Hoa Từ Vũ vừa chạy ra, thảm cảnh trước mắt khiến cậu không tin được. Dịch Hạo Phong nằm sõng soài trên đất, mảnh thuỷ tinh rơi đầy. Trên cánh tay loang lỗ vệt máu đen, một vết thương sâu nằm ngay bắp tay phải.
Nhưng Hạo Phong vẫn nằm đó bất động, không hề than vãn hay gì.
"Học trưởng, học trưởng...anh có sao không? Học trưởng?"
Ninh Trạch ở phòng bên cạnh, vừa nghe thấy âm thanh lớn cũng xông vào phòng. Vừa thấy Hạo Phong có vết thương lập tức nhào đến.
"Phong, làm sao vậy? Tại sao lại bị bắn? Còn là đạn bạc"
Vết thương khó lành như thế này chắc chắn là do đạn. Nhưng Dịch Hạo Phong cũng chỉ ngơ ngác nhìn mọi người.
Đám người Tử Châu cũng kéo đến, Alex nắm người Từ Vũ lắc liên tục hỏi.
"Chuyện này là thế nào? Tại sao lại như vậy"
Hoa Từ Vũ sợ đến phát khóc, lắp bắp nói.
"Em không biết, em thật sự không biết. Lúc em đi ra đã thấy học trưởng bị như vậy rồi"
Ninh Trạch nhìn cánh cửa đã vỡ, khuất sau trong những cây cao lớn đó còn có tiếng động đậy. Ninh Trạch vội phóng theo, còn nói.
"Đuổi theo đám người đó"
Đám học sinh ở trường vội mặc áo choàng, điên cuồng lao ra bên ngoài. Để lại Tử Châu và Từ Vũ ở lại.
Dịch Hạo Phong được đưa lên giường, chưa đến mười phút sau hiệu trưởng cùng các giáo viên ma cà rồng khác cũng điểm danh.
Vừa thấy quý tử Dịch Hạo Phong bị thương, thấy hiệu trưởng suýt ngất đến nơi rồi.
Máu vẫn chảy không ngừng, cũng may thầy giáo của khu S cũng là ma cà rồng, vết thương cũng được thầy xử lí một cách nhanh chóng. Từ đầu đến cuối, Dịch Hạo Phong như kẻ mất hồn vậy.
Giáo viên y tế băng bó vết thương lại cho Dịch Hao Phong, dùng một chiếc kẹp gắp viên đạn lên. Sau đó nói.
"Là bạc nguyên chất đã có từ rất lâu đời. Của hội Cửu Hắc Huyết"
"Cửu Hắc Huyết??"
Vừa nghe đến tên hội, tất cả các ma cà rồng lẫn hiệu trưởng đều sợ xanh mặt. Chẳng phải đây là hội có từ ngàn năm trước sao, ở bang hội này chỉ có mười người thống trị...nhưng dẫu cho bao nhiêu ma cà rồng mạnh đến giết bọn họ. Bang hội này cả ngàn năm chỉ chết có đúng một người.
Mà người trong bang hội này chết cũng là vì yêu ma cà rồng...
Tất cả đều rơi vào trầm tư. Chỉ có một mình Dịch Hạo Phong bỗng nhiên thay đổi ánh mắt, từ trên giường lao xuống. Ánh mắt chuyển sang màu đỏ ôm chầm lấy Hoa Từ Vũ nói.
"Kẻ nào động vào em, ta nhất định giết không tha"
Một luồng sức mạnh được phóng ra, Dịch Hạo Phong nhanh chóng làm vỡ tất cả các đèn trong phòng. Sức mạnh mạnh đến độ không khí vô hình tạo ra vết cắt, làm mọi người có mặt tại phòng bị thương nhẹ.
"Không xong rồi, Hạo Phong sắp phá phong ấn rồi"
Thầy hiệu trưởng vội kêu thảm lên một tiếng, sau đó căn dặn phó hiệu trưởng liên lạc với quân đội ma cà rồng.
Chỉ có Dịch Hạo Phong miệng liên tục lẩm bẩm.
"Không được giết em ấy, khó lắm tôi mới tìm được em ấy"
"Ai chạm vào em, giết không tha"
"Bảo Bối, đừng bỏ tôi. Tôi sẽ giết đám người kia để bảo vệ em"
Trong khi những người ở trong phòng bị thương thì Hoa Từ Vũ lại không hề có vấn đề gì, chính Hoa Từ Vũ cũng cảm nhận rõ Dịch Hạo Phong đang run sợ. Cả người anh run lên, sức mạnh vì thế cũng không thể khống chế được.
Hoa Từ Vũ bình tĩnh ôm người kia, dùng bàn tay nhỏ dỗ dành anh.
"Em ở đây, em không đi đâu cả. Em ở đây với anh"
Chỉ một câu nói, sự sợ hãi ở trong lòng vơi bớt. Dịch Hạo Phong thu dần sức mạnh, sau đó mất ý thức dần dần rồi ngất đi.
Tất cả những người chứng kiến cũng không ngờ được đến cảnh tượng này. Thầy hiệu trưởng bắt đầu đặt ra nghi vấn, đứa trẻ người phàm này là ai?
Dịch Hạo Phong bất tỉnh rồi, nhờ có sự giúp đỡ của thầy cô cuối cùng cũng đặt được người lên giường.
Hoa Từ Vũ thở nhẹ một hơi, còn chưa kịp tỉnh táo tinh thần thì một tiếng đạp cửa vang lên. Âm thanh gào thét đi theo sau.
"Là ai? Là ai ăn hiếp em trai của ông? Là ai? Bọn mày chết chắc rồi"