**********
Nhóm dịch: Sea
(1777 chữ)
Truyện được đăng độc quyền trên truyenfull.com - Nghiêm cấm sao chép đăng lại!
***
Con ngõ nhỏ âm u, chật hẹp, tường hai bên ẩm ướt, nước nhỏ giọt tong tỏng.
Chiêm Đài đi theo âm thanh phát ra, sau đó liền thấy một miệng hầm nhỏ hẹp trong con ngõ với những bậc cầu thang tối tăm.
Ba người đi xuống cầu thang thì thấy một cánh cửa chống cháy đóng chặt. Chiêm Đài dán tai vào cửa lắng nghe chốc lát, lại khẽ nhíu mày rồi đẩy nhẹ cánh cửa ra.
Giây phút cánh cửa được mở ra, một âm thanh cực lớn như thể sóng xung kích vang lên chát chúa, suýt nữa đã khiến ba người ngã nhào xuống đất.
Bên trong căn phòng không rộng lắm nằm dưới tầng hầm này chật ních các thanh niên nam nữ đang nhảy nhót trong tiếng nhạc Disco đinh tai nhức óc, dưới ánh đèn mờ ảo.
Hồ Dị kêu lên ‘ối chao’ một tiếng vì quá sợ hãi trước tiếng nhạc rung trời, nên vội lùi lại hai bước. Cô ấy ứa nước mắt, nói thế nào cũng không chịu đi vào.
Phương Lam kéo Chiêm Đài lại: “Đừng ép em ấy, trong tầng ngầm bí, đủ các thứ mùi, cho dù em ấy có đi vào cũng chưa chắc đã có tác dụng là bao.”
Chiêm Đài hơi bất ngờ. Cậu buông bàn tay đang giữ Hồ Dị ra, sau đó đi theo Phương Lam xuống cầu thang.
“Cô quan tâm đến em ấy thật đấy.” Rốt cuộc, cậu không kìm được mà cất giọng oán trách và khó hiểu: “Sao lần đầu tiên gặp tôi thì như con nhím, còn ra tay độc ác với tôi thế?”
Phương Lam không ngờ cậu sẽ hỏi vậy, nhưng chỉ nhướng mày không nói gì.
Chiêm Đài lại không muốn cho qua vấn đề, bèn đưa tay ngăn cô lại.
Bây giờ, cậu đã dần hiển được tính cô.
Bình thường trông cô lạnh lùng, nghiêm túc, không thích nói chuyện với ai. Hỏi mười câu, cùng lắm chỉ đáp lại một câu. Nếu đùa với cô còn bị cô mỉa mai lại.
So với những cô gái ở độ tuổi này, cô vừa không có sự đáng yêu, sôi nổi rạng rỡ, vừa không có sự ấm áp dịu dàng và ân cần. Tuy nhiên, cô càng tỏ ra khó gần, thì lại càng thường hay có những chỗ mâu thuẫn, chẳng hạn như chỉ ưa nói nhẹ.
Có lúc hai người họ cãi nhau gay gắt, tưởng chừng sắp giải tán đến nơi.
Song cậu chỉ cần xị mặt, hạ giọng làm ra vẻ buồn rầu đau khổ: “Chung quy, tôi không có ai nuôi ăn học nên học xong cấp 3 đã phải ra ngoài đời lăn lộn, đương nhiên là suy nghĩ vấn đề không được rõ ràng bằng cô rồi.”
Cô lập tức ngừng công kích, một giây trước còn mồm miệng ghê gớm như khẩu súng máy, nhưng giây tiếp theo lại á khẩu, lắp bắp giảng hòa: “Cậu có nhiều kinh nghiệm thực tiễn hơn, kể ra cậu nói cũng có lí.”
Cô có vẻ rất sợ mắc nợ người khác. Trên chặng đường ba người đi cùng nhau, hồ li nhỏ ham ăn ham vui, thấy củ sắn dây, bánh tiêu, đậu phụ thì thèm đến mức không rời bước đi được, hai mắt muốn rơi cả vào trong nồi.
Chiêm Đài hết cách, đành phải mua cho cô ấy ít đồ ăn vặt, nhưng cũng không quên mua một phần cho Phương Lam.
Tuy nhiên, cô lại không chịu nhận. Cách cô từ chối khiến người ta tức điên, dường như cô rất biết làm thế nào để phá hủy lòng tự trọng của một người đàn ông một cách nhanh nhất. Rõ ràng chỉ là vài đồng bạc mà cô cứ nằng nặc chuyển khoản trả cậu, như sợ phải dính dáng đến cậu không bằng.
Mới đầu Chiêm Đài còn tức nghiến răng, hận không thể mặc xác cô và hất tay đi luôn.
Sau đó bắt thóp được cô, cậu cụp mắt, mang đạo đức ra để lòe cô: “Những kẻ làm công việc thấp kém như bọn tôi, đồng tiền kiếm ra không sạch sẽ bằng tiền của những người từng học Đại học như các cô.”
Ai mà không biết diễn chứ? Chiêm Đài nghĩ thầm.
Thích diễn thì phải để người cũng thích diễn trị. Cậu càng dày công tôi luyện bản lĩnh ‘thánh buồn’ và tự ti đến độ thuần thục, để đánh cược lấy khoảnh khắc mềm lòng của cô.
Lần này cũng vậy.
Cậu giơ tay ngăn cô lại, ánh mắt ảm đạm, bả vai rũ xuống, còn đặc biệt hạ giọng hỏi: “Tôi có chỗ nào xúc phạm đến cô à? Có phải lúc đó tôi ăn mặc luộm thuộm, khiến cô coi thường không?”
Nếu lão Bạch mà nghe được những lời này, chắc chắn lão sẽ ngửa mặt lên trời cười to và bảo: “Đừng có lừa tôi!”
Thầy Chiêm nổi tiếng trong nghề mấy năm nay mà lại thiếu tiền tiêu, không có nhà để ở sao?
Phương Lam cau mày nhìn Chiêm Đài bằng ánh mắt đầy nghi ngờ, rành rành là không hề tin một chữ nào trong lời cậu nói.
Chiêm Đài cắn răng, lại cúi đầu, nhất thời không nhúc nhích.
Ngay khi cậu sắp lộ tẩy, chuẩn bị ngẩng đầu lên để chuyển chủ đề thì cô lại lên tiếng.
Trong giọng nói rất thanh và lạnh lùng của cô xen lẫn một thoáng xúc động: “Cậu có biết người thân của những nạn nhân bị mất tích hận nhất là gì không?”
Chiêm Đài ngẩn ra, không nói gì.
Sắc mặt Phương Lam trắng bệch như tờ giấy nhưng nét mặt vẫn bình thản cô nói tiếp: “Khi người thân bị mất tích, thoạt đầu cậu sẽ hoài nghi, hoài nghi đây là một trò đùa dai, hoài nghi bản thân vẫn đang trong giấc chiêm bao, không muốn tin rằng chuyện như vậy lại xảy ra với mình.”
“Sau giai đoạn đầu ấy, cậu sẽ cảm thấy tức giận, lòng ngập tràn ý chí phải tìm bằng được người thân của mình trở về. Nỗi tức giận không thể giải thích được trộn lẫn với adrenaline tăng vọt sẽ khiến cậu rơi vào một cảm giác hưng phấn kỳ diệu, thức trắng đêm không ngủ nghỉ, dùng hết tất cả tinh thần và sức lực, như thể một kẻ điên.”
Dưới ánh đèn mờ, Phương Lam ngẩng đầu lên, nửa khuôn mặt bên phải chìm trong bóng tối.
“Có một quãng thời gian dài nhất là 9 ngày, tôi chỉ ngủ hơn 4 tiếng. Cuối cùng, người như giẫm phải bông, tiếng tim đập lớn đến đáng sợ, như sẽ chết đột ngột vào bất cứ giây nào.”
“Cậu biết tiếp theo giai đoạn này là gì không?” Cô hỏi.
Chiêm Đài mím môi, lắc đầu.
“Là tuyệt vọng.” Phương Lam cười nhẹ, lúm đồng tiền lấp ló bên má. Nụ cười điềm đạm nhưng lại khiến Chiêm Đài cảm thấy kinh hãi một cách khó hiểu.
“Khi tuyệt vọng ập đến, có nghĩa là phải chấp nhận số phận. Ngặt nỗi, những người không chấp nhận số phận vẫn cứ ra sức giãy giụa giống như kẻ chết đuối, không muốn bỏ qua sợi dây cứu mạng nào, và cũng đã mất đi khả năng phân biệt thật giả.”
“Nếu mất đi khả năng phân biệt thì sẽ dốc hết sức để thử mọi khả năng.”
Phương Lam dừng lại một lát mới nói tiếp: “Trong quá trình tìm kiếm người thân bị mất tích, phần lớn người nhà của họ sẽ đăng thông báo tìm người và cung cấp thông tin cá nhân để liên hệ.”
“Rất nhiều kẻ lừa đảo, rõ ràng không có tin tức về người bị mất tích, nhưng vẫn gọi điện đến nói dối là mình biết tình hình bên trong sự việc, còn tìm đủ mọi cách để lừa tiền của cậu.”
“Những trò lừa bịp đó không cao siêu gì cho cam, thậm chí còn đầy sơ hở, nhưng người nhà của nạn nhân đã tuyệt vọng, cũng không còn tỉnh táo nên rất dễ bị mắc lừa, thậm chí mất hết cả tài sản mà vẫn không tìm thấy người thân.”
Chiêm Đài khẽ gật đầu. Đám lừa đảo ‘thừa nước đục thả câu’ lần lượt ra sân, cho đến khi vắt cạn mồ hôi và máu của người nhà nạn nhân mới thôi. Tình cảnh thực sự còn thê thảm hơn cô miêu tả nhiều.
Phương Lam nhẹ nhàng nói tiếp: “Cậu biết trong tất cả những trò lừa bịp, người nhà nạn nhân dễ mắc lừa kiểu nào nhất không?”
Thật ra, Chiêm Đài biết câu trả lời, nhưng không muốn nói ra bây giờ.
Từ trước đến nay, tiền xấu luôn nuốt chửng đồng tiền tốt*, cậu ở trong vũng nước đục này, sao có thể nói rằng bản thân hoàn toàn trong sạch.
*Quy luật Gresham (Gresham's law) là giả thuyết kinh tế do Thomas Gresham (1519 - 1579) đưa ra. Theo giả thuyết này thì '' tiền xấu sẽ đuổi tiền tốt ra khỏi lưu thông''. Ví dụ, khi có 2 kim loại (vàng và bạc) cùng lưu thông và giá trị thị trường của chúng khác với giá trị do luật pháp quy định, thì kim loại nào có giá trị thị trường lớn hơn giá trị do luật pháp quy định sẽ được người ta tích trữ.
“Trong tất cả các trò lừa đảo, người nhà nạn nhân sẽ dễ dàng tin tưởng nhất vào các vị đại sư, cao tăng nổi tiếng.” Phương Lam lạnh nhạt nói, “Mõ vàng, la bàn, gạo nếp, nước thánh, bùa, bài tarot. Chỉ có cậu không nghĩ ra chứ bọn họ không gì là không làm được.”
“Một vị pháp sư mặt bóng nhẫy, chớp chớp mắt, nói ra một câu lập lờ nửa thật nửa giả, liền đòi ngay gia chủ phong bao, thay vào đó là một lá bùa mỏng như cánh ve dán lên đầu giường.”
Tuy cách nhau một cánh tay, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được sự căm ghét rõ mồn một trong giọng nói của cô.
Cậu không thể và cũng không muốn bào chữa.
Tội là do những đồng đạo của cậu gây ra. Nhưng quả thực không thể tha thứ cho những tội lỗi đó.
Hóa ra, ngay lần đầu gặp mặt, cô đã coi cậu là đồ cặn bã chuyên lừa tiền người khác.