Bóng Hình

Chương 14



Sáng hôm sau, lúc 9h, khi Victoria tỉnh dậy, Charles đã dậy lâu rồi. Tắm táp, cạo râu, trang phục chỉnh tề, anh đã gọi cà phê và báo buổi sáng.

Cô bước sang phòng bên với chiếc áo thụng, vẫn còn ngái ngủ. Rượu sâm banh uống cả ngày hôm qua làm cô đờ đẫn.

- Xin chào, công chúa ngủ trong rừng, - anh đón cô với 1 nụ cười. – Em ngủ ngon chứ?

- Rất ngon.

Cô tự rót cà phê cho mình, lục trong túi xách tay lấy điếu thuốc và châm lửa hút.

Anh nhướng mắt qua tờ báo, nhìn cô có vẻ ngạc nhiên.

- Em hút thuốc vào giờ này ư?

Điều đó thực lòng anh thấy thú vị. Cô hoàn toàn giống với hình ảnh của những ý tưởng nổi loạn mà anh gán cho cô.

- Đúng vậy, trong những thời điểm thế này. Em có thể không?

- Tất nhiên rồi, … với điều kiện em đừng phì khói vào trước mặt anh khi anh uống tách cà phê đầu tiên của buổi sáng. Anh không thích mùi thuốc lá, nhưng anh sẽ thử chung sống với nó xem sao, nếu cần phải vậy.

- Hay lắm, - cô mỉm cười, hài lòng vì rào cản đầu tiên giữa 2 người được gạt đi 1 cách dễ dàng đến thế.

Bây giờ, rào cản thứ 2.

Cô cúi xuống tờ báo giăng rộng, buông lời bình luận về những bạo động ở Italia và về vụ tuyệt thực của Mary Rechardson trong tù ở Anh quốc. Theo lời bài báo, cô ấy đã được nuôi sống bằng sức mạnh tinh thần.

- Em rất đam mê chính trị, phải vậy không?

Cô làm anh đặc biệt chú ý. Và giờ đây khi họ chỉ còn 1 mình bên nhau, anh muốn biết nhiều hơn về cô.

- Em khao khát tự do, - cô trả lời. – Người ta luôn làm bùng lên những trận giao tranh để dành được điều đó. Để được giải phóng, để bỏ dỡ những ách thống trị, hay nhiều cái nữa. Nhưng em tin trước hết phải giải phóng cho phụ nữ. dù cô không nhận ra điều đó

Cô nhìn thẳng vào mắt anh. Và thêm 1 lần anh bị chấn động bởi vẻ khiêu khích tỏa ra từ cô, cho dù cô không nhận ra điều đó.

- Vậy thì tại sao lại có đám cưới này? – anh mạo hiểm hỏi.

- Vì đó là bước đầu tiên trên con đường đi đến tự do. Khi ở bên anh em được tự do hơn rất nhiều so với hồi ở cùng ba em.

- Làm sao em biết được?

- Hôm nay em đã là người trưởng thành. Hôm qua em vẫn là 1 đứa con trong gia đình. Em phải làm tất cả những gì ba muốn.

- Còn bây giờ, em sẽ phải làm tất cả những gì mà anh muốn, của chính anh, - anh bác lại với dáng vẻ 1 tên bạo chúa tự mãn vì quyền uy của mình.

Cô im bặt, nhìn anh để xem anh nói những lời ấy có nghiêm túc không. Anh vội vàng trấn an cô.

- Không, không, Victoria, anh đâu phải là 1 con quỷ. Em cứ việc cư xử như thế nào em cảm thấy tốt, với điều kiện không được đặt anh vào tình trạng khó xử trước công chúng và không được lao vào chỗ nguy hiểm. Anh đã nói với em rồi: hãy tránh đừng để bị bắt giam. Phần còn lại thuộc về em … Em có thể ủng hộ tuyệt thực, tham dự những cuộc họp chính trị, dùng thời gian cùng với nữ quyền phản đối sự hung bạo của cánh đàn ông … Anh cho em toàn quyền …

- Cảm ơn anh.

Cô có vẻ trẻ và ít táo tợn hơn ngay cả khi cô đang kẹp giữa 2 ngón tay điếu thuốc lá.

- Bây giờ thì em thay quần áo đi, nếu không chúng ta sẽ bị muộn giờ tàu thủy đấy. – Anh nhìn đồng hồ. 10h. Họ phải tới cảng lúc 11h30. – Em có muốn ăn sáng 1 chút không?

Cô có ấn tượng đang đi du lịch với 1 người bạn rất hào hoa, phong nhã và rất có học thức.

- Em không đói.

Họ đã cùng trải qua 1 đêm bên nhau, cùng trên 1 chiếc giường … Anh đã đi nằm khi cô đã ngủ, và trở dậy lúc cô còn chưa thức. Cảm giác lạ lùng khi nằm chung giường với 1 người đàn ông không lưu lại trong cô 1 chút kỷ niệm nào. Cô chưa coi anh là chồng mình. Còn ít hơn là 1 người tình. Không có cái gì giống với cảm giác cùng Toby trước đây … Cô hiểu rõ 1 người đàn ông có quyền chờ đợi gì ở người vợ, nhưng cô chưa hình dung được sẽ ra sao khi trong vòng tay Charles … Thực ra cô e sợ thời khắc đó. May mắn thay, Charles cư xử rất đàng hoàng. Cho đến lúc này, anh vẫn chứng tỏ với cô sự quan tâm của tình bạn.

Cô đi thay quần áo. 1h sau, cô quay lại buồng khách. Cô mặc chiếc váy đỏ son Olivia đã mua cho, cùng cới 1 chiếc áo khoác ngắn đồng bộ. Tóc cuộn thành búi sau gáy, cô đội thêm chiếc mũ chop cao trông rất đẹp.

1 cảm giác kỳ lạ khi được là chính cô, là 1 cá thể đầy đủ hoàn toàn và không phải 1 nửa của 1 cặp nữa. Cô sống trong cảm giác tự do sung sướng khi Charles và cô rời khách sạn, chào những người nhân viên trực. Anh đưa cô ra xe, người ta đang đợi. Mọi hành lý đã được đưa đến cabin của họ, trên tàu Aquatiania.

Con tàu chở khách cặp vào kè số 54. Một dàn nhạc đang chơi những giai điệu hân hoan, giấy màu tung bay khắp nơi, hành khách và những người đi tiễn ăn mặc thanh lịch đứng kín trên cầu cảng đăng ký hạng nhất. những đám người hiều kỳ xúm lại chiêm ngưỡng con tàu xa hoa. Không khí như 1 ngày hội. Victoria tròn xoe mắt. Ôi, giá như Olivia có ở đây với cô! 2 chị em sẽ hạnh phúc dường nào khi cùng khám phá 1 con tàu tráng lệ như thế này! Vẻ âu sầu trong giây lát không lọt qua sự quan tâm của Charles. Anh đoán được điều cô đang nghĩ.

- Có thể cô ấy sẽ cùng đi với chúng ta lần sau. – Anh gợi ý chân thành.

Victoria biết ơn anh vì điều đó.

Khoang của họ ở cầu B, gần như 1 căn hộ nhỏ, sáng sủa lạ lùng. Nó ở gần 1 phòng khách rộng bài trí theo kiểu vườn Anh, trông tự nhiên hơn cả 1 vườn hoa thật. Vừa dạo bước, Victoria vừa xúc động nhìn những trang phục của những phụ nữ khác, thực đúng là những mẫu bước thẳng ra từ tạp chí mốt tâm đắc của Olivia. May mắn làm sao Olivia đã buộc cô phải mang theo tất cả những quần áo mới đựng đầy trong 1 rương to mà vào lúc này cô tiếp viên đang phải dỡ ra để xếp vào trong chiếc tủ áo lớn.

- Thích quá nhỉ! – cô kêu lên và vỗ tay như 1 đứa trẻ.

Charles choàng vai cô. Anh cũng thích những chuyến đi bằng tàu thủy. Nhưng, sau sự ra đi của Susan, anh tự răn mình sẽ không bao giờ cổ vũ kiểu du lịch đó nữa. Victoria đã thành công trong việc khiến anh thay đổi ý kiến.

Họ cùng tản bộ đến cầu tàu giữa, nơi 1 bể bơi đang phản chiếu ánh nắng lung linh, rồi cùng bước lên lối đi dạo để chứng kiến phút khởi hành. Tiếng nhạc bắt đầu mạnh mẽ hơn. Con tàu kéo những hồi còi dài, rồi Aquatiania kiêu hãnh dần xa bờ, dưới những ánh mắt ngưỡng mộ của công chúng, ép sát vào lan can, Victoria giơ mũ vẫy chào đoàn người và lập tức, mái tóc cô bị phủ đầy những giấy màu. Đó là chuyến đầu tiên của tàu Aquatiania sau chuyến khánh thành. Charles hy vọng Aquatiania sẽ may mắn hơn Titanic, tuy nó nổi danh là con tàu không thể chìm. Theo lời người ở công ty hàng hải, Aquatiania kết hợp cả sự sang trọng và an toàn. Đã có sẵn trên boong đủ số ca nô cứu hộ … nhưng điều đó không ngăn nổi vẻ ưu tư của Charles khi họ cùng trở về cabin. Không tránh được rằng Susan vẫn luôn ám ảnh tâm trí anh.

- Cô ấy là người thế nào? – Victoria bạo dạn hỏi, tay châm 1 điếu thuốc.

Anh không bực mình vì điều đó. Anh muốn cô cư xử thoải mái với anh.

- Sẽ không đúng khi nói rằng “hoàn hảo”, - anh thành thật. – Nói 1 cách khách quan, cô ấy không được như vậy. Nhưng cô ấy là người phù hợp với anh. Anh yêu cô ấy bằng cả trái tim. Anh đã rất khó khăn để có thể chấp nhận sự ra đi của cô ấy … Để quen với sự thiếu vắng này … Có thể, bây giờ chúng ta đã kết hôn, mọi cái sẽ thay đổi.

Giọng anh tràn đầy hy vọng, giống 1 người đã trải qua 1 trận ốm dài mà vẫn chưa chắc chắn rằng đã được chữa khỏi.

- Anh thật dũng cảm, - Victoria nói. – Anh hiển nhiên còn chưa biết nhiều về em.

- Anh nghĩ là có. Cả 2 chúng ta đều đang trong hoàn cảnh khó khăn và cả 2 chúng ta đều cần được giúp đỡ.

- Đúng là 1 lý do kỳ cục để kết hợp thành 1 đám cưới.

- Dù sao đi nữa, kết hôn cũng đã là 1 việc kỳ cục rồi … 2 con người gắn kết nhau cho cả đời, em hiểu không? Như thế có nghĩa là chấp nhận mạo hiểm, nhưng anh nghĩ rằng cũng chẳng đáng kể.

- Nếu mọi chuyện không suôn sẻ thì sao?

Câu hỏi làm anh bất ngờ, nhưng anh cũng không nhụt chí.

- Khi người ta muốn, người ta có thể làm được, - anh bác bỏ chắc chắn. – Đúng, chỉ cần muốn là đủ

Đến lượt anh, anh gài 1 câu hỏi bẫy.

- Thế em, em có muốn không?

Sự yên lặng kéo dài, cuối cùng Victoria đáp.

- Em tin. – Cô trả lời. – Hôm qua em bị khủng bố tinh thần trầm trọng. Em suýt nữa đã bỏ trốn trước hôn lễ.

Hôm nay, cô cười nỗi sợ hãi của mình.

- Điều đó hiểu được. Nếu mọi người đều trung thực, phần lớn họ sẽ nói với em như vậy. Ngay bản thân anh cũng đã ngần ngại, trong 1 giây.

- Sự ngần ngại của em kéo dài lâu hơn thế, - cô nhẹ nhàng nói.

- Thế bây giờ? Em có còn muốn chạy trốn nữa không?

Anh áp sát cô và nhìn cô mãnh liệt. Lại 1 lần nữa anh cảm nhận được sức hút thể xác tỏa ra từ cô, khác hẳn Olivia. Victoria đắm mình trong cái nhìn của anh. Cô không biết cô đang muốn gì nữa. Dù sao cũng không phải là chạy trốn.

- Em sẽ không đi quá con tàu này được. – Anh nói, giọng khản di.

Charles ngồi xuống bên cô. Anh đặt ly rượu, ôm cô trong vòng tay mạnh mẽ. Cô bỗng hụt hơi, rồi cô đáp lại nụ hôn của anh với 1 sự mãnh liệt mà anh chưa từng cảm nhận bao giờ. Cô đúng là những điều anh tưởng tượng: 1 con ngựa hoang dã, không thể thuần phục … 1 người bạn gái không bao giờ đòi hỏi anh 1 tình yêu mà anh không thể dành cho cô.

- Em đẹp lắm, Victoria.

Anh không biết những kinh nghiệm rộng rãi cô đã có. Anh biết rằng cô không còn ngây thơ nữa, nhưng cha cô đã không đi vào chi tiết và anh không tìm cách tìm hiểu thêm.

Anh thận trọng cởi chiếc áo khoác son đỏ của cô và lại kéo cô trong vòng tay. Họ ngồi trên tràng kỷ trong phòng khách. Khoang dành riêng cho họ, với sự xa hoa hiếm thấy, giá trị như 1 góc cung điện. Anh không bận tâm đến chi phí, chỉ muốn thỏa mãn ham thích của người vợ trẻ.

Trên môi cô anh cảm thấy vị thuốc lá sợi vàng, nhưng với anh cũng vậy thôi. Tất cả con người cô đốt cháy anh. Cô ngả đầu ra sau, buông thả trong những nụ hôn cho đến khi anh bế bổng cô trên cánh tay mạnh mẽ và đưa cô vào phòng ngủ.

Con tàu đã đưa họ ra giữa đại dương, qua những ô cửa kính vẫn trông thấy những con mòng biển đang chao cánh trên bầu trời xanh ngắt.

Họ chỉ có 1 mình, không ai đến đây quấy rầy họ. Charles cởi chiếc váy đỏ của Victoria, ném nó bên cạnh giường. Trong im lặng anh ngắm cơ thể tuyệt đẹp của cô, đôi chân dài, vòng em mãnh dẻ, bộ ngực căng tròn. Không rời mắt khỏi cô, anh kéo rèm … 1 ngọn lửa đã bùng lên trong anh, cháy bỏng hơn bao hết. Anh tận hưởng làn da nuột nà, tấm thân kiều diễm của cô. Cuộc đời anh chưa từng cảm nhận 1 ham muốn như thế. Từ khi Susan ra đi anh không hề có 1 phụ nữ nào bên mình. 2 năm chay tịnh chỉ làm cháy bỏng những ham muốn. Anh siết chặt Victoria trong vòng tay mình và thấy cô run rẩy như 1 chiếc lá.

- Đừng sợ, - anh thì thầm hôn lên tóc cô. – Anh sẽ không làm em đau, anh hứa mà.

Nhưng cô đã đẩy anh ra. Cô xoay lưng về phía anh và run lên dữ dội không sao kiềm giữ nổi. Anh choàng tay qua cô, ôm cô thật chặt, thật lâu, rồi anh buộc cô quay nhìn thẳng vào anh.

- Anh sẽ không dùng sức mạnh buộc em làm gì mà em không muốn, Victoria. Đừng sợ anh, anh xin em đấy. Anh biết điều đó khó khăn với em chừng nào …

Đêm tân hôn cùng Susan dội lên trong trí anh. Cô ấy rất trẻ, rất ngây thơ, chẳng có chút kinh nghiệm, trái ngược với Victoria tỏ ra táo bạo và liều lĩnh hơn nhiều, nhưng ở trong sâu thẳm tâm hồn cô có lẽ không như vậy. Cô chỉ là 1 cô gái 21 tuổi. Charles nghĩ rằng mặc dù trái tim cô tan vỡ, nhưng cô vẫn là 1 cô gái trinh tiết. Anh hơn cô 16 tuổi. Anh thèm khát cô nhưng anh cần kiên nhẫn.

- Em không thể … - cô lúng túng, dụi mặt vào ngực Charles … - em không thể làm điều đó với anh.

Những hình ảnh lướt nhanh trong trí làm cô đảo lộn, những nổi đam mê mà cô đã biết bên người đàn ông cô đã biết bên người đàn ông cô đã từng yêu, câu chuyện tình đẹp của cô đã kết thúc bi ai trong căn phòng tắm, giữa nhầy nhụa những máu.

- Anh sẽ không ép buộc em … chúng ta còn cả cuộc đời trước mắt …

Nghe những từ này, cô òa lên khóc. Cô mong muốn 1 cách vô vọng sự có mặt của chị gái lúc này.

- Em rất tiếc …, - cô nức nở, - em thật sự rất tiếc … em không thể làm điều đó …

- Suỵt …

Anh lại ôm choàng lấy cô và dịu dàng đu đưa cô như anh thường ru ngủ Geoffrey nó bị sưng đầu gối hay khóc lóc vì chuyện đau khổ gì đó … Cuộn tròn trong tay anh, cô dần mơ màng ngủ. Anh đứng lên, choàng chiếc áo ngủ để khi cô thức dậy không thấy anh ở trần. Anh gọi trà, anh đưa nó cho cô cùng với bánh ngọt khi cô vừa hé mắt.

- Em không xứng đáng được như vậy, - cô kêu lên đau khổ.

Cô không muốn gì ở anh hết, thậm chí chỉ làm 1 tách trà. Cô có cảm giác kinh khủng là mình đã phản bội anh. 1 bức điện gửi từ Croton chỉ làm trầm trọng hơn những khó xử của cô.

“Chúng tôi yêu 2 người. Chuyến du lịch tốt lành và kỳ trăng mật hạnh phúc nhé! Olivia và Geoffrey.”

Victoria bỗng chốc bị nhấn chìm trong hoài niệm. Cô chồm dậy và lao ra buồng tắm. Cô quá đẹp đến nỗi Charles dù cố ý không nhìn cô vẫn phải đưa mắt theo.

Lát sau, Victoria trở ra, quấn mình trong chiếc áo choàng lụa mà Olivia đã mua cho.

- Em đừng quá lo lắng, - anh an ủi cô lần nữa và hôn lên trán cô.

Ngọn lửa cô thắp lên trong anh đã lụi tàn. Lòng ham muốn của anh đã bùng lên đột ngột nhưng anh không có thêm cố gắng tiếp cận cô nữa.

Cô xuất hiện trong bộ váy bằng sa tanh trắng ôm sát người. Cổ khoét sâu buông xuống lưng để lộ những đường cong của thân hình.

- Em sẽ thu hút tất cả mọi ánh nhìn, - Charles ngắm cô, vui vẻ.

Tối hôm đó, họ được xếp chung bàn với thuyền trưởng Turner. Ngay khi dàn nhạc dạo những đoạn nhạc đầu tiên, Charles kéo vợ mình ra sàn nhảy. Cùng nhịp bước tango, anh cảm thấy những đường nét gợi cảm trên cơ thể cô áp sát vào mình … Anh phải kiềm chế để không ôm ghì lấy cô chạy về cabin.

- Anh sẽ không để em đi chơi đâu cả, - anh nói khi những nốt nhạc ghita cuối cùng tắt hẳn. – Em sẽ làm quay đảo tất cả cánh đàn ông mất.

Victoria cười giòn tan. Cô đã không nhận thấy mình là tâm điểm mọi ánh mắt của nam giới … Cô không ý thức về vẻ đẹp của mình. Vả lại, cô không tỏ ra lo sợ điều gì … trừ Charles. Đúng cô sợ anh, theo 1 cách lạ lùng nào đó.

Tối hôm ấy, nằm bên cô, ban đầu anh không dám đụng vào cô. Nhưng dần dần, ngọn lửa bị vùi dưới tro tàn lại ngọ nguậy và anh không thể kìm giữ ham muốn của mình. Bàn tay anh lướt trên đôi vai tròn, để rơi 2 dây áo ngủ, anh cởi dần chiếc áo của cô, ve vuốt và hôn lên từng mảng da thịt mịn màng mà anh vừa khám phá. Cô nằm trong vòng tay anh, đẹp tuyệt mỹ và thụ động. Cô biết rằng cô phải thực hiện đầy đủ nghĩa vụ làm vợ. Về phần Charles, trong lòng anh quyết không làm cho cô hoảng hốt. Anh muốn dẫn cô đến sự vui lòng, hay truyền cho cô niềm đam mê mà anh cảm nhận được từ cô.

Anh ve vuốt cô thật nhẹ nhàng, thật chậm rãi, nhưng niềm đam mê đối với cô đã nhanh chóng lên đến tột đỉnh. Anh là người tình giàu kinh nghiệm và dịu dàng. Đúng, dịu dàng hơn rất nhiều so với Toby, hắn thường tỏ ra rất thô bạo. Nhưng cô đã yêu Toby sâu sắc, đã ham muốn anh ta đến phát điên, đến mức mà cô đã phục tùng anh ta với tất cả sự cuồng nhiệt, tất cả sự táo tợn, không sợ hãi, không ân hận. Cô đã muốn cư xử vậy với Charles … trở thành vợ anh với tất cả ý nghĩa của khái niệm này. Charles đã đạt đến đỉnh điểm của sự hứng khởi, trong khi cô lại chẳng cảm nhận được điều gì.

Anh thì thầm tên cô, chiếm hữu đôi môi cô, thân thể cô, vừa trấn an cô để không làm cô hoảng sợ, rồi đột nhiên anh hiểu ra.

- Đây không phải là lần đầu tiên phải không? – anh hỏi, giọng khản đi, anh gục xuống khuôn ngực cô trước khi ngẩng lên đối diện cô. Và vì cô nhắm mắt buồn bã, anh nói tiếp. – Đáng lẽ em phải nói với anh, Victoria. Anh đã lo lắng với ý nghĩ sẽ làm em đau đớn.

- Anh đã không làm vậy, - cô bình thản nói.

Anh vẫn còn run vì niềm đam mê vẫn chưa nguội lạnh, và 1 phần vì lòng trắc ẩn, cô không cảm nhận được gì hết. Nhưng cô không tin vào bất cứ mỹ từ nào về tình yêu nữa …những điều này không thể học được, cô tự nhủ. Người ta yêu nhau hoặc không yêu. Cô đã bị lừa gạt và đến lượt cô, cô lại lừa gạt Charles. Cuộc hôn nhân của họ sẽ không đi đến đâu cả. Họ chỉ đơn giản trải qua cuộc sống cạnh nhau, như 2 người xa lạ.

- Em đã yêu anh ta, phải vậy không?

Bây giờ anh muốn biết tất cả.

- Vâng, - cô trả lời thẳng thắn, chịu đựng cái nhìn của anh.

- Mối quan hệ của 2 người kéo dài bao lâu?

- Hơn 1 tháng.

Charles thở phào. May mắn là cô đã không từng là người tình của Toby 1 hay 2 năm … nhưng cuối cùng điều đó cũng không quan trọng.

- Hắn đã lừa dối em, - cô tiếp. – Hắn đã dối trá đủ đường. Hắn ta chưa bao giờ thực sự yêu em. Hắn đã nói rằng hắn bị rơi vào bẫy của 1 cuộc hôn nhân không tình yêu, hắn sẽ ly dị để cưới em. Em đã tin. Nếu không, em sẽ không bao giờ hiến dâng cho hắn ta … Hay có lẽ là có, em chẳng biết nữa.

Cô tỏ ra bất cần, nhưng ít nhất, cô không nói dối anh.

- Hắn đã bắt đầu nói về chuyện 2 người. Đùa cợt cả những giây phút riêng tư nhất … Khi John Watson thay mặt cha em hỏi, hắn đã nói rằng chính em là người đã mồi chài. Hắn còn nói thêm rằng chưa bao giờ có ý định bỏ rơi vợ mình, rằng hắn đã không hứa hẹn gì hết…

- Quân đốn mạt! Và bây giờ, em không tin anh, phải vậy không?

- Không phải vậy … - những ngón tay cô lướt nhẹ trên khuôn mặt Charles. – Nhưng quả là em không biết … em … em không thể, tất cả chỉ vậy thôi … giống như có 1 bức tường giữa em và những người đàn ông … tất cả những người đàn ông … em không muốn người ta chạm vào mình.

1 viễn cảnh tồi tệ cho tương lai của họ, Charles nghĩ. Nhưng anh nói.

- Còn gì khác em giấu anh không?

Anh đã dần như đoán được, trước khi cô thừa nhận. Cô uể oải lắc đầu, sau đó, dưới cái nhìn thúc giục của Charles, cô so vai, không tin tưởng lắm.

- Chẳng có gì cả …

Trực cảm cho anh biết cô nói dối. Anh nâng cằm cô lên, cô ngước nhìn anh u buồn.

- Em đã mang thai, - cô nói, bằng giọng gần như không nghe thấy được.

- Anh đã chắc như vậy.

- Em đã ngã ngựa và bị mất đứa bé, ngay sau khi chúng em trở về Croton. Olivia đã ở bên cạnh em. Em đã không nói gì với chị ấy. Chị ấy đã cứu sống em. Em đã bị mất máu rất nhiều … em suýt chết … Người ta đã đưa em đến bệnh viện và …

Những dòng nước mắt chảy ròng ròng trên đôi má nhợt nhạt.

- Em không muốn có con.

- Em biết đấy, chuyện đó không luôn xảy ra như nhau đâu … trao gởi cuộc sống không phải luôn bao gồm việc lại trở thàng cô đơn … hoảng hốt … phạm tội … mang thai 1 đứa trẻ với 1 người đàn ông đã không yêu ta …

Anh cũng không hề yêu cô. Ít nhất là không như cách anh yêu Susan .. và theo mọi cách, cô cũng không hề yêu anh.

- Mẹ em đã chết khi sinh em, em đã giết mẹ, - cô nói khô khốc.

Những dòng nước mắt lạ ướt đẫm trên gương mặt cô. Charles ôm cô trong vòng tay vỗ về.

- Anh tin chắc rằng không phải vậy, - anh thì thào.

- Mẹ đã rất khỏe khi Olivia sinh ra … em là 1 đứa trẻ to quá, mẹ đã chết để cho em chào đời, 12 phút sau khi sinh Ollie.

- Điều đó không thể nói là em đã giết mẹ.

Ở cô hòa trộn sự thuần phác và khêu gợi, sự ngây thơ và thông minh.

- Anh không bắt buộc phải có thêm những đứa con, - anh nói rõ ràng. – Nhưng đừng để trong đầu em ý nghĩ rằng nhất định em sẽ không trở thành 1 người mẹ. Khi Geoffrey ra đời, nó là 1 niềm hạnh phúc lớn lao đối với Susan. Dù rằng chuyện sinh nở không hề dễ dàng gì, Geoffrey cũng là 1 đứa trẻ rất to.

Anh tưởng như thấy lại khuôn mặt rạng ngời của Susan, khi cô cho con bú. Charles đã xúc động trào nước mắt. 10 năm trôi đi kể từ ngày ấy và anh không hề quên bức tranh tuyệt đẹp.

- Có thể 1 ngày nào đó em sẽ thay đổi ý kiến, Victoria. Điều quan trọng đối với 1 người phụ nữ là những đứa con. Chúng ta sẽ dần quen với nhau … Chúng ta sẽ quên đi những điều làm ta đau đớn.

- Susan đã làm anh đau đớn ư? Như thế nào?

Cô rất muốn tin rằng họ sẽ quen dần nhau như lời anh nói. Nhưng cô không tin như vậy. Họ quá khác nhau, quá xa cách. Cô cảm thấy lòng ưu ái dành cho anh nhưng không có tình yêu.

- Cô ấy đã chết! Cô ấy đã nhường chỗ của mình trên tàu cứu hộ cho 1 thằng bé, 1 thằng bé mà anh không hề biết, và anh có lúc căm ghét nó … Cô ấy đã bỏ anh mà đi.

Đôi mắt anh loáng ướt. Anh đã biết đến nỗi đau đớn, nỗi mất mát, nỗi tức giận. Anh đã đắm chìm dưới đáy sự điên cuồng, khủng hoảng. và anh đã tự đứng lên. Anh đã tự nguyện đưa bàn tay cho Victoria, để kéo cô khỏi dòng sông dữ. Nhưng anh không thể cứu thoát cô nếu cô không muốn.

- Cần phải tự tranh đấu, - anh nói ôn tồn. – Ta không thể mãi nhìn lại đằng sau, nhớ lại những người đã rời bỏ ta. Dù anh ta đã làm tổn thương em, dù anh ta đã phản bội em, em phải quên anh ta đi.

- Em chưa làm thế được.

- Em sẽ làm được, anh sẽ chờ.

- Vậy trong thời gian đó?

Cô nhìn trân vào anh với ánh nhìn lo ngại, Charles mỉm cười. Mối quan hệ giữa họ còn lâu mới đạt tới độ hoàn hảo, nhưng như vậy vẫn còn tốt hơn sự cô độc trong 2 năm vừa qua.

- Chúng ta sẽ cùng làm tốt nhất trong khả năng của mình … chúng ta sẽ cùng chờ đợi … chúng ta sẽ cùng trở thành những người bạn … anh sẽ cố gắng không quấy rấy em nữa …

Cô biết rằng cô không có quyền từ chối anh, và anh biết rằng cô không có chút ham muốn nào dành cho anh.

- Để rồi xem, - anh nhắc lại. – Chúng ta không có sự lựa chọn, chúng ta đã kết hôn rồi, Victoria.

- Anh xứng đáng hơn nhiều những gì em có thể dành cho anh, Charles.

- Nếu đúng như vậy, điều đó cũng sẽ đến, 1 ngày nào đó. Đối với em cũng vậy … và trong khi chờ đợi, chúng ta sẽ cùng hài lòng với những gì chúng ta đang có.

Anh mỉm cưới nhìn cô thông cảm. Anh chấp nhận cô như chính con người cô. 1 người vợ trẻ đẹp, gợi lên trong anh niềm ham muốn, không yêu anh. Nhưng tuổi trẻ của cô là để dành cho anh.. Cuối cùng rồi cô cũng sẽ quên Toby. Và thay cho nỗi u uất sẽ là ước muốn thuộc về chồng mình. Khi thời điểm đó đến, anh sẽ ở bên cô.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv