Tối hôm đó Lạc Vĩ Vĩ uống rất hăng, vốn muốn cùng nam sinh dứt một két bia nhưng nhân viên phục vụ nói trong kho không có bia, đương nhiên đó chỉ là cái cớ, bọn họ chỉ muốn tan tầm sớm một chút mà thôi. Sau đó có người đề nghị uống rượu trắng, nhân viên phục vụ bất đắc dĩ chỉ còn biết trơ mắt nhìn bọn họ tiếp tục uống. Càng uống về sau, Lạc Vĩ Vĩ đòi hỏi Lục Thi Duy phải cùng chung vui.
Lục Thi Duy cảm thấy cô sắp gãy đến nơi rồi, vì thế thúc giục cô nói: "Cậu còn chưa hát cho tôi nghe."
Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy kỳ quái, "Bài này rút cuộc có cái gì đặc biệt chứ, cậu luôn muốn tôi hát." Trong ấn tượng có một lần họp lớp nhận được điện thoại của Lục Thi Duy, cũng bắt cô phải hát bài này.
"Cậu muốn quỵt nợ sao?"
"Tôi là hạng người như thế à? Tôi nuốt lời lúc nào?" Vẻ mặt Lạc Vĩ Vĩ không phục, ngồi dậy bước lên sân khấu chuẩn bị hát.
Lục Thi Duy ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, không biết đang nghĩ cái gì.
"Nỗi nhớ của biển trải dài vô tận, rồi cũng gặp được mây ở đường chân trời..." Thanh âm của Lạc Vĩ Vĩ nho nhỏ trong sảnh tiệc lan ra.
Câu hát đầu tiên vừa cất lên, vành mắt Lục Thi Duy liền đỏ.
Trong lúc Lạc Vĩ Vĩ nhiều lần nhìn về phía Lục Thi Duy, nghĩ thầm cậu muốn tôi hát cho cậu nghe, coi như là không vỗ tay cổ vũ tôi, nhưng tốt xấu gì cậu cũng phải cho tôi chút phản ứng chứ, sao ngồi đó không nhúc nhích, trong đầu nghĩ cái gì đó?
Lúc hát đến □□, Lạc Vĩ Vĩ lại nhìn Lục Thi Duy một lần nữa, thì thấy Lục Thi Duy dùng đầu ngón tay lặng lau đi nước mắt ở khóe mắt.
Vì sao cậu ta khóc?
Trên đường về nhà, Lạc Vĩ Vĩ hỏi: "Cậu khóc cái gì đó?"
"Tôi khóc lúc nào?"
"Lúc tôi hát đó."
"À... Lông mi mắc vào đó mà." Lục Thi Duy không chớp mắt nói dối.
Lạc Vĩ Vĩ lại tưởng thật, "Tôi còn tưởng là bị tôi làm cảm động, thật là lãng phí cảm tình, kích động vô ích."
"Không cảm động đến mức đó, hát quá khó nghe dọa tôi khóc nhưng thật ra cũng tạm."
"..." Lạc Vĩ Vĩ muốn hỏi Lục Thi Duy tối hôm nay kỳ lạ có phải liên quan đến Lâm Tuyết hay không, lại cảm thấy đó là chuyện của bọn họ, mình thật sự không nên nhiều chuyện, hơn nữa... Lục Thi Duy có lẽ sẽ không tâm sự với mình đâu.
Trên đường Lạc Vĩ Vĩ suy nghĩ miên man, lúc khôi phục lại tinh thần, đã đến tiểu khu nhà mình. Không xong, quên mất Lục Thi Duy vẫn còn trên xe rồi! Lạc Vĩ Vĩ mãnh liệt đạp phanh một cái.
Lục Thi Duy cảm thấy may mắn vì đã thắt dây an toàn, bằng không khuôn mặt này gặp nguy rồi, nàng khôi phục tâm tình quay đầu mắng Lạc Vĩ Vĩ: "Cậu muốn giết người sao?"
"Tôi quên mất phải đưa cậu về nhà trước."
Lúc này Lục Thi Duy mới để ý nhìn ngoài cửa sổ, xe đã đi vào nhà của Lạc Vĩ Vĩ trong tiểu khu, đang dừng trước cửa hầm đậu xe. Lục Thi Duy hoài nghi Lạc Vĩ Vĩ cố ý, trêu chọc nói: "Cậu mang tôi đến nhà cậu, là muốn mượn rượu hành hung sao?"
"..." Lạc Vĩ Vĩ vô cùng bội phục trí tưởng tượng của nàng, nhưng, nàng nghĩ nhiều quá rồi. Lạc Vĩ Vĩ nói: "Yên tâm, tôi không có cái ham muốn đó. Cho dù có, cũng không phải với cậu."
"Cậu thật sự có suy nghĩ đó... Tôi còn không thèm đó chứ."
"Bớt nói nhảm, cho cậu hai lựa chọn, một là cùng tôi về nhà, hai là bây giờ xuống xe tự nghĩ cách mà đi về."
"Vì sao?"
"Bởi vì... Tôi... Uống nhiều quá..." Lạc Vĩ Vĩ nói xong úp sấp trên tay lái ngủ mất tiêu.
"..."
Toàn bộ sau nửa đêm Lục Thi Duy đều đang hối hận cùng tự trách, đi họp lớp cái gì chứ, hơn nửa đêm còn phải đỡ một tên sâu rượu về nhà, còn phải rót nước, cởi quần áo cho con ma men...
Thật ra cởi quần áo cho Lạc Vĩ Vĩ không có quá khó khăn, bởi vì Lạc Vĩ Vĩ xưa nay ăn mặc tương đối ít, nhưng mà thời điểm cởi đến nội y, nàng vẫn chần chừ một lúc, mặc dù nói bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nàng cũng không phải chưa từng nhìn thấy bộ dạng Lạc Vĩ Vĩ không mặc quần áo, nhưng dù sao cũng rất nhiều năm rồi chưa nhìn thấy, lúc này nàng còn có chút không biết ra tay như thế nào.
Ngay lúc nàng đang do dự, Lạc Vĩ Vĩ bởi vì mình lề mề mà đưa tay ra sau lưng cởi dây áo ngực, sau đó nàng thuận lý thành chương giúp Lạc Vĩ Vĩ một tay. Lạc Vĩ Vĩ tiện tay ném nội y qua một bên, theo thói quen lại đi cởi quần lót, nàng vội vàng kéo chăn đắp kín cho Lạc Vĩ Vĩ, để tránh nhìn thấy gì đó không nên thấy.
Lục Thi Duy uống một ly nước khôi phục chút tâm tình, cả đêm điểm đi đến nỗi ngay cả khí lực tắm rửa cũng không có, tùy tiện vọt lên một hồi, tìm một bộ áo ngủ của Lạc Vĩ Vĩ để mặc, sau đó trở về phòng khách ngã quắp trên giường. Cánh mũi tràn đầy mùi hương của Lạc Vĩ Vĩ.
Quá đáng ghét. Lục Thi Duy ngủ mơ mơ màng màng, đem áo ngủ tràn đầy mùi hương của Lạc Vĩ Vĩ cởi ra.
Lạc Vĩ Vĩ ngày hôm sau tỉnh lại đầu bắt đầu đau, cô ngủ cũng không được ngon, mơ thấy thấy những thứ lung ta lung tung, sau khi thức dậy cũng không nhớ rõ nội dung, chẳng qua là cảm giác đau đầu khó nhịn.
Trên tủ đầu giường đặt một ly nước, Lạc Vĩ Vĩ không nhớ rõ mình để đó lúc nào, cô chỉ nhớ rõ tối qua mình uống hơi nhiều, trực tiếp lái xe mang Lục Thi Duy đến nhà cô, vậy Lục Thi Duy đâu?
Lạc Vĩ Vĩ giật mình một cái bật dậy, mặc áo ngủ đi ra ngoài phòng khách, nhìn một lần trông thấy giày của Lục Thi Duy đặt trước cửa, sau đó đi đến phòng khách. Lục Thi Duy vẫn còn đang ngủ, ngủ trầm hơn Lạc Vĩ Vĩ. Lạc Vĩ Vĩ nghĩ thầm đã mấy giờ rồi cậu còn ngủ, cậu không cài đồng hồ báo thức à?
Hành động của cô vĩnh viễn nhanh hơn so với đầu óc, vừa nghĩ xong đã động thủ đi nhấc chăn của Lục Thi Duy rồi. Kết quả đập vào mi mắt một màn làm cho cô sợ ngây người.
Mẹ nó! Lục Thi Duy rút cuộc ăn cái gì mà trưởng thành như vậy? Cô nhìn Lục Thi Duy, lại cúi đầu nhìn nhìn bản thân, chênh lệch không phải một chút. Chẳng lẽ là thức ăn ở căn tin đại học khác biệt?
Lạc Vĩ Vĩ sờ cằm nghiên cứu cả buổi, mới ý thức tới như vậy có chút lúng túng, nhỡ đâu Lục Thi Duy bỗng nhiên tỉnh lại, không đánh chết cô mới là lạ. Vì vậy lại cẩn thận từng li từng tí đắp chăn cho Lục Thi Duy.
Cô không biết, thật ra hai người họ như vậy xem ra hòa nhau rồi.
xxxx
Sinh nhật của Lạc Vĩ Vĩ đã đến, nhưng mà hôm nay cô bận đến không có tâm tình đâu mà nghĩ đến sinh nhật. Buổi sáng nói chuyện điện thoại với ba mẹ rồi vội vã ra ngoài, đến đơn vị cùng lãnh đạo tiếp đãi đoàn thanh tra, gần cuối năm luôn có những chuyện khiến người không thể sống yên nổi.
Giữa trưa tiếp khách ăn cơm, sau đó đưa các sếp đến khách sạn nghỉ ngơi, cô mới có thời gian rãnh trở về văn phòng thở một ngụm. Nhìn thấy trên bàn đặt một bó hoa hồng, cô từ từ dừng bước lại, hoa hồng kiều diễm, đỏ vừa đủ. Có thể ngày tháng mà người tặng hoa cho cô, đã tính toán rõ ràng, rất nhanh cô đã xác định được đối tượng tình nghi nhất.
Vì vậy cô gửi tin WeChat cho Liêu Kiệt tỏ vẻ cảm ơn.
Lục Thi Duy thấy cô trở về, nhìn thấy hoa hồng ở trên bàn lại lộ ra vẻ xấu hổ tựa như thiếu nữ, nổi da gà toàn thân. Bề ngoài giống như lơ đãng mà mở miệng hỏi cô: "Ai tặng hoa cho cậu vậy? Cười sáng lạn như vậy."
Lạc Vĩ Vĩ giật mình: "Không phải cậu nhỏ sao?"
Lục Thi Duy cũng kinh ngạc: "Sao tôi không biết?"
Quả nhiên, Lạc Vĩ Vĩ nhận được tin nhắn trả lời của Liêu Kiệt: Hôm nay sinh nhật cô à? Sinh nhật vui vẻ nha nhóc con, quà hai ngày nữa bù sau.
Lại tự mình đa tình. Lạc Vĩ Vĩ nhanh chóng lật bó hoa tìm xem có thiệp gì đó không, dường như mọi người tặng hoa đều thích lưu lại thứ này, nhưng mà cũng không có tìm được.
Lúc này Tùy Tâm cũng tới đây tham gia góp vui, nháy mắt ra hiệu hỏi: "Hoa này ai tặng?"
Lạc Vĩ Vĩ lắc đầu: "Không biết, đoán chừng là đưa nhầm rồi." Nếu như không phải Liêu Kiệt, cô cũng không biết là người nào, gần đây cũng không có quen người khác phái nào khác. Nha sĩ Tiểu Ca? Không đâu, người ta có bạn trai từ lâu rồi, lúc đó thêm WeChat của Lạc Vĩ Vĩ chỉ là vì để cô giúp giả làm bạn gái của anh ta mà thôi. Về sau bọn họ còn trở thành bạn tốt. Hơn nữa nha sĩ Tiểu Ca đã phát bao lì xì cho cô, chắc có lẽ sẽ không lại vẽ vời chuyện gì đó nữa.
Lạc Vĩ Vĩ không tin có ai đó thầm mến mình đâu, cho nên nhất định là cửa hàng bán hoa nhầm rồi.
Ngay lúc này Lục Thi Duy cùng Tùy Tâm đều tin là thật giải tán, điện thoại Lạc Vĩ Vĩ vang lên.
"Có thích hoa không?"
Lạc Vĩ Vĩ sửng sốt một chút, "Vương Đông Thanh?"
"Rất ngạc nhiên à?"
"Em đưa hoa cho chị làm cái gì?"
"Không phải sinh nhật chị sao?"
"Vậy em cũng không nên tặng hoa hồng biết không?"
"Vậy tặng hoa cẩm chướng? Em cũng có muốn giữ tình bạn thuần khiết với chị đâu."
"..." Lạc Vĩ Vĩ nhìn khắp tứ phía, hạ giọng xuống nói: "Đừng đùa nữa. Có điều... Cám ơn quà của em." Thứ đứa nhỏ này am hiểu nhất chính là lừa người, Lạc Vĩ Vĩ mới không tin là thật, chỉ là phần tâm ý này cô nhận.
Lục Thi Duy ngồi đối diện nghe lén Lạc Vĩ Vĩ nói chuyện điện thoại, cũng không thể nói là nghe lén a, lời kia là tự mình chui vào tai nàng. Vương Đông Thanh, nàng nghĩ, nam sinh tên thật nho nhã, có lẽ Lạc Vĩ Vĩ sẽ thích.
Những năm qua sinh nhật Lạc Vĩ Vĩ nếu như rỗi rãnh, hoặc là ra ngoài chơi với bạn bè, hoặc là về nhà ăn cơm, bận rộn liền bỏ đi. Có điều quà vẫn phải lấy. Tùy Tâm đưa cô một cái vòng bạch kim, bảo là muốn đợi đến thời điểm cô làm phù dâu cho mình mang, Lạc Vĩ Vĩ nghĩ thầm nhỡ đâu cậu không gả được chẳng lẽ tôi không được mang sao?
Lạc Vĩ Vĩ quay đầu đòi quà Lục Thi Duy.
Lục Thi Duy vẫy vẫy tay, nàng biết rõ khi nào sinh nhật Lạc Vĩ Vĩ, nhưng mà tìm không ra lý do không muốn tặng quà cho Lạc Vĩ Vĩ.
Vẻ mặt Lạc Vĩ Vĩ như đã đoán được từ lâu, cũng không so đo. Nếu Lục Thi Duy chuẩn bị mới là không bình thường, cũng nhiều năm rồi cô cũng không tặng quà cho Lục Thi Duy, khi còn bé tặng, hơn phân nửa đều là ý của người lớn, cô nhớ rõ dường như mình không có tặng cái gì cho Lục Thi Duy, cho nên Lục Thi Duy không xem trọng sinh nhật của cô, cô cũng cũng không thèm để ý.
"Bằng không buổi tối ba người chúng ta ra ngoài ăn cơm?" Lục Thi Duy nói.
Lạc Vĩ Vĩ lắc đầu liên tục: "Buổi tối còn có tiệc đây."
"Vậy được rồi, tôi cùng Tùy Tâm đi ăn, thay cậu chúc mừng sinh nhật."
"..."
Lạc Vĩ Vĩ vừa muốn cãi lại, lãnh đạo mở cửa gọi cô, cô đành phải ngậm miệng lại.
Buổi tối hầu hạ các sếp ăn uống xong, Lạc Vĩ Vĩ say khướt mà lái xe về nhà, mỗi khi đến thời điểm này cô đều cảm thấy may mắn khi Hồ thành không phải thành phố sống về đêm, mới mười giờ đêm lối đi bộ đều được làm sạch, bằng không thì cô khẳng định không biết đụng xe mấy lần. Cô càng uống rượu, càng thích tăng tốc độ, theo đuổi kích thích làm mình sẽ không mở cửa ra liền ngủ mất.
Trở lại bãi đỗ xe ở tiểu khu, thuận lợi đỗ xe, cô đang muốn mở cửa xe, bỗng nhiên loáng thoáng nghe thấy có tiếng con gái khóc. Tim cô đập có phần nhanh hơn, nhưng chỉ cho là mình uống rượu nghe lầm, chìa khóa xe cẩn thận cầm ở trong tay, cô mở cửa xe đi ra, đầu đèn lấp lánh vài cái lại khôi phục bình thường.
Lạc Vĩ Vĩ chỉ cảm thấy mồ hôi bắt đầu thấm đầy sau lưng. Tình cảnh này rất giống tình tiết trong phim kinh dị rồi. Ngay sau đó, thanh âm vừa rồi cô cho là ảo giác lại vang lên, hơn nữa là ở sau lưng cô... Càng ngày càng rõ ràng...