Mặc Phương tiến lên một bước chắn Thẩm Ly lại ôm quyền nói: “Vương thượngkhông có ý ức hiếp Thần nữ, mong Thần quân đừng trách.”
Hành Chỉ nhíu mắt, khẽ cao giọng: “Ồ, Mặc Phương tướng quân hiểu rõ tâm ý của Vương gia như vậy thật là hiếm có.”
Nghe giọng hắn không có ý tốt, Mặc Phương cau mày, đang muốn đáp lại thìnghe Thẩm Ly nói: “Cần gì làm khó Mặc Phương.” Nàng kéo cổ tay MặcPhương trừng hắn một cái, bất mãn vì hắn tự ý ra mặt, Mặc Phương khẽngẩn ra, cụp mắt ngoan ngoãn lui về phía sau.
“Thần nữ U Lan buông lời ngông cuồng với Tướng quân Ma giới ta, Thẩm Ly không nhịn được nên ức hiếp cô ta thì đã sao?” Thẩm Ly nhìn Hành Chỉ, “Bộdạng lớn tiếng hỏi tội này của Thần quân là muốn giúp cô ta đòi lạisao?”
Nghe lời này của Thẩm Ly, giọng Hành Chỉ càng khó đoán hơn: “Ồ, Vương gia vì Tướng quân mà tức giận như vậy. Thật đúng là yêu binh như con mà.”
“Cũng không đến mức thương hương tiếc ngọc như Thần quân.” Nàng không nénđược cảm xúc dâng trào trong lòng, giọng trầm đi, âm sắc lạnh lùng, vốntưởng Hành Chỉ nghe sẽ giận, không ngờ hắn lại cong khóe môi, khôngnhững sự âm trầm trong mắt tan đi mà còn dậy lên sắc mừng.
Sắc mừng này của Hành Chỉ khiến Thẩm Ly lại nghĩ đến muôn vàn chuyện cũ,lòng nàng bỗng lại tức giận, cảm thấy thần minh này vốn đang trêu đùanàng trong lòng bàn tay, mỗi lần tự mình vạch rõ quan hệ của hai ngườixong là lại chạy đến dụ dỗ nàng, hỏa hầu dụ dỗ này lại còn lợi hại mộtcách đáng chết, thấy cá sắp cắn câu nhưng lại để cho cá phát hiện rangười câu đã vứt xuống một lưỡi câu thẳng, nhìn nàng tự mình ngoi cáimiệng đầy máu lên cắn vào! Hành Chỉ thần quân ngài cảm thấy Thẩm Ly nàythấp hèn lắm sao! Cứ phải tự mình cắn chặt lấy lưỡi câu thẳng này sao!
Càng nghĩ càng giận, sắc mặt Thẩm Ly hoàn toàn băng lạnh, “Nếu Thần quânmuốn đòi nợ giúp cô ta thì tự đi mà tìm Ma quân lý luận, nếu có xử phạtthì Thẩm Ly xin chịu, không phiền ngài nổi giận. Cáo từ.” Nói xong,không chờ Hành Chỉ đáp đã kéo Mặc Phương đi thẳng.
U Lan cảm thấy uất ức, nhìn bóng Thẩm Ly có chút không cam lòng, ngướcđầu lên nhìn Hành Chỉ, thấy ánh mắt hắn cũng hướng về Thẩm Ly phía xaxa, U Lan nói: “Người của Ma giới này thật không biết lễ nghĩa, BíchThương vương dám đối đãi với người của Thiên giới như vậy, vốn chẳng cólòng thần phục. Ngày sau ắt thành đại họa.”
Hành Chỉ quay đầu nhìn U Lan bật cười: “Chẳng phải sao, lần sau nếu Thần nữcòn trêu chọc cô ấy như vậy nữa, cẩn thận cô ấy bóp cổ cô thì chết đó.”Giọng nói ôn hòa của hắn toát ra hàn ý, “Đầu lìa khỏi cổ cũng khôngchừng.”
U Lan bỗng thấy lạnh cổ, yếu đuối nhìn Hành Chỉ: “Lúc đó… Thần quân có đòi lại công đạo cho U Lan không?”
Hành Chỉ bật cười, nụ cười khiến lòng U Lan ấm áp, nhưng lại nghe hắn nói:“Không đâu, Ma quân sủng ái Bích Thương vương như vậy, nhất định sẽ baoche, Thiên giới cũng không dấy động can qua vì Thần nữ mà sẽ lấy hòabình hai giới làm trọng, nếu có lúc đó thì Thần nữ cứ yên nghỉ đi. HànhChỉ sẽ mang đồ đến phúng điếu cô.”
U Lan ngơ ngác đứng trong Hoa viên, đưa mắt nhìn tà áo Hành Chỉ đi xa dần.
Thẩm Ly càng đi càng nhanh, đi một mạch đến cửa cung cũng không chậm lại,Mặc Phương vẫn luôn im lặng đi theo, lúc này mới nhẹ giọng gọi mộttiếng: “Vương thượng.”
Thẩm Ly đáp một tiếng nhưng không quay đầu, Mặc Phương lén nhìn nàng nói: “Vương thượng, sao đột nhiên lại nổi nóng vậy?”
“Nổi nóng?” Bước chân Thẩm Ly chợt dừng, Mặc Phương phía sau không kịp tránh mà đâm sầm vào lưng nàng, Thẩm Ly loạng choạng suýt ngã, Mặc Phươnghoảng hốt giữ lấy eo nàng ôm lại, lòng Thẩm Ly đang nghĩ chuyện khác nên không phản ứng được gì, còn Mặc Phương lại đỏ bừng mặt, chưa chờ ThẩmLy đứng vững đã vội buông tay lui về phía sau vài bước, quỳ sụp hai gốidập đầu thật mạnh: “Vương thượng thứ tội!” Lời nói sợ hãi giống như vừagây án mạng.
Thẩm Ly ổn định thân hình, ngơ ngác nhìn hắn, vốn không phải là chuyện gìlớn, Thẩm Ly không định để tâm, nhưng phản ứng của Mặc Phương như vậycũng khiến nàng thấy hơi ngại ngùng. Cánh tay bị hắn ôm dường như hơinóng. Nàng ho vài tiếng: “Không sao, đứng dậy đi.”
Mặc Phương chậm rãi đứng dậy nhưng vẫn cúi đầu không dám ngước lên, Thẩm Ly liếc nhìn thấy mặt hắn đã đỏ tận mang tai, nàng ngoảnh đầu vờ như không biết, nhàn nhạt nói: “Giúp ngươi xử lý Thần nữ kia, cũng không để HànhChỉ thần quân đập chúng ta, ta có gì đâu mà nổi nóng?”
Mặc Phương vốn còn muốn nói, nhưng xảy ra chuyện như vậy trong đầu hắn đâucòn tâm tư nghĩ đến điều gì khác, chỉ đành nói: “Vâng, không có.”
“Hơn nữa cho dù Hành Chỉ thần quân kia có bản lĩnh lớn đến đâu cũng khôngdám làm gì quá đáng với ta ở đây.” Giọng Thẩm Ly chợt dừng, tùy tiện tìm một lý do, “Chỉ là vừa rồi bốn phía không có người, tính tình Hành Chỉthần quân kia lại khó nắm bắt, e là sẽ bị ám toán nên ta mới đi nhanhmột chút thôi.”
“Vương thượng nói phải.”
Thẩm Ly cất bước tiếp tục đi về phía trước: “Hôm nay Thần nữ kia buông lờingông cuồng với ngươi, nếu ta không nhìn thấy thì ngươi định ngậm bồ hòn làm ngọt phải không?”
“Vương thượng nói phải.”
“Hừ! Tướng sĩ Ma giới ta đâu thể nhường nhịn đám người quen được chiềuchuộng của Thiên giới kia, tác oai tác quái ở Thiên giới ức hiếp cáctiểu tiên quen rồi nên mang thói đó xuống Ma giới. Ta không tiếp chiêunày của bọn họ đâu. Rõ ràng là người nhà mình gây chuyện, vậy mà cứ đổchậu phân lên đầu người khác. Ngày sau bất kể là Phất Dung quân hay tỷtỷ hắn, ai đến gây sự với ngươi tức là đã gây sự với các Tướng quân củaMa giới, đây là chuyện tổn hại đến thể diện, không được nhường nhịn, nếu để ta biết được thì ta nhất định dùng quân pháp phạt ngươi!”
“Vương thượng nói phải.” Mặc Phương ngẩng đầu, “Vương thượng, chuyện này… e là không thỏa.”
Phất Dung quân và Lạc Thiên thần nữ đều là tôn nhi của Thiên đế, hơn nữaPhất Dung quân bây giờ còn có hôn ước với Thẩm Ly, nếu làm quá căng e là ngày sau không tốt cho Thẩm Ly.
“Có gì mà không thỏa, đừng để người ngoài tưởng người của Ma giới ta dễ ăn hiếp.” Thẩm Ly phẩy tay, “Về đi.”
“Khoan đã.” Mặc Phương gọi Thẩm Ly, thấy nàng quay lại nhìn hắn, Mặc Phươnghơi không tự nhiên ngoảnh đầu đi, nhưng lại cảm thấy hành động này củamình quá thất lễ, vậy là lại quay đầu lại nhìn xuống đất nói, “Trước đónghe nói Vương thượng bị thương ở Nhân giới…”
“Ừ, đã không còn trở ngại gì rồi.” Thẩm Ly lắc lắc cánh tay, “Giết một hai con yêu thú cũng còn được.”
Mặc Phương quỳ một gối: “Đều tại Mặc Phương nóng nảy hành sự, khiến Vươngthượng bị phạt đi Nhân giới tìm người rồi trọng thương. Mặc Phương đángchết.”
Lần trước Mặc Phương bị Phất Dung quân đeo bám, bởi vậy mới đá Phất Dungquân một cước, khiến Phất Dung quân giận dỗi chạy đến Nhân giới, Ma quân mới bắt nàng phải đi tìm Phất Dung quân. Nghĩ đến duyên cớ này, Thẩm Ly chợt hiểu ra, thì ra Mặc Phương vẫn đang vì chuyện này mà áy náy. ThẩmLy lòng vốn cảm thấy kỳ quái, Tướng quân của Ma giới không phải dễ gần,tính tình của Mặc Phương cũng không phải quá tốt, hôm nay Thần nữ U Lanvu khống hắn như vậy mà hắn lại không hề tức giận, thì ra là vì chuyệnlần trước nên lòng vẫn còn sợ…
Hắn sợ liên lụy đến nàng.
Thẩm Ly nhất thời có vài phần cảm khái, nàng thở dài: “Chẳng phải nói rồisao, không sao, đứng dậy đi.” Mặc Phương vẫn quỳ không dậy, Thẩm Ly bấtlực chỉ đành kéo hắn dậy: “Được rồi, coi như là lỗi của ngươi, phạtngươi hôm nay mời các Tướng quân đi uống rượu! Cũng phạt ngươi hôm naylàm mất mặt các Tướng quân của Ma giới, ngươi có cam nguyện nhận phạtkhông?”
Mặc Phương ngẩn ra, ánh mắt bỗng rơi xuống phía sau Thẩm Ly, nhưng trướckhi Thẩm Ly phát giác, hắn lại đảo mắt nhìn thẳng vào Thẩm Ly, để mặchai tay nàng dìu lấy vai mình, mỉm cười gật đầu: “Mặc Phương xin nghelệnh Vương thượng.”
“Chọn ngày chi bằng gặp ngày.” Thẩm Ly vung tay, “Đi, đến quân doanh gọi một tiếng, ai không trực thì gọi hết ra cho ta.”
“Được.” Mặc Phương đáp lời rồi đưa Thẩm Ly đến quân doanh, nghe nàng đếm hếttên các Tướng quân, ánh mắt Mặc Phương ôn hòa nghiêng đầu nhìn nàng, lúc rẽ qua góc tường, Mặc Phương bỗng quay đầu, thấy một bóng dáng màutrắng bắt mắt đứng ở tường thành, hắn bỗng cong môi với người đó, sắcmặt người đó không đổi, nhưng ánh mắt càng thêm lạnh lùng, Mặc Phươngcảm thấy lòng sảng khoái một cách kỳ lạ. Thì ra ức hiếp người ta… có cảm giác như vậy đó sao.
Đêm, hết ba tuần rượu, những người phải gục đều đã ngã gục, các Tướng quân đều được gia bộc dìu về nhà.
Nhục Nha cũng được người của tửu quán báo tin mà đến đón Thẩm Ly, nhưng lúcnày Thẩm Ly hơi men đang bốc lên đầu, sống chết không chịu về phủ, nóilà bây giờ trong nhà có thần nhân đang ở, phải tôn thờ, nàng sợ say rồisẽ quấy nhiễu hắn, rồi lại bị khinh khi chê bai.
Nhục Nha có kéo thế nào cũng không được, chỉ đành nhìn sang Mặc Phương lúcnày coi như vẫn còn tỉnh táo: “Tướng quân, giờ phải làm sao đây?”
Mặc Phương im lặng, cúi người nói với Thẩm Ly: “Nếu Vương thượng không chê, có bằng lòng tạm nghỉ ở phủ thuộc hạ một đêm không?”
Thẩm Ly gật đầu: “Được.”
Cho Nhục Nha về xong, Mặc Phương dìu Thẩm Ly từng bước đi về phủ mình, lúcnày trên đường đã không còn ai, tuy trời tối nhưng xung quanh vẫn có đèn đuốc, trong im lặng chỉ còn tiếng bước chân hai người, một loạngchoạng, một trầm ổn lẫn vào nhau, Mặc Phương lại cảm thấy hòa hợp mộtcách kỳ lạ.
Nghiêng đầu nhìn Thẩm Ly chớp chớp mắt như sắp ngủ, Vương gia này lòng đề phòng nặng như vậy nhưng lại có thể để mình say trước mặt bọn họ, có thể đểhắn kéo nàng về nhà hắn. Sự tin tưởng của nàng đối với hắn, đối với cácTướng quân của Ma giới… thật sự rất nhiều…
Mặc Phương cúi đầu nhìn con đường phía trước nhẹ giọng nói: “Vương thượng, Mặc Phương thật muốn cứ đi mãi thế này.”
Thẩm Ly mơ mơ hồ hồ không biết đã nghe nhầm điều gì, gật gật đầu nói: “Được, lên nóc nhà ngắm sao.”
Câu trả lời ông nói gà bà nói vịt này khiến Mặc Phương bật cười: “Được, lên mái nhà thuộc hạ ngắm sao.”
Nhục Nha về đến Vương phủ, vừa khóa cửa vòng qua tường tranh bỗng thấy mộtbóng người màu trắng đứng trong sân, Nhục Nha giật mình vỗ vỗ ngực: “Sao Thần quân vẫn chưa nghỉ ngơi? Nửa đêm canh ba đứng đây làm Nhục Nhagiật cả mình.”
“Ồ, ta thấy đêm nay gió ở Ma giới mát mẻ nên ra đây cảm thụ một phen.” Ánhmắt hắn đảo qua người Nhục Nha, “Có tìm thấy Vương gia nhà cô chưa?”
Nhục Nha bật cười: “Thì ra Thần quân đang chờ Vương gia sao. Đêm nay Vươnggia không về đâu, cô ấy hơi say nên đến nghỉ trong phủ Mặc Phương tướngquân rồi. Nếu Thần quân có việc thì chi bằng chờ ngày mai Vương gia vềrồi thương lượng.”
Hành Chỉ gật đầu: “Ừ, ta ra phố hóng gió một chút đã.” Nói xong cũng khôngchờ Nhục Nha mở cửa, hắn trực tiếp xuyên qua tường ra khỏi Vương phủ.
Nhục Nha gãi đầu: “Tác phong của Thần quân này sao ngày càng giống oán quỷ vậy?”
Thẩm Ly bò lên nóc nhà nằm ườn ra thành hình chữ Đại*, thoải mái thở một hơi dài, gió đêm mát lạnh thổi qua khiến đầu óc nàng tỉnh táo hơn nhiều,trong lòng lúc này mới cảm thấy có điều không thỏa, nàng là một Vươnggia mà cùng thuộc hạ lên nóc nhà hắn ngắm sao, nếu chuyện này truyền rakhó tránh có phần ám muội. Nhưng nàng vừa lên đã đòi xuống cũng không ổn lắm… Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Ly vẫn nằm đó bất động. Liếc thấy MặcPhương cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, hắn không nói gì mà chỉ lặng lẽngồi đó.
*Chữ Đại: 大
Không biết ngồi bao lâu, Mặc Phương bỗng hỏi: “Vương thượng nhìn thấy sao chưa?”
Thẩm Ly lắc đầu: “Tuy chướng khí ít hơn trước nhiều nhưng vẫn không thấy sao.”
Mặc Phương quay đầu nhìn Thẩm Ly một hồi lâu rồi nhỏ giọng nói: “Nhưng Mặc Phương đã thấy rồi.”
Thật ra Thẩm Ly không chậm hiểu, nàng quay đầu nhìn vào mắt Mặc Phương, nếulà thường ngày nàng nhất định ra lệnh cho Mặc Phương nhắm mắt lại quayđầu đi, không cho hắn nảy sinh bất kỳ ý nghĩ gì. Nhưng hôm nay khôngbiết tại sao, nàng mấp máy môi nhưng vẫn không thể nào cứng rắn ra lệnhcho hắn được, có lẽ do rượu quá say lòng, có lẽ do gió quá mát, hay cólẽ do hôm nay… trong lòng có tâm sự.
“Tại sao?” Thẩm Ly quay đầu đưa một tay lên, nhìn cánh tay mình nói: “Bàntay này nhuốm đầy máu tanh, chỉ biết múa thương chứ chưa từng nắm lấykim thêu, chủ nhân của đôi tay thế này rốt cuộc có gì đáng để ngươi đốixử như vậy?”
Nghe Thẩm Ly hỏi vậy Mặc Phương lại có vài phần kinh ngạc, đối với hắn thìcâu này dường như đang hỏi là Thẩm Ly rốt cuộc có chỗ nào không đáng đểhắn đối xử như vậy, Mặc Phương im lặng hồi lâu rồi nhìn Thẩm Ly nói:“Vương thượng khác với nữ nhân bình thường, nhưng cũng có chỗ tương tự,trong mắt Mặc Phương, Hồng anh thương trong tay cô chính là kim của cô,thêu nên một dải giang sơn cẩm tú trong vạn dặm cương thổ của Ma giới.”
Thẩm Ly ngẩn ra, sửng sốt nhìn Mặc Phương rồi che mặt bật cười, nửa như than thở nửa như cảm khái: “Hay cho Mặc Phương, bình thường chẳng phải ngươi ăn nói vụng về lắm sao, thì ra là thâm tàng bất lộ!”
“Mặc Phương không hề nói sai, cũng không phải hoa ngôn xảo ngữ mà cảm thấyVương thượng đích thực đã làm như vậy, cũng đáng được Mặc Phương dốclòng đối đãi.”
Thẩm Ly che mặt im lặng hồi lâu: “Nhưng mà… vẫn không được.” Nàng buông tay quay đầu nhìn Mặc Phương, “Vẫn không được.”
Mặc Phương biết nàng nói điều gì không được, hắn cụp mi che hết ánh sángtrong mắt: “Mặc Phương biết, thân phận đã vậy, Mặc Phương cũng không dám vọng tưởng điều gì, chỉ muốn để Vương thượng biết được tâm ý này thôi.”
Không liên quan đến thân phận. Thẩm Ly không nói ra, không liên quan đến thân phận, chỉ là nàng vẫn chưa buông bỏ được…
“Hay cho Bích Thương vương Thẩm Ly! Cô đào tường khoét vách* nhà ta như vậysao!” Hai người đang im lặng bỗng nghe bên dưới có tiếng mắng, Thẩm Lyxoay người ngồi dậy, nhìn thấy Phất Dung quân ăn mặc lòe loẹt khoatrương đang đứng dưới, hắn tức giận chỉ vào Thẩm Ly mắng: “Thật là quáđáng lắm rồi!”
*Đào tường khoét vách: đâm sau lưng
Thẩm Ly nhíu mày, sắc mặt Mặc Phương trầm đi nhưng không phát tác mà nhẫnnhịn nói với Thẩm Ly: “Hay là Vương thượng vào nhà tạm lánh đi.”
Thẩm Ly cười lạnh: “Lánh gì mà lánh! Lời ta giáo huấn hôm nay ngươi quên rồi sao? Mai mốt ta nhất định dùng quân pháp phạt ngươi!” Nàng lắc ngườirơi xuống trước mặt Phất Dung quân, “Xem ra trí nhớ ngài kém thật nhỉ.”Nàng vung quyền định đánh người. Phất Dung quân vội ôm đầu la lớn: “Thần quân ngài xem đi! Cô ta đối với ta như vậy đó! Bảo ta làm sao cưới côta chứ!”
Lời vừa dứt, cánh tay Thẩm Ly khựng lại, nàng quay đầu, không biết Hành Chỉ đã đến đây từ lúc nào, hắn đứng dựa vào bức tường dưới hiên, vừa rồinàng và Mặc Phương trò chuyện trên nóc nhà hắn đã đứng đây nghe sao?Thật là… một kẻ tiểu nhân!
Hành Chỉ nhìn ra được sắc lạnh trong mắt Thẩm Ly, nụ cười trên môi khônggiảm, chỉ là màu sắc trong mắt cũng băng lạnh như Thẩm Ly.