Bỗng dưng rất nhớ cậu, cậu đang ở nơi nào, đã từng hạnh phúc hay uất ức chưa?
Bỗng dưng rất nhớ cậu, bỗng dưng sắc bén nhớ lại, bỗng dưng mơ hồ con mắt...
Lục Thi Duy cái gì cũng không nói, yên lặng cúp điện thoại.
Sao tôi lại không nhớ đến cậu chứ? Nhưng mà... Chúng ta đã tách ra lâu đến như vậy rồi, đã cách xa đến như vậy rồi...
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thi Duy vẫn cảm thấy đây chỉ là một giấc mộng, cho nên nàng không đành lòng nhìn nhật ký trò chuyện. Bởi vì nàng biết, dù có là sự thật thì cũng chẳng nói lên được điều gì cả, có lẽ, Lạc Vĩ Vĩ chỉ nông nỗi bất chợt mà thôi.
Thế nhưng, lúc nghỉ trưa nàng lại nhìn thấy dãy số lạ kia hiện lên màn hình điện thoại một lần nữa, không hiểu sao nàng chợt thấy căng thẳng, tim đập đến lợi hại, điện thoại vang lên hồi lâu mới chậm chạp bắt máy.
"Lục Thi Duy..."
Là Lạc Vĩ Vĩ.
"Mình đang ở trước cổng một trường cậu, mình tìm không thấy cậu..." Thanh âm của Lạc Vĩ Vĩ uể oải, trong giọng nói lộ ra vẻ uất ức và thất lạc vô hạn.
"..." Lục Thi Duy không thể tin vào tai mình, lại là mơ sao?
"Mình tìm không thấy cậu..." Lạc Vĩ Vĩ lặp lại.
Lục Thi Duy mới mở miệng, cũng có chút nghẹn ngào, "Sao cậu vứt bỏ mình?"
Lạc Vĩ Vĩ mê mang không biết trả lời như thế nào, đúng vậy, sao mình lại vứt bỏ cậu. Cho nên mình mới khổ sở như thế, hối hận như thế, muốn gặp cậu như thế, mình vẫn thích cậu...
"Lục Thi Duy..."
"Cậu đứng đó đừng nhúc nhích, mình tới ngay." Lục Thi Duy nói xong cũng không cúp điện thoại, dù Lạc Vĩ Vĩ không nói cái gì nữa, chỉ cần bảo trì cuộc gọi như thế, lắng nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của Lạc Vĩ Vĩ, Lục Thi Duy liền tin tưởng đây là sự thật, tin tưởng Lạc Vĩ Vĩ vì nàng mà đến.
Nàng làm Lạc Vĩ Vĩ phát cáu, cho nên Lạc Vĩ Vĩ không tìm nàng, nàng cũng không chủ động tìm Lạc Vĩ Vĩ. Nếu như Lạc Vĩ Vĩ đã chủ động rồi, nàng cảm thấy cũng không cần tiếp tục tức giận nữa, nghĩ như thế, không khỏi bước nhanh hơn.
Lạc Vĩ Vĩ đi quá vội, cũng không mang một cái áo khoác dày nào, nơi này lạnh hơn thành phố của cô, xuống tàu hỏa một chút cô liền bị cảm. Lúc này cô đứng trong gió lạnh, tìm kiếm thân ảnh của Lục Thi Duy khắp nơi, nghĩ thầm, sao học viện thương nghiệp này xây ít tòa nhà vậy chứ, với cả cây cối trơ trụi, hoàn toàn không cản nổi gió, chết cóng bà đây!
Lục Thi Duy ra khỏi phòng ngủ, một đường chạy như điên. Thời điểm này, nàng cũng không thể bình tĩnh nổi.
Lạc Vĩ Vĩ xa xa đã trông thấy nàng chạy đến, trong lòng đè nén vui sướng không thôi, bước nhanh tới nghênh đón, "Sao giờ cậu mới đến? Chết cóng mình."
Vẫn như trước kia, cũng không xa lạ như trong điện thoại, giống như vừa gặp được đối phương, liền lại trở về trước kia, cái gì cũng chưa từng thay đổi.
Lục Thi Duy cũng không yếu thế: "Lâu như vậy mình cũng chờ được, cho cậu chờ như vậy lập tức sốt ruột sao?"
"Hình như mình bị cảm rồi." Lạc Vĩ Vĩ làm nũng.
Lục Thi Duy một bên thở hổn hển, một bên đưa tay kéo khóa áo khoác của Lạc Vĩ Vĩ lên cao, trong giọng nói không khỏi có chút trách cứ, "Sao cậu không mặc nhiều quần áo hơn một chút? Có sốt không?"
Lạc Vĩ Vĩ lắc đầu, "Sao mình biết được chỗ cậu lạnh như vậy chứ..." Dừng lại một chốc, có chút để ý hơi: "Cậu còn giận mình không?"
Lục Thi Duy trừng mắt nhìn cô, ánh mắt lại tránh không được trở nên dịu dàng, "Cậu đều đã đến đây gặp mình rồi, mình còn có lý do gì để giận? Mình đâu có nhỏ mọn như vậy, nhưng thật ra cậu..."
Lạc Vĩ Vĩ vội vàng nói tiếp: "Cậu mua đồ ăn ngon cho mình, mình sẽ không giận nữa."
"Được, cậu muốn ăn cái gì?" Lục Thi Duy có chút hối hận, sớm biết Lạc Vĩ Vĩ dễ dỗ dành như thế, lúc trước có lẽ nên mua cho Lạc Vĩ Vĩ thật nhiều đồ ăn vào. Nhưng mà, cẩn thận ngẫm lại, cũng không phải có chuyện như vậy. Nếu như không phải trải qua thời gian chìm xuống đáy, bọn họ không tỉnh táo lại, liền không nhìn rõ lòng mình, cũng sẽ không giống như bây giờ, hết thảy như thường.
"Kiếm gì đó hơi nóng là được rồi, mì đi." Lạc Vĩ Vĩ nói xong hít hít nước mũi.
Lục Thi Duy đưa khăn giấy qua, "Vậy dẫn cậu đi ăn mì cay trước, sau đó lại đi mua thuốc cảm cho cậu."
"Được." Ngữ điệu Lạc Vĩ Vĩ không tự chủ nâng lên.
Lục Thi Duy mang Lạc Vĩ Vĩ đi ăn mì cay ngon nhất trước cổng trước nàng, sau đó lại đến hiệu thuốc mua thuốc cảm, đến lúc này nàng mới nhớ đến hỏi: "Chừng nào cậu về?"
"Mình ngày mai ngày mốt không có lớp." Lạc Vĩ Vĩ nói dối, nhưng có vài lớp nhờ Tùy Tâm hỗ trợ lừa gạt là được rồi. Vừa gặp được Lục Thi Duy, cô liền không nhịn được muốn ở lâu vài ngày.
"Vậy cậu ở đâu?"
Lạc Vĩ Vĩ suy nghĩ một chút, khách sạn? Không được, không nghĩ mình sẽ ở đó.
"Ở phòng cậu được không?" Lạc Vĩ Vĩ nói.
Lục Thi Duy do dự một chút, "Hay là ở khách sạn đi." Nàng sợ Lạc Vĩ Vĩ lại hôn nàng... Hoặc là nàng cũng muốn hôn Lạc Vĩ Vĩ...
Trông thấy đôi mắt Lạc Vĩ Vĩ bỗng nhiên ảm đạm, Lục Thi Duy còn nói: "Mình ở cùng cậu."
Lạc Vĩ Vĩ trong lòng viết hoa chữ cao hứng.
xxxx
Bất cứ chuyện gì cũng đều có lần đầu tiên.
Lần đầu tiên thích một người, lần đầu tiên yêu đương, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên ở khách sạn, lần đầu tiên cùng nhau xem những ngôi sao, lần đầu tiên nói mình yêu cậu, lần đầu tiên...
Bọn họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều cái lần đầu tiên.
Lục Thi Duy cúp lớp buổi chiều, cùng Lạc Vĩ Vĩ nghỉ ngơi ở khách sạn, Lạc Vĩ Vĩ thật sự bị cảm, ngủ trọn một buổi chiều.
Thời điểm nhàm chán, Lục Thi Duy ngẫu nhiên xem TV, ngẫu nhiên nằm lỳ trên giường chơi đùa với lông mi của Lạc Vĩ Vĩ.
Lông mi của cô thật dài, cho dù là mắt một mí vẫn đẹp như thế.
Thời điểm bầu trời tối đen, Lục Thi Duy đem bữa tối vào phòng, Lạc Vĩ Vĩ còn chưa thức dậy.
Lục Thi Duy đành phải nhẹ nhàng sờ mặt cô, "Lạc Vĩ Vĩ, ăn cơm thôi!"
Lạc Vĩ Vĩ không muốn thức dậy, cho dù tỉnh ngủ cũng không muốn ngồi dậy, bởi vì Lục Thi Duy đang sờ mặt cô...
"Không ngồi dậy thì mình ăn hết nha."
Như vậy sao được? Lạc Vĩ Vĩ cuống quít mở mắt.
"Hừ, giả bộ ngủ à!"
Lạc Vĩ Vĩ chơi xấu: "Cậu lén lút sờ mặt mình làm gì?"
Lục Thi Duy đỏ mặt, theo bản năng mà muốn thu tay lại, nhưng nghĩ lại không đúng, vì sao mình không thể sờ?
Lục Thi Duy chẳng những không thu tay lại, ngược lại càng sờ hăng hơn, "Mình đâu có lén lút đâu, mình đang quanh minh chính đại sờ mà."
Điều này ngược lại là Lạc Vĩ Vĩ đỏ mặt.
Lục Thi Duy kịp thời nói sang chuyện khác, "Ngủ một giấc cảm thấy thế nào rồi?"
"Cảm thấy... đói quá trời!"
"..." Ý của Lục Thi Duy vốn là hỏi cô xem đã khá hơn xíu nào chưa, người này vĩnh viễn nói chuyện chẳng đúng trọng tâm.
Ăn uống no đủ, Lạc Vĩ Vĩ lại khôi phục chút tức giận, bắt đầu lên kế hoạch cho hai ngày sau đó, Lục Thi Duy nhịn không được trợn trắng mắt: "Cậu có lòng tin mình nhất định sẽ đi với cậu sao?"
Lạc Vĩ Vĩ sửng sốt, "Bằng không thì sao?" Sau đó lại ngã nhào xuống giường, "Ôi chao, mình bị cảm thật là khó chịu."
Lục Thi Duy hết cách với cô, "Đi tắm nước nóng rồi ngủ tiếp, có thể dễ chịu hơn một chút."
Lạc Vĩ Vĩ mời mọc: "Tắm chung không?"
"Ai muốn tắm chung với cậu..."
"Cũng không phải chưa từng thấy..."
"Cậu đi mau đi!" Lục Thi Duy vừa lôi vừa kéo, ném Lạc Vĩ Vĩ vào trong phòng tắm, nhưng lại có chút không đành, cách cửa thủy tinh nói: "Có việc gì gọi mình một tiếng."
"Ồ..." Lạc Vĩ Vĩ ngượng ngùng, xoay người sang chỗ khác bắt đầu cởi quần áo, hoàn toàn không có để ý nhà vệ sinh ở khách sạn quanh trường đại học, tường đều làm bằng thủy tinh.
Lúc Lục Thi Duy trở lại giường mới phát hiện.
Hơi nước bám lên lớp kính, thỉnh thoảng ngưng tụ thành giọt nước chảy xuống, dáng người của Lạc Vĩ Vĩ như ẩn như hiện, mang theo hơi ẩm, cùng với tiếng nước.
Lục Thi Duy ở bên ngoài nhìn, tưởng tượng giọt nước từ vai Lạc Vĩ Vĩ lăn xuống, dọc theo đường cong cơ thể cô lăn xuống, một đường trèo đèo lội suối, để lại vết nước trên người cô. Lục Thi Duy nhịn không được muốn đưa tay giúp cô xóa đi, nước ấm, thân thể của cô... nóng như lửa...
Lục Thi Duy bị ý nghĩ của mình hù dọa.
Lúc này nàng mới ý thức được, mình đối với Lạc Vĩ Vĩ, không đơn giản là thanh mai trúc mã, cũng không phải bởi vì Lạc Vĩ Vĩ thích nàng, nàng liền hợp lẽ thích Lạc Vĩ Vĩ, nàng đối với Lạc Vĩ Vĩ sinh ra một loại cảm tình đến chính nàng cũng không cách nào đối mặt.
Là khát vọng.
Nàng khát vọng chạm vào Lạc Vĩ Vĩ, cũng khát vọng Lạc Vĩ Vĩ yêu nàng.
Những đêm không có Lạc Vĩ Vĩ, nàng cảm thấy cô quạnh, bỗng nhiên cuộn trào mãnh liệt, nàng bỗng đứng dậy, khàn đặc hỏi: "Lạc Vĩ Vĩ, cậu tắm xong chưa?"
Lạc Vĩ Vĩ đang mơ hồ, nhưng cũng là người đã xem qua rất nhiều manga, dù sao vẫn cũng trên đạo, "Lục Thi Duy... Mình chóng mặt quá, cậu mau tới đỡ mình..."
Lục Thi Duy nghe thấy, vội vàng mở cửa đi vào, hơi nóng đập vào mặt, dần dần rõ ràng khuôn mặt của Lạc Vĩ Vĩ, cùng... cơ thể không chút che đậy nào.
Dù sao cũng lên đại học rồi, cùng dáng người thời thiếu nữ có phần khác biệt, trước ngực phập phồng, đường cong thắt lưng, vô số giọt nước nhỏ bé trượt qua thân thể, không thể không kích thích lấy giác quan của Lục Thi Duy, nhưng lại cùng trong tưởng tượng có chỗ khác biệt, Lục Thi Duy không những muốn chạm vào, còn muốn hôn giúp cô xóa đi những giọt nước.
"Mau tới đỡ mình..." Lạc Vĩ Vĩ yếu ớt nói. Mới vừa rồi là giả vờ, lúc này thật sự muốn ngất xỉu...
Lục Thi Duy có chút tự trách, Lạc Vĩ Vĩ đã bệnh thành như vậy, sao mình còn có những suy nghĩ quá... quá... xấu hổ như thế.
"Cậu không sao chứ?" Lục Thi Duy thuận tay giật khăn tắm bao lấy Lạc Vĩ Vĩ, giữ cho cô đứng vững.
Lạc Vĩ Vĩ đỡ lấy tường đứng vững: "Mình... Nóng quá, mình chóng mặt..."
Đặt đầu xuống gối, Lạc Vĩ Vĩ cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn một chút, "Mình muốn uống nước... Mình muốn uống cocacola, mình còn muốn ăn..."
"Được, mình mua cho cậu." Lạc Vĩ Vĩ nói bây bạ một hồi Lục Thi Duy cũng đáp lời.
Lạc Vĩ Vĩ mơ mơ màng màng ngủ đi, khi tỉnh lại đèn phòng đã tắt, không nhìn thấy bóng dáng Lục Thi Duy đâu, bên tai truyền đến tiếng nước trong phòng tắm, cô không khỏi xoay người, sau đó mặt càng ngày càng đỏ, càng ngày càng đỏ...
Cô không biết lớp kính này thì ra là trong suốt, người ở bên trong đang làm cái gì, ở bên ngoài đều có thể thấy toàn bộ. Như vậy vừa rồi, lúc mình tắm ở bên trong, có phải cũng bị Lục Thi Duy thấy hết rồi không?
Nhưng mà cô đỏ mặt, lại không phải vì mình bị Lục Thi Duy nhìn thấy hết, mà bởi vì, giờ phút này, Lục Thi Duy đang cách lớp kính, đối mặt với cô.