Phượng Khanh đã rời đi rồi, nhưng Sở Dung Ca vẫn còn đứng đó. Hắn ôm bầu rượu mà Phượng Khanh để lại, mân mê miệng bình nơi y vừa ngậm vào. Một lúc lâu sau hắn cũng nâng bình lên, uống sạch chỗ rượu còn lại, sau đó giấu kỹ bình rượu vào trong tay áo, bước xuống khỏi tường thành.
Nửa tháng sau, quân đội của Hiên Viên triều khải hoàn về tới kinh đô.
Phượng Khanh một mình bước vào Tử Cấm thành, con đường mà đời trước y đã đi vô số lần. Từ chiến thần bách chiến bách thắng đỉnh cao huy hoàng tới nam sủng hèn mọn như giun dế dưới đất, đều đã từng đi qua.
Cảm giác của y lúc này chỉ còn lại nực cười.
Phượng Khanh đã tưởng tượng rất nhiều lần lúc bản thân y gặp lại Hiên Viên Diệp Nhiên rốt cuộc sẽ có một tâm tình thế nào?
Ghê tởm? Hận? Muốn xông lên một kiếm giết chết y?
Nhưng thời khắc Phượng Khanh bước vào đại điện, quỳ xuống hành lễ với kẻ ngồi trên long ỷ kia, y vậy mà hoàn toàn không ngờ được bản thân có thể bình tĩnh đến thong dong như thế, thậm chí khoé môi còn tự nhiên mà vẽ lên nụ cười.
Người không biết còn tưởng y vì gặp lại được ái nhân sau ba năm xa cách mà vui mừng đến không khống chế được tâm tình. Mà hiển nhiên, Hiên Viên Diệp Nhiên cũng đang nghĩ như vậy. Gã dùng ánh mắt đầy lửa nóng ghim chặt trên người y.
Chỉ có mình Phượng Khanh biết, tâm trí y lúc này đã bay xa khỏi Linh Tiêu điện, xuyên qua cả một trần thế, dừng lại ở nơi giống địa phương này như đúc. Cũng tại vị trí này, khoác trên người một lớp y phục mỏng manh không thể che đậy chiếc bụng tròn vo đã nhô lên, tay chân bị xích sắt khoá lại, y quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn nam nhân trên long ỷ vươn tay ôm một vị mỹ nhân nửa loã thể vào lòng.
– Dực Vương có phải nhìn không rõ không? – Thanh âm của gã vô cùng ôn nhu, động tác dưới thân vẫn không hề ngừng lại. – Vậy thì không được rồi, trẫm đặc biệt triệu ái khanh tới đây để học tập cho kỹ mà. Ái phi, chúng ta xuống dưới đi, để Dực Vương nhìn rõ hơn chút.
Sau đó y giữ nguyên tư thế còn chôn sâu trong người nữ nhân Khôn Trạch kia, từng bước bước xuống. Cho tới khi Phượng Khanh có thể nghe thấy cả tiếng nước dính nhớp khi hai thân thể kịch liệt va chạm.
Cảnh tượng kia như thể còn lập lòe trước mắt y, bóng dáng bạo quân năm đó đồ sát hơn trăm mạng người Dực Vương phủ chồng lên người phía trước trong khoảnh khắc.
Cảm giác lúc đó của Phượng Khanh hệt như hiện tại, bình tĩnh đến không ngờ.
Y hơi ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mắt.
– Thần tham kiến bệ hạ. Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Hiên Viên Diệp Nhiên nhếch khóe môi, hiện ra một nụ cười hài lòng.
.
.
Năm đó y sắp đón sinh thần hai mươi mốt tuổi. Man tộc phía Bắc lại bắt đầu nhăm nhe xâm lược. Thân là Định Quốc tướng quân, y phải xuất chinh ra trận.
Phượng Khanh nhẩm tính một chút, còn ba tháng hơn nữa mới tới kỳ phát tình tiếp theo. Chỉ cần y đánh nhanh thắng nhanh, hẳn không có vấn đề gì. Vì thế Phượng Khanh quỳ xuống trước long ỷ, nguyện ý lãnh quân ra trận.
Hiên Viên Diệp Nhiên khoác long bào, ngồi trên ngai vàng nhìn xuống y, khẽ cau mày giây lát.
Phượng Khanh né tránh ánh mắt hắn. Từ khi y phân hoá thành Khôn Trạch, Phượng Khanh bắt đầu giữ khoảng cách với Hiên Viên Diệp Nhiên. Thế nhưng dường như chẳng có chút tác dụng, bóng hình người kia càng ngày càng khắc sâu trong đầu y, ngay cả mùi hương gỗ tùng thoang thoảng cũng khiến y tâm can quặn thắt.
Nhưng Phượng Khanh cũng biết, cả hai không thể có khả năng. Hay ít nhất, hiện tại không thể có khả năng. Giang sơn này cần hắn trấn giữ, cũng cần y bảo hộ. Chỉ cần cố gắng thêm vài năm nữa, trần ai lạc định, tới lúc đó y sẽ tìm cách thổ lộ lòng mình. Nếu người nọ chấp nhận y thì tốt, nếu không chấp nhận… Y nguyện ý làm một tướng quân an phận, thành tâm chúc phúc cho hắn.
Sau này hồi tưởng lại, Phượng Khanh chỉ chế nhạo bản thân mình lúc đó mơ quá đẹp rồi. Hai năm trôi qua, y tự đẩy khoảng cách giữa cả hai trở thành vô tận. Phượng Khanh vĩnh viễn không nhìn thấu nổi hắn nữa. Thiếu niên nở nụ cười dương quang ngày ấy cũng một đi không trở lại.
Phượng Khanh chủ động cách xa hắn, tới khi y giật mình nhận ra mùi tin tức tố gỗ tùng trầm ổn trên người hắn từ lúc nào đã bị mùi máu tanh chiếm chỗ, mọi thứ đã là vạn kiếp bất phục.
Y lĩnh thánh chỉ xuất chinh, khoác lại chiến giáp, cầm trường kiếm ra trận. Phượng Khanh chỉ giận mình lúc đó trong đầu chỉ có hình ảnh của Hiên Viên Diệp Nhiên, mà không nhận ra sự khác thường trên người Phó tướng của mình.
Vào đêm quân doanh mở tiệc mừng sau khi chiến thắng, Sở Dung Ca phân hóa. Mười chín tuổi phân hóa thành cực Càn Nguyên, mùi tin tức tố đó như thể hồng thủy một kích liền đem tường thành y dày công thiết kế cuốn bay. Kỳ phát tình của Phượng Khanh bị tin tức tố cực Càn Nguyên kích thích, như thể độc dược, nháy mắt lan tràn toàn thân.
Cực Càn Nguyên phân hóa gặp cực Khôn Trạch tới kỳ phát tình, ai cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Hiên Viên Diệp Nhiên nhất định cũng nghĩ như vậy.
Trong mơ hồ y dường như thấy được có người xông vào lều, lôi Sở Dung Ca nằm sấp trên người y ra, người nọ dường như gào thét gì đó, thế nhưng Phượng Khanh đã không trụ nổi nữa. Y gục xuống, bất tỉnh.
Phượng Khanh khi tỉnh lại đã ở một nơi xa lạ. Chỉ thêu kim long, rèm trướng dệt bằng sợi vàng xa hoa. Thoạt nhìn qua Phượng Khanh đã biết đây là long sàng.
Mất vài phút để Phượng Khanh nhớ lại sự tình trước khi y bất tỉnh. Sắc mặt cũng dần trắng bệch đi.
Thể chất Khôn Trạch của y rốt cuộc cũng bị phát hiện.
Người phát hiện còn là Hiên Viên Diệp Nhiên.
Lúc đó hắn còn thấy Sở Dung Ca đang đánh dấu Phượng Khanh…
Sở Dung Ca… không biết cậu ta thế nào rồi? Y đã ngủ bao lâu…?
Câu hỏi của y lập tức liền có người giải đáp, Hiên Viên Diệp Nhiên xốc lên rèm giường, ánh mắt lạnh lẽo từ trên nhìn thẳng xuống y.
Đối diện với ánh mắt kia, Phượng Khanh chỉ cảm thấy như bị chậu nước đá dội qua, lạnh tới run rẩy.
Hai người nhìn chằm chằm nhau một lúc lâu, cuối cùng Hiên Viên Diệp Nhiên nhếch lên khoé môi, nụ cười trở nên vặn vẹo.
– Ha. Thì ra ngươi sớm đã muốn cùng kẻ kia lên giường. Đáng lẽ trẫm nên giết hắn.
Phượng Khanh lập tức túm lấy tay áo hắn, cao giọng hỏi.
– Dung Ca đâu? Ngươi làm gì hắn rồi?
Nghe thấy hai chữ ‘Dung Ca’ ánh mắt Hiên Viên Diệp Nhiên càng như kết một tầng băng, cười khẩy một tiếng.
– Giờ Ngọ hôm nay, chém đầu thị chúng.
Phượng Khanh sững người.
– Ngươi… rốt cuộc muốn gì? Hắn có tội gì?!
– Tội gì? – Hiên Viên Diệp Nhiên cau mày, nắm cổ tay Phượng Khanh lôi lại gần. – Ngụy Tử à Ngụy Tử, ngươi thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu? Bao nhiêu năm qua tâm ý của trẫm đối với ngươi chẳng lẽ chưa đủ rõ ràng ư?
Phượng Khanh bị hết chuyện này đến chuyện khác dội cho choáng váng, thái dương cũng ẩn ẩn đau. Y đáng lẽ nên vui, vì người y thầm thương trộm mến cũng có tình cảm với y. Hay nên kinh hoảng vì y liên lụy người khác mất mạng?
Suy nghĩ trong nháy mắt, Phượng Khanh vẫn quyết định phải cứu Sở Dung Ca. Chuyện này không liên quan gì đến cậu ta.
Phượng Khanh lập tức bước xuống giường quỳ xuống trước mặt Hiên Viên Diệp Nhiên, cất lời thỉnh cầu.
– Bệ hạ, thần xin người tha chết cho Sở Phó tướng. Quản cấp dưới không nghiêm là trách nhiệm của thần, xin bệ hạ trách phạt.
Tội thần che giấu thể chất Khôn Trạch cũng vì suy nghĩ cho an nguy xã tắc. Bệ hạ mới đăng cơ, căn nguyên chưa vững, tội thần đã định vài năm nữa sẽ nhận tội với bệ hạ, sau đó mặc người xử trí. Nhưng Sở Dung Ca đi theo ta gần mười năm, tận trung với Hiên Viên vương triều. Không có công lao cũng có khổ lao, cầu xin bệ hạ tha cho hắn một con đường sống.
Bình thường y hay can gián hoàng đế, đều dùng giọng điệu này. Hiên Viên Diệp Nhiên cũng dung túng y, chỉ cần là thứ chính miệng y cầu tình, hắn đều sẽ cho toàn bộ.
Thế nhưng Phượng Khanh không biết rằng sự việc hôm qua đã đạp nát toàn bộ lý trí của hắn. Trong đầu Hiên Viên Diệp Nhiên lúc này chỉ có mỗi cảnh tượng hai thân thể quấn chặt lấy nhau trên giường ngày hôm đó. Tâm lý hắn trở nên vặn vẹo, hắn muốn xích người này lại, để y mở mắt ra chỉ có thể nhìn thấy hắn, chỉ có thể để hắn đè dưới thân, sống hay chết cũng phải thuộc về hắn.
Hiên Viên Diệp Nhiên cúi xuống nâng cằm Phượng Khanh, đôi mắt nổi lên một tầng tia máu, nụ cười dữ tợn văn vẹo cùng cực.
– Vậy thì Dực Vương, ngươi hầu hạ trẫm một đêm. Hôm nay trẫm sẽ tha mạng cho gã, thế nào?
Phượng Khanh ngây người.
Người trước mắt này luôn là người trong lòng y, nhưng lần đầu của họ… lại dùng cách này sao…?
Phượng Khanh cuối cùng nhắm mắt gật đầu.
Những chuyện sau đó y không còn nhớ rõ, chỉ nhớ y bị Hiên Viên Diệp Nhiên ném mạnh lên giường, một đường xé rách từ giữa. Không mơn trớn, không nới lỏng, không thân mật, chỉ có làm nhục.
– Nói! Trẫm và Sở Dung Ca, kẻ nào mới có thể thỏa mãn ngươi!?
Phượng Khanh bị làm đến ngất đi tỉnh lại vài lần, người trên thân vẫn không hề ngừng lại.
Phượng Khanh thầm cười chua chát. Khôn Trạch dù hiếm có nhưng nam Khôn Trạch lại càng là vạn lục nhất điểm hồng. Đế vương vẫn chỉ là đế vương, nhìn thấy kỳ bảo khó gặp đều muốn hưởng dụng. Y… chẳng qua cũng chẳng khác một đồ vật bị hoàng đế bệ hạ chơi đùa.
Sau đó… À, sau đó hoàng đế bệ hạ quả nhiên giữ lời. Không đem Sở Dung Ca xử trảm ngày hôm đó, mà lệnh lùi lại bảy ngày sau.
Phượng Khanh cùng Hiên Viên Diệp Nhiên tranh luận vài lần, lần nào cũng kết thúc bằng việc y bị đè trên giường làm tới bất tỉnh. Tâm Phượng Khanh càng ngày càng lạnh, y rốt cuộc không nhận ra kẻ trong lớp long bào kia có còn là thiếu niên y thầm mến năm tháng ấy hay không.
Đêm cuối cùng trước khi Sở Dung Ca lên pháp trường. Phượng Khanh đành cắn răng quyến rũ Hiên Viên Diệp Nhiên, chủ động mở ra hai chân quấn lấy hắn. Cả hai người lăn lộn đến quá nửa đêm.
Dưới chân Phượng Khanh như nhũn ra, bụng dưới đau như dao cắt vẫn cố gắng điểm huyệt ngủ của Hiên Viên Diệp Nhiên, giật lấy lệnh bài của hắn, tìm tới đại lao.
Nhìn khắp người Sở Dung Ca không chỗ nào lành lặn, trong lòng Phượng Khanh không khỏi đau xót, run run vươn tay sờ lên những vết roi mới chồng lên vết roi cũ dọc ngang khắp cơ thể cậu.
Sở Dung Ca lần đầu tiên nở nụ cười với y.
– Vương gia, mạt tướng không sao, người đừng khóc. – Sau đó một bàn tay phủ lên tay y, thấp giọng nói. – Chúng ta cùng rời đi, có được không?
Ma xui quỷ khiến, y gật đầu. Đó là nước đi sai lầm nhất cả đời y. Nếu như y buông tay, để Sở Dung Ca bỏ trốn một mình. Biết đâu cậu ta còn có thể sống tốt… Không biến thành kết cục như vậy.
Hiên Viên Diệp Nhiên sau đó điên cuồng ra lệnh cho Cấm quân truy nã cả hai người họ. Một thời gian dài kiệt sức lẫn không nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ, Phượng Khanh bắt đầu phát sốt. Sốt cao mãi không dứt, Sở Dung Ca chỉ có thể giấu y ở một ngôi nhà hoang ở ngoại thành vắng vẻ rồi vội vã ra ngoài mua thuốc.
Sở Dung Ca vừa rời đi chưa tới nửa canh giờ, Hiên Viên Diệp Nhiên đã tìm tới cửa.
Phượng Khanh không có chút sức lực nào, bị hắn lôi xuống giường, một chưởng đánh gãy kinh mạch toàn thân y.
Phượng Khanh thét lên đau đớn, thế nhưng Hiên Viên Diệp Nhiên lúc này đã phát điên rồi. Hắn siết cổ Phượng Khanh nhấc lên, ném xuống trước mặt đám ám vệ xung quanh, ra lệnh tất cả luân phiên cường bạo y.
– Ta không tin làm như vậy không thể ép tên chó trông cửa kia quay lại!
Phượng Khanh bị xé rách quần áo, thảm hại nằm trên đất, thô bạo xâm phạm. Y nâng ánh mắt tuyệt vọng lên nhìn Hiên Viên Diệp Nhiên. Thế nhưng trước mắt y chỉ có vẻ mặt điên loạn tới vặn vẹo của hắn khi nhìn y bị kẻ khác cưỡi. Tia sáng cuối cùng trong mắt Phượng Khanh rốt cuộc lụi tàn.
Lúc mở mắt, y nghe thấy thái y đang nói chuyện với Hiên Viên Diệp Nhiên bên ngoài.
– Bệ hạ, xin thứ lỗi cho thần. Dực… Vị Khôn Trạch này đã bị đánh dấu, không thể xoá được. Cũng không cách nào mang thai con của Càn Nguyên khác.
– Không thể mang thai con của Càn Nguyên khác… Ha ha…! Ha ha ha!
Tiếng cười của Hiên Viên Diệp Nhiên khiến vị thái y kia dù đã vội vàng rời đi vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.
Hiên Viên Diệp Nhiên bước tới bên cạnh giường, nhận ra Phượng Khanh đã tỉnh. Hắn nâng tay, bóp cằm y xoay lại nhìn hắn. Thế nhưng trong mắt Phượng Khanh chỉ còn lại một màu tro tàn, không có tiêu cự, giống như đã mất đi tri giác.
– Nếu không phải cái thai này bám chặt lấy người, lôi nó ra sẽ khiến ngươi chảy máu đến chết. Ta nhất định sẽ rạch bụng ngươi móc nó ra.
Kẻ trước mặt này đã điên tới cực điểm, hoàn toàn cho rằng bào thai kia là của Sở Dung Ca.
Tới việc nhếch môi cười nhạo hắn, Phượng Khanh cũng lười. Tâm y đã nguội lạnh, Hiên Viên Diệp Nhiên trong mắt y hiện tại chẳng khác nào con hát nhảy nhót. Dường như làm mọi cách cũng không đổi lại được một cái liếc mắt của y.
Sau đó tới một ngày, Hiên Viên Diệp Nhiên chủ động ngự giá tới Dực Vương phủ, tươi cười trên mặt vô cùng sáng lạn.
– Ngụy Tử, ngươi đoán xem trẫm dẫn ai tới gặp ngươi? Nguỵ Tử à, từ giờ gã sẽ là thái giám thân cận của ngươi. Ha ha ha!!
Phượng Khanh vẫn ngồi yên lặng, cho đến khi tiếng cười điên cuồng kia xa dần, một bàn tay chậm rãi nắm lấy tay y. Bàn tay kia rất lạnh lẽo, nhưng thanh âm vang lên thực ôn nhu ấm áp.
– Vương gia, là ta.
Tới lúc này trong mắt Phượng Khanh mới hiện ra tia sáng thuộc về người sống.
Sở Dung Ca lại giống như trước kia, yên lặng chăm sóc cho y từng chút. Lúc tâm lý y bất ổn thậm chí còn ôm lấy y, khẽ thì thầm.
– Ổn rồi. Không sao hết, ta ở đây.
Cả kinh thành lúc đó đều biết Dực Vương chính là một nam Khôn Trạch, không những vậy còn câu dẫn hoàng đế, làm ra sự tình loạn luân thiên địa bất dung.
Hiên Viên Diệp Nhiên ngày nào cũng tới Dực Vương phủ tìm y, nếu không cũng triệu y vào cung để làm nhục. Thế nhưng mặc kệ hắn dùng biện pháp nào, Phượng Khanh đều yên lặng như cũ, thi thoảng còn ngẩng đầu dùng ánh mắt trào phúng nhìn hắn. Cho dù bị hắn đặt dưới thân làm nhục hay cho người hành hạ Sở Dung Ca trước mặt y.
Rốt cuộc Hiên Viên Diệp Nhiên cũng nổi điên, lôi y từ giường dậy, ném lên xe ngựa. Cả hai đi thẳng tới Mộ thất của Dực Vương phủ.
Phượng Khanh nhìn hắn quật mồ nghĩa phụ lên, lấy ra bộ xương trắng. Sai người đập vụn, nghiền thành tro.
Vai Phượng Khanh khẽ run rẩy giây lát, nhưng sau đó lại rũ xuống. Trở lại dáng vẻ đờ đẫn như trước.
Hiện tại kinh mạch khắp người y đứt gãy, chỉ là một phế nhân không hơn không kém.
Trong người còn mang thai đứa con của kẻ mà y ghê tởm. Bẩn thỉu đến tột cùng.
Ban đầu y chỉ một lòng muốn chết. Nhưng nhìn Sở Dung Ca còn sống, y lại cảm thấy an tâm.
Sở Dung Ca đặt tay lên bụng y, nghiêng đầu lắng nghe một chút, nở nụ cười.
– Vương gia, người nghe xem. Tiểu thế tử đang cử động đó.
Hài tử chỉ mới hơn hai tháng, làm sao có thể cử động. Nhưng y vẫn tin lời Sở Dung Ca, nhẹ nhàng sờ lên bụng. Đột nhiên Phượng Khanh cảm thấy sinh mệnh này thật kỳ diệu. Giống như một mầm non, nảy nở trong chính cơ thể mình.
– Sau này nếu ta không còn ở cạnh vương gia được nữa, xin người cũng đừng mất đi hy vọng. Tiểu thế tử nhất định sẽ thay ta ở bên cạnh người.
Sự thật chứng minh Sở Dung Ca luôn nói đúng. Chỉ ngay ngày hôm sau, người trong cung đã tới, áp giải hắn rời đi.
– Nói với Hiên Viên Diệp Nhiên, nếu hắn dám động vào một sợi tóc của Sở Dung Ca, ta sẽ chết trước mặt hắn.
Thứ y còn lại có thể đem ra uy hiếp Hiên Viên Diệp Nhiên, có lẽ cũng chỉ còn mạng sống chính mình.
Cuộc sống của Phượng Khanh giống hệt như hùng ưng từng sải cánh bay khắp bầu trời, lúc này lại chỉ có thể đi lại giữa hai chiếc lồng son giam chặt, Hoàng Cung và Dực Vương phủ.
Dù là nơi nào cũng chẳng có gì khác biệt. Khác biệt có lẽ duy nhất là khi bụng y dần lớn lên, Hiên Viên Diệp Nhiên chán ghét nhìn thấy nó nên không còn hứng thú lâm hạnh y nữa. Hoặc nếu có thì cũng bắt y nằm sấp, thổi tắt tất cả nến, hành hạ phát tiết trên người y xong liền rời đi.
Những đêm không phải thị tẩm Phượng Khanh cảm thấy bản thân như thể được ân xá. Dù cho cả đêm y cũng phải thức trắng, giương mắt nhìn Hiên Viên Diệp Nhiên cùng nữ tử khác quấn lấy nhau trên giường của chính mình ở Dực vương phủ hay trên long sàng trong hoàng cung. Tiếng nức nở ngọt lịm của nữ nhân cùng với tiếng thân thể kịch liệt va chạm truyền ra cũng chẳng khiến Phượng Khanh lộ ra nửa điểm biểu cảm. Y chỉ đứng như một khúc gỗ, như thể câm điếc, chỉ khi vuốt tay lên chiếc bụng nhô ra của mình trên mặt mới phá lệ ôn nhu…
.
.
– Vương gia? Dực Vương gia…?
Tầm mắt Phượng Khanh dần tụ lại, người trước mặt đang gọi y lại là Biện công công bên người Hiên Viên Diệp Nhiên.
Y ngây người giây lát, sau đó liền bày ra vẻ lúng túng.
– Bệ hạ tha tội, thần vừa rồi có chút hoa mắt.
Ở trên buổi thiết triều cả gan không tập trung, tội danh này nếu đặt trên người bất kỳ quan viên nào cũng có thể mất đầu trong tức khắc, thế nhưng người này lại là Dực Vương vừa thắng trận trở về, dĩ nhiên ai nấy nhắm mắt làm ngơ.
Quả nhiên bệ hạ cũng nhìn thấy sắc mặt có chút tái nhợt của Dực vương, rất lo lắng mà nói.
– Ái khanh hao tâm tổn sức trên chiến trường nhiều năm, yến tiệc hôm nay miễn đi. Mau hồi phủ nghỉ ngơi cho tốt. Biện Hà, phái thái y tới Dực Vương phủ.
– Tạ bệ hạ. Thần xin cáo lui.
Phượng Khanh ôm quyền cúi đầu, nơi không ai nhìn thấy, khóe môi cong lên thành nụ cười nửa miệng lạnh như băng.