anh.” La Rochelle giải thích
Tầm mắt Phí Như Phong chỉ động bỏ qua gương mặt bị gió thổi đỏ hồng của họ “Tôi rất đói bụng, tôi thấy hai người cùng sẽ không tàn nhẫn đến mức để tôi ăn cơm một mình đấy chứ? Cùng tôi ăn chút gì đi?” Hắn cầu xin.
Phí lão thái gia đắc ý cười “Lộ Tây, ông muốn đi lại, con thì sao?”
La Rochelle chớp chớp mắt, nói quanh co một chút “Ông, con cũng hơi đói bụng” Cô ôn nhu nói.
“Không có tương lai!” Phí lão thái gia giận cô gái không biết tranh đấu gì.
Bữa tối trôi qua trong không khí hòa thuận vui vẻ, “A Phong, ngày mai con và Lộ Tây đi Long Sơn một chuyến, ông nghe nói nước suối trên Long Sơn đối với người già rất có tác dụng, con sắp xếp một chút đi!” Phí lão thái gia nhẹ nhàng bâng quơ đề nghị.
“Được!” Phí Như Phong gật đầu “Con đem công việc ngày mai xử lý một chút.” Hắn đứng lên không chút để ý “Lộ Tây, nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai chúng ta xuất phát.” Hắn thân thiết nói với Lộ Tây, Phí Thanh Xa tươi cười vừa lòng nhìn bóng lưng Phí Như Phong rời đi.
“Tin ông đi, dù vết thương có sâu đến đâu, thời gian cũng sẽ làm cho nó khỏi hẳn thôi!” Phí Thanh Xâ nhìn thấu tình đời nói.
La Rochelle cắn môi dưới. Cô không sợ chạy đua cùng thời gian, chỉ cần hắn có thể hiểu được, chỉ cần hắn nguyện ý cho cô cơ hội chờ đợi, dù mất bao lâu thì cũng có quan trọng gì? Cuộc sống con người sao có thể không có nuối tiếc nhưng chỉ cần có một ngày gió tạnh mây ta thì cuộc đời này đã đầy đủ rồi.
“Con đối với A Phong quá mức thâm tình, quá mức đáng quý, chỉ hy vọng đứa nhỏ ngốc nghếch ki có thể tích phúc sớm một chúy!” Phí Thanh Xa xoay người, mệt mỏi xoa xoa mi tâm, “Con đem một chén trà cho A Phong đi, đừng để nó ngồi ngẩn ngơ một mình!”
La Rochelle dừng lại trước thư phòng, cô hít sâu một hơi, cô không biết bản thân đang sợ hãi cái gì, hơn hai mươi năm qua cô vẫn luôn tin tưởng vào năng lực của cô có thể làm bất cứ chuyện gì! Cô đẩy cửa ra, Phí Như Phong ngồi ở trước bàn, tay hắn đang vuốt ve một con báo bằng đồng, ánh mắt hắn mơ màng vô thần.
“Phong” La Rochelle nhẹ nhàng gọi hắn, “Phong!” Cô lại gọi.
Phí Như Phong quay đầu, La Rochelle hoảng sợ ngây người, đau đớn tột đỉnh dâng lên trong lòng cô.
Phí Như Phong đang chảy máu, miệng vết thương của hắn vẫn không ngừng chảy máu, nó đã làm hắn đau đớn đến sắp phát điên mất rồi, nhưng cô bất lực, tự tin của cô, năng lực của cô, tất cả mọi thứ cô ỷ lại hơn hai mươi năm qua đang dần dần bị cướp đi.
“Bây giờ cổ phiếu Giang thị đã tăng cao hết mức, anh vẫn tính đánh bừa như vậy?” Ôn Trạch và Giang Nặc hướng đến sân bay mà đi.
“Chuyện tới bây giờ, tôi còn sự lựa chọn sao? A Phong quyết liệt thu mua. Mặc kệ cậu ấy có thể mua hết cổ phiếu với giá cao, sau đó nắm chặt không buông, làm Giang thị chẳng có gốc xoay vòng thì bây giờ cũng chẳng làm gì được. Cậu ấy thả, chúng tôi cũng chết, nhưng Giang thị ít nhất vẫn nằm trong tay chúng tôi, cậu ấy không thả, chúng tôi cũng vẫn chết.” Giang Nặc hoàn toàn bất đắc dĩ.
“Anh sai lầm rồi, đối với tôi Phí Như Phong sau khi dùng hết giá thu mua rồi thả cho tôi một con đường, làm cho tôi tổn thất lớn, nhưng anh thì không như thế!”
Tinh thần Giang Nặc sa sút nói: “Tôi biết, cậu ấy hận tôi, cậu ấy nghĩ tôi giết chết Liễu Đình, cậu ấy tuyệt đối không bỏ qua cho tôi.
“Trong mắt anh Phí Như Phong ngu xuẩn thế sao? Dựa vào anh mà cũng có thể bắt Liễu Đình đi hay sao? Hắn căn bản biết rõ người đứng phía sau là tôi, cho nên hắn sẽ chậm rãi đùa giỡn tôi đến chết, cho tôi nhấm nháp thất bại từng chút từng chút một, cảm thấy tử thần đang bước dần đến, mèo vờn chuột, đáng sợ nhất không phải là bị túm mà là quá trình bị đuổi bắt!” Ánh mắt Ôn Trạch như hố sâu không thấy đáy “Phí Như Phong sẽ lấy thủ đoạn không thể ngăn cả hủy diệt Giang Thị, đây là tình cảm cuối cùng hắn dành cho anh!”
Giang Nặc rung động “Vì sao anh lại nói cho tôi biết điều này?”
“Vì anh phải biết, chính vì như thế, Giang thị mới càng nguy hiểm hơn. Từ cảnh giao chiến của tôi và hắn, hắn đã hoàn toàn không từ thủ đoạn nào rồi, cho nên có một khả năng đáng sợ nhất chính là --- hắn sẽ ra tay với hạng mục hợp tác cao cấp nhất của Giang thị và tập đoàn Hưu Sĩ Đốn!”
Lông tơ của Giang Nặc dựng hết lên “Hạng mục hợp tác bên kia thất bại, bên này hắn buông tay, bán ra toàn bộ cổ phiếu làm cho… làm cho…” Đáng sợ, hắn không dám nói thêm điều gì nữa.
“Tan băng.” Ôn Trạch phu ra hai chữ đơn giản thoải mái như nói “ăn cơm” vậy.
Cổ phiếu giang thị thành một mớ giấy lộn, mà trước đó đẩy giá lên cao đến vậy, dẫn theo là một hồi tai nạn cổ phiếu, trán Giang Nặc toát ra một lớp mồ hôi, “Nếu Giang thị đã bước đến tuyệt lộ, vậy anh sẽ không hợp tác với tôi, chuyện này nhất định còn đường để đi!” Nếu là mấy tháng trước, Giang Nặc sẽ không bình tĩnh như vậy được, nhưng bây giờ hắn đã có thể tĩnh tâm để nghiền ngẫm về đối thủ.
“Đúng, cơ hội duy nhất là tuyên bố với bên ngoài trải qua sự đánh giá nghiêm ngặt, tập đoàn bách hóa Giang thị quyết định hợp tác với Ôn thị, hơn nữa thời gian này tận sức phát triển trong nước, về phần hạng mục hợp tác kia nếu xung đột với sách lược mới thì không loại trừ khả năng sẽ bị hủy bỏ! Như vậy thì dù xuất hiện tình trạng đó, cổ dân cũng sẽ chỉ nghĩ là kết quả của việc điều chỉnh chính sách công ty mà thôi, họ sẽ bình tĩnh, thị trường chứng khoán sẽ không đến mức không thể khống chế!”
Giang Nặc nhanh chóng gọi điện thoại, hạ lệnh liên tiếp, cúp điện thoại xong hắn thở dài một hơi, “Hy vọng còn kịp!”
Ôn Trạch dừng xe, tiêu sái mở cửa đi xuống trước “Binh đến tướng chặn, nước dâng đập chắn, đường sống trong chỗ chết, cuộc chiến mới bắt đầu thôi!” Phong thái hơn người của hắn làm người ta phải ghé mắt.
“Chuyến bay số hiệu 611 đã hạ cánh xuống sân bay Tuyên Thành!” Giọng nói rõ ràng của nhân viên thông báo vang vọng.
Ôn Trạch ôn nhu mỉm cười. Sợi tóc bay bay trong gió, tràn đầy ánh dương, Giang Nặc đứng một bên bắt đầu có chút hoảng hốt, “Người phụ nữ này thật sự là em gái Ôn Trạch? Sự tồn tại của cô ấy thật sự quan trọng với Ôn Trạch như vậy sao?” Suýt nữa hắn đã hỏi ra miệng, nhưng lập tức đè nén lại.
“Em ấy đến!” Giọng nói của Ôn Trạch truyền vào tai Giang Nặc, hắn chấn động ngưng mắt nhìn.
Trước mắt hắn là một màu tím nhạt, hắn lại nhìn kỹ, hắn phát hiện lý do hắn chỉ nhìn thấy một màu tím nhạt là do : Trên mặt người phụ nữ kia cũng được che bằng chiếc khăn che mặt màu tím nhạt, hai tay cô cũng đeo găng tay tím nhạt, từ đầu đến chân đều được bao vây trong màu tím nhàn nhạt, hắn hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt cô, nhưng phong thái khi cô được tiếp viên hàng không đưa đến, chỉ dựa vào một chút phong thái cũng đủ khiến lòng người chấn động!
“Thân thể vẫn thích ứng chứ? Có mệt không?” Ôn Trạch dùng hai tay vây lấy cô, hắn chăm chú nhìn vào ánh mắt cô, không chút che dấu sự ngàn vạn yêu thương săn sóc.
“Em khỏe mà!” Tiếng nói của cô quanh quẩn quanh phòng chờ huyên náo, xoay tròn, giọng nói của cô như chocolate bị hòa tan, một tầng lại một tầng thấm vào tận đáy lòng, nó giống như không phải tiếng nói của con người, thân thể, tâm trí tất cả đều bị trói chặt!
“Còn nhìn, còn nhìn nữa anh sẽ biến thành một tảng đá!” Tiếng nói của Ôn Trạch như từ chân trời xa xôi truyền đến.
Đồng tử Giang Nặc phóng to, khi nào hắn đã đi đến bên người cô ấy? Hắn mạnh mẽ lui ra sau từng bước một, một hơi thở nghẹn ở cổ họng, lưng hắn phát lạnh không lí do, từ tận sâu trong đáy lòng hắn dâng lên cảm giác quỷ dị cực độ, đây giống như một người đau đớn toàn thân nhưng không biết mình bị bệnh gì… cô… là… ai?
“Anh chính là bạn của anh em – Giang Nặc sao?” Từ trong miệng cô toát ra một luồn hơi thở thơm mát.
Giang Nặc khẽ thở một hơi “Tôi vẫn nghĩ xinh đẹp đến kinh tâm động phách… chỉ là câu nói trong sách vở, nhưng hôm nay thật sự đã được gặp rồi!” Giọng điệu Giang Nặc hơi phập phồng “Nhưng mà không biết kiếp này tôi có vinh hạnh được chứng kiến gương mặt sau khăn che của Ôn tiểu thư hay không…”
“Anh sẽ có vinh hạnh này!” Ôn Trạch cắt đứt câu nói của Giang Nặc “Nhưng từ ngữ của anh dùng rất chính xác, kinh tâm động phách!” Miệng hắn cong lên một nụ cười, vẻ mặt còn mềm mại hơn cả ánh trăng!
“Anh, Giang tiên sinh chỉ là khích lệ theo phép lịch sự thôi, anh đừng có nghe theo!” Ngữ điệu của Ôn Nguyện dịu dàng, làm cho người ta an tâm kỳ lạ!
“Chỉ là phép lịch sự ư?” Giọng nói Ôn Trạch gần như nỉ non, câu nói từ trong miệng hắn bay ra như thể chỉ là vô tình, dường như hắn không yên lòng?
Ánh mắt Giang Nặc dần dần trở nên hẹp dài mà sắc nhọn, hắn dám dùng tính mạng của hắn mà thề, ánh mắt kia tuyệt đối không phải ánh mắt của anh trai nhìn em gái! Đó là một ánh mắt thuần túy, hoàn toàn là ánh mắt đàn ông, nó tràn ngập si mê nóng bỏng! Không cần biết cô ấy là ai, không cần biết cuối cùng thì người phụ nữ này đến đây để làm gì, cô chắc là, không, tuyệt đối là nhược điểm trí mạng nhất của Ôn Trạch!