"Người chết như đèn tắt, hồn phách tiêu tan. Cơ thể chỉ như cái vỏ rỗng mà thôi." Chiêm Đài nói, "Cô đã từng đến Tây An chưa?"
"Trong lăng mộ của Tần Thủy Hoàng có một đoàn binh mã bằng đất nung được chôn theo. Tuy bị chôn vùi trong đất hơn hai nghìn năm nhưng từ đường nét khuôn mặt lẫn màu gốm của tượng đất đều rất sống động, như thể chỉ cần chúng được thổi hồn vào là có thể lập tức cầm đao, lên ngựa xông pha chiến trường."
"Xác chết đã mất đi hồn phách, nếu trước khi da thịt bị khô héo mà trở thành hình dạng như tượng đất nung, sau đó thổi hồn ma vía quỷ vào, thì có thể giữ cho cái xác không bị thối rữa, còn sống động như thật. Tương Tây có tà giáo Lãi Kệ rất giỏi thuật này."
Phương Lam nhướng mày, hỏi: "Thế cho nên, sau khi Điền Hữu Lương chết, xác của hắn đã được thổi hồn vào à? thuật ‘chú hồn’ sao?"
Chiêm Đài lắc đầu: "Không phải."
"Đúng là xác chết sau khi bị yểm chú hồn thì sẽ cử động cứng đơ, nhưng tuyệt đối không thể tự có ý thức, không có khả năng nói chuyện, càng không thể giao tiếp trôi chảy với cô, lại còn nói chuyện trong thời gian dài như vậy." Chiêm Đài nói.
"Tuy rằng phái Lãi Kệ ở Tương Tây đã suy tàn, nhưng thường thường vẫn có thể dễ dàng nghe thấy tin tức bọn họ đang cố giãy chết."
Cậu nói chậm dần, dường như đang đắn đo có nên nói với cô hay không, hoặc nói với cô biết bằng cách nào.
Phương Lam nhận ra sự do dự của cậu, cô nhìn lại cậu với ánh mắt trong veo.
Chiêm Đài đột nhiên có dũng khí.
Có lẽ điều cô độc nhất thế gian chính là mang một bí mật không thể nói với ai.
Cậu muốn biết chuyện cũ của cô, vậy chẳng phải việc nên làm nhất bây giờ chính là chia sẻ câu chuyện của mình trước sao?
Chiêm Đài bình tĩnh nhìn cô rồi nói: "Phương Lam, lần đầu gặp tôi, cô đã nghi ngờ pháp khí của tôi có nguồn gốc không rõ ràng, đặc biệt huyên Bạch Cốt, pháp khí truyền giáo thiêng liêng của Âm Sơn Thập Phương."
"Tôi muốn nói để cô biết rằng tôi không lấy trộm huyên Bạch Cốt, mà là thật sự được kế thừa từ sư phụ của mình. Tôi chính là đệ tử của Âm Sơn Thập Phương. Hai chữ Chiêm Đài, bộ ‘Ngôn’ (讠) bên phải chữ 'Đài' (台), tên chỉ một chữ Di (诒). Tôi họ Lục, tên đầy đủ là Lục Di."
Đôi đũa trong tay Phương Lam rơi đánh ‘cạch’ một tiếng xuống mặt bàn.
Vẻ mặt của cô rất đỗi kinh hoàng, cô nhìn cậu bằng ánh mắt khó tin, lại không nói nên lời.
Chiêm Đài mỉm cười với cô: "Cô thấy không, tôi cũng có chuyện cũ. Lại còn là việc quan trọng liên quan đến sự sống còn của bản thân và gia đình."
Chiêm Đài nhún vai có phần thản nhiên: "Nếu cô tiết lộ thân thế của tôi ra ngoài, về sau tôi sẽ chẳng thể sống yên ổn được nữa.”
"Nhưng tôi tin cô." Chiêm Đài nói, "Tôi cũng hi vọng, một ngày nào đó cô cũng có thể tin tôi."
Phương Lam mấp máy môi.
Tất nhiên, cô biết đây là việc lớn. Chiêm Đài dám nói thật với cô chuyện này đã là một điều rất mạo hiểm, thật khó để đáp lại.
Nếu nói không hề cảm thấy ấm áp trong lòng thì chính là lừa mình dối người.
Dù sao trong thời gian hai người quen biết nhau trước đây, cô chưa bao giờ che giấu cách hành xử không từ thủ đoạn của mình, mà Chiêm Đài vẫn dám làm như vậy, thật sự quá nhiệt tình. Cậu đây là muốn dùng sự chân thành đổi lấy sự thật lòng.
Cô cảm thấy cậu hơi ngốc nghếch, trông cực kỳ giống với độ tuổi này của cậu.
Chiêm Đài thấy cô im lặng, thế là cậu xua tay nói tiếp mà không đợi cô trả lời.
" Âm Sơn Thập Phương có tiếng xấu, sức khỏe của sư phụ tôi thì lại không tốt. Thời trẻ, ông rất giỏi ẩn nấp và lẩn trốn. Hồi nhỏ, tôi có nghe ông kể một chuyện."
"Năm đó sư phụ tôi đã ngoài ba mươi tuổi, lòng dạ lắm mưu mô thâm độc. Ông theo xe từ Cam Túc đến Ninh Hạ, dừng lại ở xã Thượng Than, huyện Trung Ninh. Nghe nói ở đây có một đại sư khí công nổi tiếng, có thể cứu người hấp hối sống lại, cưỡi thú bắt hổ, thuật luyện đan đạt đến trình độ vận khí công cơ bản, có rất đông đệ tử đi theo."
"Âm Sơn Thập Phương đã phải khốn khổ vì huyết ngọc, sư phụ tôi tự biết không còn sống được bao lâu nữa, nên dày công tìm cách kéo dài tuổi thọ. Khi nghe tin đồn về đại sư khí công là thật, ông liền vội vàng tìm đến nơi."
"Sau nhiều ngày đợi trước cửa nhà đại sư kia, rốt cuộc sư phụ tôi và mấy người đến xin bái sư cũng được mời vào phòng của ông ta."
"Đại sư khí công làm ra vẻ huyền bí, cố ý chọn ngày trăng tròn để làm phép. Đệ tử của ông ta gồm đủ loại người, có người muốn tăng cường sức khỏe kéo dài tuổi thọ, có người mắc bệnh hiểm nghèo muốn tìm lối thoát."
"Đêm hôm đó, đại sư đặc biệt chọn một đệ tử mắc bệnh nan y, để tiến hành làm phép chữa trị cho anh ta ngay trước mặt mọi người."
"Người này mắc bệnh rất nặng, cánh mũi bên trái như thể bị khoét một lỗ lớn màu đỏ tươi, bên trong trống rỗng và lộ cả ra ngoài, chính giữa là những cục thịt màu đen rất to, gần như che hết cả nửa mặt, ngay cả mắt trái cũng bị chèn ép đến nỗi chỉ còn một khe rất mảnh."
Chiêm Đài khẽ thở dài: "Về sau tôi đã tìm hiểu, người này 80% đến 90% là bị ung thư ở mũi giai đoạn cuối. Nhưng những dân làng đến xem đâu hiểu được điều đó?"
"Đại sư khí công bắt đầu làm phép loại bỏ khối u trên mặt người này. Đầu tiên là giết một con dê, lấy máu dê bôi lên mặt anh ta. Lại giết một con lợn sữa, cắt tai nó rồi bỏ vào trong miệng anh ta. Tiếp theo, đại sư khí công niệm mấy câu ‘thuốc đắng giã tật’, bảo anh ta cố chịu đau đừng giãy giụa.”
"Ông ta vừa nói vừa cùng mấy đệ tử đứng bên cạnh trói gô anh ta lên bàn."
"Sau đó, đại sư lấy kim bạc lần lượt châm vào các huyệt trên trán và ngực của người bệnh, lại sai người vạch mí mắt của anh ta ra, rồi nhẹ tay cắm chín cái kim bạc dài ngắn khác nhau vào con ngươi của anh ta."
"Đồng tử bị kim đâm, người nọ hẳn là đau gần chết. Đại sư còn ác độc đè chặt tay chân của anh ta, còn giơ đao chém xuống một nhát mà không hề nao núng, cắt phăng nửa khuôn mặt bị mọc khối u ác tính."
"Máu tươi tuôn ra như suối. Tay chân của người nọ run lên một lúc. Sao có thể sống được nữa."
"Đám đệ tử vây xem vỗ tay tán thưởng. Còn đại sư thản nhiên lấy một đồng tiền bỏ vào trong miệng người nọ. Chỉ một giây sau, anh ta liền ngồi bật dậy, cử động tự nhiên như đã hết bệnh tật, cái đầu mất đi nửa bên mặt mà vẫn sống như bình thường. Ngoại trừ miệng không thể nói và tay chân cứng đờ ra, anh ta chẳng khác gì một người bình thường cả."
"Trò ma giáo chữa khỏi cho người sắp chết này của đại sư khí công, chỉ lừa được những kẻ ngoài nghề không biết rõ chân tướng. Sư phụ tôi dù sao cũng là đệ tử Âm Sơn Thập Phương, nói đến sự tàn ác thâm độc hay đạo pháp thì đều không kém cạnh. Từ bắt đầu cho đến khi kết thúc, ông đã sớm nhìn ra mánh khóe bên trong của trò lừa bịp hết sức tinh vi này."
"Hóa ra ông vượt ngàn dặm xa xôi đến đây lại gặp được người quen nơi xứ người, tà giáo gặp được tà giáo. Làm gì có cái gọi là cứu sống được người sắp xuống lỗ? Rõ ràng là người kia đã bị giết chết trước mặt bao người, và bị tà giáo yểm chú hồn để biến thành con rối mà thôit."
"Sư phụ tôi vốn không phải người lương thiện, thấy chuyện ác cũng chẳng muốn nhúng tay, vừa không muốn phá việc làm ăn của đồng đạo, vừa sợ ‘phép vua thua lệ làng’, cứ rước phiền toái vào mình khi đang ở nơi đất khách quê người thì sẽ có kết cục không hay."
"Ông chỉ cười khẩy hai tiếng, đoạn xoay người định rời đi. Ai ngờ, ông chỉ vừa mới vô tình biểu hiện sự khinh thường thì đã bị những đệ tử của đại sư trà trộn trong đám dân làng đến xem phát hiện.”
"Bọn họ đặt bẫy hiển nhiên vì muốn chúng ta tự chui đầu vào. Vì sao tất cả những người xin gặp đại sư khí công đều ca ngợi và tin tưởng ông ta mà không hề có trường hợp ngoại lệ?"
"Rất đơn giản. Vì những người không tin đã bị giết hết." Chiêm Đài nói.
"Khi nhận ra tình hình không ổn, sư phụ tôi lại định chạy trốn. Nhưng làm sao thoát được kia chứ?"