Hoa Từ Vũ cảm thấy các mạch máu của mình sắp tắt nghẽn đến nơi rồi, đầu óc nặng trĩu. Việc cậu làm... vậy mà bị người khác thấy.
Dịch Hạo Phong thấy cửa đã đóng, anh mở giọng gọi cậu.
"Bé con..."
Nhưng mà lời còn chưa kịp dứt, Hoa Từ Vũ đã vội đứng lên xông ra ngoài. Mặt cậu xanh như tàu lá chuối,trước khi đi còn để lại một câu.
"Em ra ngoài một chút, đừng cố gắng đi theo em"
Hoa Từ Vũ thật ra đã rất là sốc, trí não cũng không thể suy nghĩ được nhiều nữa rồi.
Dịch Hạo Phong cứ thể trơ mắt nhìn cậu rời đi, hoàn toàn không có ý định giữ lại. Cuối cùng bản thân anh đang suy nghĩ cái gì vậy?
Hoa Từ Vũ vừa rời đi, Alex đứng ở ngoài canh chừng chưa đến ba phút đã thấy Hoa Từ Vũ xông ra ngoài chạy bán sống bán chết, hắn cũng không giữ lại. Trực tiếp đi thẳng vào phòng.
Dịch Hạo Phong đã mặc quần từ lúc nào không hay, anh đang ngồi trên giường. Ánh mắt ngẩn ngơ.
Alex tiến đến ngồi bên cạnh anh, thở dài nói.
"Chúng ta có thể nói chuyện được không?"
"..."
Dịch Hạo Phong chọn cách im lặng, nhưng Alex vẫn không bỏ cuộc. Hắn tiến đến, sau đó thở dốc bóp cổ anh thở dài nói.
"Haizz, cái tên này sao lại biến thái như thế hả, thằng bé còn chưa đủ tuổi vị thành niên đâu"
Dịch Hạo Phong vẫn im lặng, miệng không nói lời nào.
Nhưng Alex thì khác, hắn đâu dễ dàng bỏ qua cơ hội giáo dục cho cái vị công tử này. Thoáng chốc, hắn biến thành bà mẹ già đang khuyên nhủ đứa con.
"Cậu có biết Hoa Từ Vũ năm nay bao nhiêu tuổi không? Xét theo tuổi con người, thằng bé con chưa đến tuổi thành niên. Còn cậu, cậu nhớ thử xem cậu mấy trăm tuổi rồi?"
"Nhưng bé con là của tôi..."
Dịch Hạo Phong ấm ức đáp lại, rõ ràng bé con là của anh. Việc gì liên quan đến tuổi tác.
Alex vẫn rất kiên trì giải thích.
"Tôi biết bé con là của cậu, nhóm chúng ta biết bé con là của cậu, cả trường đều biết bé con là của cậu. Ai cũng biết điều đó, nhưng đứa bé đó hiện tại cậu muốn ăn thì cũng phải đợi thêm một năm nữa. Cậu nhìn xem sắc mặt thằng bé hoảng sợ thế nào đi"
Ngẫm đi rồi nghĩ lại, Alex liếc mắt tiếp tục công cuộc giáo dục tư tưởng.
"Đứa bé này mới mười bảy tuổi, cậu gần ba trăm tuổi. Nếu cộng lại thì cậu cũng đã bằng tuổi tổ tiên của thằng bé. Một đứa nhỏ đi quan hệ với một người bằng tuổi tổ tiên mình...Cái này có được gọi là ấu dâm không?"
Nghĩ đến đây, Alex cắn cắn môi...cuối cùng hắn quay qua nắm chắc tay Dịch Hạo Phong nói.
"Không được làm như vậy, làm như vậy là hư nhá, hư nhá..."
Dịch Hạo Phong cuối cùng nghe không nổi nữa trực tiếp dùng lực đá bay cái tên lắm mồm kia. Anh ngẩn ngơ nghĩ ngợi...vậy thì đợi một năm nữa cũng có sao?
Dịch Hạo Phong nằm trên giường, thở dài một hơi.
Thật ra đôi lúc anh ghét chính bản thân của mình, lúc tỉnh táo, lúc thì như một tên ngốc. Cả ngày ngẩn ngơ không làm được tích sự gì.
Anh mang theo sức mạnh của cụ tổ, nhưng lại là kẻ bị phong ấn. Quá khứ của anh cũng là một mảng mờ nhạt lúc nhớ lúc không...cuối cùng như thế nào mới là bản chất thật sự của anh?
Dịch Hạo Phong nằm ngẫm nghĩ...sau đó tự hỏi.
"Liệu rằng vào một ngày nào đó mình sẽ không giết bé con chứ...?"
Bọn họ từng nói anh là một con quái vật, anh từng tàn sát rất nhiều người, đến cả người anh yêu anh cũng đã từng giết.
Yêu? Anh đã từng yêu ai? Ngoại trừ bé con ra anh thật sự đã từng yêu ai?
Mà nếu đó là sự thật, anh đã từng giết người đó sao?
Dịch Hạo Phong không muốn nghĩ đến, nhưng anh nhận ra hành động thất thường ngày hôm nay của mình. Trong lúc bản thân vẫn còn là một kẻ tỉnh táo, anh chợt hiểu ra...anh có thể làm nguy hại đến bé con.
"Hay là để bé con trở lại cuộc sống bình thường? Mình quay về thế giới ma cà rồng nhỉ?"
Ngày trăng máu gần xuất hiện, đầu óc của Dịch Hạo Phong càng trở nên tỉnh táo hơn. Dáng vẻ đần độn thường ngày biến mất... Ở đây lại có một Dịch Hạo Phong rất khác.
———-****——-
Hoa Từ Vũ chạy thục mạng ra sân sau của trường, hai má cậu vẫn còn ửng đỏ. Nhớ lại chuyện khi nãy, Hoa Từ Vũ thiếu điều tìm một cái lỗ để chui xuống đất.
Nhưng mà điều mà cậu không ngờ ở đây...chính là bản thân của cậu lại có phản ứng.
Cậu nhìn xuống quần của mình, thấy nó sưng lên thành một túp lều nhỏ...trong lòng rối bời không biết nên làm thế nào.
———***——-
Spoil chương sau.
Dịch Hạo Phong đẩy vali áo quần đến trước mặt cậu, vẫn là bộ mặt lạnh lùng của thường ngày, nhưng giọng nói lại mang theo sự xa cách.
"Tranh thủ lúc tôi còn tỉnh táo thì em mau rời đi, đừng để tên ngốc Dịch Hạo Phong kia giữa em lại. Tôi không muốn làm phiền em nữa"