*Hồ Vân Đang trước đây được gọi là cảng Vân Đang, nằm ở phía tây nam thành phố Hạ Môn. Ban đầu nơi đây là một vịnh thông ra biển, được sử dụng như một bến cảng. Sau khi cải tạo, xây dựng bờ kè, cảng Vân Đang trở thành hồ nước với diện tích mặt nước là 1,7km2.
Phương Lam không nhịn được mà bật cười thành tiếng, hai mắt cong cong. Nhưng khi cô quay sang nhìn Chiêm Đài thì thấy Chiêm Đài từ trước đến giờ luôn can đảm lại hiếm khi toàn thân cứng đờ, mồ hôi đầy trên trán như vậy.
Cô hơi nghiêng đầu, mang theo nụ cười bên môi và hỏi cậu: “Sao thế?”
Chiêm Đài cắn răng, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào mặt cô, không dám nhìn lung tung: “Cô nhìn trên ngực tôi xem có bóng đen khả nghi nào không?”
Sắc mặt Phương Lam dần dần trở nên nghiêm túc, dường như đã nhận ra sự khác thường của cậu. Cô nắm chặt hai bàn tay thành nắm đấm trong tay áo và đưa mắt nhìn trước ngực cậu.
Đúng lúc này trên sân khấu, Vệ Soái đang cúi đầu cảm ơn khán giả, các fan hô vang tên anh ta, không muốn anh ta rời đi. Ban tổ chức sợ các fan ồn ào lại đòi Vệ Soái biểu diễn tiếp, vì thế gần như đã bật đèn vòm trên sân khấu lên ngay lập tức.
Ánh đèn sáng choang, sân khấu liền sáng như ban ngày, khiến những bóng ma chập chờn trong bóng tối không còn chỗ trốn.
Khán đài chỉ có những dãy ghế màu xanh sạch sẽ thẳng lối ngay hàng, đâu thấy đám sương mù màu đen khó hiểu nào.
Phương Lam nhíu mày nhìn chăm chăm vào trước ngực Chiêm Đài, nói với giọng nghi hoặc: “Không có gì cả.”
Khi ánh đèn sân khấu sáng lên, tứ chi bị trói chặt trước đó dường như lưu thông máu trong nháy mắt, sức lực đã biến mất tức thì trở lại với cơ thể Chiêm Đài. Bóng đen, gió lạnh cùng với cảm giác ngạt thở, bó buộc khó giải thích bỗng dưng tan biến, như thể đã trốn trong những dãy bê tông.
Chiêm Đài từ từ đứng lên, nói với Phương Lam: “Không đúng, nơi này rất kỳ quái.”
Cậu sinh ra đã là dân trong nghề, có kiến thức rộng, còn một mình xông pha nhiều năm như vậy, kinh nghiệm thực chiến lại càng không phải dạng xoàng. Tuy nhiên, chỉ trong thời gian một bài hát mà đã khiến cậu cảm nhận được nỗi sợ hãi chưa từng thấy.
Bởi vì cậu không biết đối thủ của mình là ai, là thứ gì, từ đâu đến, và đến từ lúc nào.
Cậu đang đứng trong sân vận động rộng lớn, nhưng lại cảm thấy khi phóng tầm mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đều là mối đe dọa, đâu đâu cũng là những cái bóng kỳ lạ.
Mà, bóng đen xuất hiện trên ngực cậu như ngọn lửa đang tra khảo lương tâm của cậu khiến cậu không biết trốn vào đâu, lồng ngực khó chịu đến mức muốn nổ tung.
Thậm chí, cậu còn không chạm được vào bóng của đối phương, mà bị ghim chặt trên chỗ ngồi bởi một sức mạnh không biết từ đâu ra, như thể có hàng ngàn khán giả đang đứng vây quanh, còn tỉ mỉ quan sát cậu.
Tuy người đứng hát trên sân khấu không phải là cậu, nhưng cậu lại cảm thấy trên khán đài chật kín khán giả, và tất cả bọn họ đang nhìn mình.
Nhưng khi ánh đèn vòm của sân khấu sáng lên, xung quanh rõ ràng là khán đài vắng hoe.
Chiêm Đài hít sâu một hơi, đoạn hỏi Phương Lam: “Vừa nãy cô có cảm thấy điều gì đặc biệt không?”
Lòng chùng xuống, Phương Lam cẩn thận nhớ lại rồi lắc đầu.
Tại sao chứ? Tại sao cậu chỉ có cậu cảm thấy sợ hãi, mà Phương Lam không có gì khác thường? Chiêm Đài trầm ngâm.
Trương Đại Xuyên, Điền Hữu Lương và cậu có điểm gì chung?
Họ trạc tuổi nhau, đều tầm đôi mươi, đều là nam giới. Điền Hữu Lương và Trương Đại Xuyên là sinh viên cùng trường.
Ngoại trừ những điều kể trên thì còn có điểm tương đồng nào nữa không?
Nhưng nếu đối phương chỉ muốn ra tay với nam thanh niên tầm 20 tuổi, vậy tại sao trong hơn mười năm qua, chỉ có Điền Hữu Lương và Trương Đại Xuyên bị mất tích?
Cho dù không biết là loại yêu quái nào đã tới đây, thì nó đã khiến hai người Điền, Trương biến mất trên sân vận động này bằng cách nào?
Và, quan trọng nhất là… Chiêm Đài nheo mắt, tiếp tục suy nghĩ, tại sao vừa rồi nguy hiểm bủa vây lấy cậu, nhưng cuối cùng cậu vẫn an toàn thoát ra mà không hề bị thương tổn.
Cậu nhìn lướt qua chỗ ngồi của Phương Lam.
Sự khác biệt giữa cậu và Điền Hữu Lương, Trương Đại Xuyên là cậu không ngồi ở ghế này.
Suy cho cùng thì chỗ ngồi đó có gì kỳ lạ? Tại sao Phương Lam ngồi chỗ đó mà không hề có điều gì khác thường?
Chẳng lẽ phải là cậu mới được sao?
Chiêm Đài im lặng chốc lát, hai tay để bên hông nắm chặt lại, sau đó nói Phương Lam: “Để tôi nhìn thử chỗ ngồi của cô một chút.”
Phương Lam không biết cậu định làm gì, nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ tránh ra.
Chiêm Đài tiến lên một bước, đứng trước chỗ ngồi của Phương Lam, lại hít sâu một hơi rồi mới ngồi xuống.
Không có chuyện gì xảy ra.
Cậu cúi đầu, khẽ cười bản thân đã nghĩ nhiều. Song ngay khi muốn đứng lên, cậu lại ngửi thấy rõ mùi vị mằn mặn thoảng qua.
Vị mằn mòi nóng ẩm, xen lẫn niềm vui thích mà chỉ cần ngửi nó là sẽ nhớ mãi không quên, như ký ức cuộc đời khắc sâu tận xương tủy.
Mùi vị của nước biển.
Là mùi gió.
Từng làn gió biển mát rượi phả vào mặt khiến Chiêm Đài thậm chí không mở nổi mắt, trái tim cậu nhảy nhót không ngừng. Sân vận động Hạ Môn được xây dựng bên cạnh hồ Vân Đang, nằm giữa trung tâm thành phố Hạ Môn và cách bờ biển gần nhất 6 cây số.
Bên ngoài 6 cây số mới là biển, nhưng sao cậu lại cảm nhận được hơi thở của gió biển rõ ràng như này?
Chiêm Đài rùng mình.
“Cô ngửi thấy không? Mùi nước biển ấy.” Cậu khẽ nói với Phương Lam.
Phương Lam ngẩn người trước câu hỏi đột ngột này mất một lúc mới trả lời cậu: “Không, sao tự nhiên cậu lại hỏi điều đó? Phía nam sân vận động đối diện với hồ Vân Đang, cách bờ biển những vài cây số. Hiện cũng không phải mùa mưa bão, sao đột nhiên cậu lại ngửi thấy mùi nước biển?”
Chiêm Đài lắc đầu, vẻ mặt thoáng ngẩn ngơ: “Không chỉ có mùi gió biển, tôi còn như nghe thấy tiếng sóng vỗ bên tai, cứ hết đợt này đến đợt khác.”
Gió biển mặn chát, sóng biển rì rào, làm Chiêm Đài chợt có ảo giác.
Cậu đang đứng quay mặt về phía trên sân, một vòng tròn đường chạy màu đỏ bao quanh sân bóng màu xanh lá cây giống như con thuyền màu đỏ khổng lồ, với boong thuyền màu xanh lá cây. Còn khán đài màu trắng hình lượn sóng ở hai bên chẳng khác nào cánh buồm trắng tung bay trong gió.
Cậu đứng trên đài cao đón gió, mà như đang đứng trên cột buồm.
Cậu lẩm bẩm: “Chúng ta đang ở trên thuyền à?”
Phương Lam mù mờ lắc đầu: “Cậu nói linh tinh gì đấy? Sao lại đang ở trên thuyền? Chúng ta rõ ràng là đang ở trên khán đài xem ca nhạc mà.”
Cô cau mày vặn lại Chiêm Đài, nhưng dường như sực nghĩ đến điều gì đó, cô bèn đứng bên cạnh cậu và nhìn theo ánh mắt của cậu.
Trung tâm sân vận động hình bầu dục hệt như một con thuyền khổng lồ, boong thuyền màu xanh lá cây, thân thuyền màu đỏ, khán đài hai bên như cánh buồm trắng no gió.
Phương Lam tái mặt, vội nắm lấy cánh tay Chiêm Đài, kéo cậu ra: “Đi mau!”
Song cậu lại càng lơ mơ, đờ đẫn nói: “Không, thuyền sắp chạy rồi nhưng có người vẫn chưa tới, tôi phải đợi thêm lúc nữa. Đây là thuyền của tôi, thuyền của một mình tôi, tôi phải ở trên con thuyền này. Đây là mạng sống của tôi, là món nợ của tôi. Thuyền của tôi.”
Cậu càng nói càng hăng, càng vùng mạnh khỏi bàn tay của Phương Lam.
Sắc mặt Phương Lam xám ngoét, cô liều mạng lôi Chiêm Đài ra khỏi chỗ ngồi, nhưng thấy cậu vẫn ngồi như bị đóng đinh trên ghế. Cô lập tức cầm chai nước khoáng lên, dốc thẳng xuống đầu Chiêm Đài.
Sau đó, cô dịu giọng dỗ dành: “Chiêm Đài, cậu nhìn lại xem, thấy rõ chưa? Rốt cuộc con thuyền này có phải của cậu không?”
Chiêm Đài ngoan ngoãn gật đầu, lại nhìn bốn phía một lần nữa theo lời cô nói, quả nhiên, ánh mắt cậu dần dần tỉnh táo trở lại.
“Không phải.”