*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trời tờ mờ sáng, Du Ngạn tỉnh lại từ trong giấc chiêm bao, dựa vào đầu giường ngẩn ngơ một hồi, chàng liếc nhìn sắc trời bên ngoài, thấp giọng gọi: "Thụy Vân, bây giờ là giờ gì?"
Thụy Vân đi từ buồng ngoài vào, có hơi ngạc nhiên khi thấy Du Ngạn tỉnh sớm như vậy: "Công tử, sao hôm nay ngài dậy sớm thế? Mới qua giờ Dần không bao lâu mà."
Du Ngạn cụp mắt: "Ta nằm mơ, bỗng nhiên tỉnh lại."
Thụy Vân dè dặt quan sát sắc mặt Du Ngạn, trong lòng thầm cảm thấy giấc mộng này nhất định không phải là giấc mộng đẹp, nên không dám hỏi thêm câu nào, chỉ khẽ hỏi: "Vậy ngài có muốn ngủ tiếp không ạ?"
Du Ngạn lắc đầu: "Thôi, tỉnh rồi cũng không ngủ được nữa. Mang ít nước vào đây, ta rửa mặt."
Thụy Vân chần chừ hỏi: "Công tử, nếu bây giờ ngài dậy thì lúc dự chầu có thấy mệt không?"
"Dự chầu?" Du Ngạn ngẫm nghĩ một chút, "Cho người đưa bức thư vào cung, bảo ta hôm nay... bị nhiễm phong hàn không thể rời giường, chỉ đành cáo bệnh."
Thụy Vân trầm mặc một hồi: "Công tử, dù gì cũng đang là tiết Tam Phục¹, bị nhiễm phong hàn..."
Du Ngạn giương mắt liếc Thụy Vân một cái, đạm mạc nói: "Lý do tự cậu nghĩ ra. Đi chuẩn bị nước rửa mặt đi."
Thụy Vân đáp tiếng, nhanh chóng lui xuống, Du Ngạn ngồi một mình trên giường, thở dài một hơi.
Người ta hay nói buổi sáng quyết định cả ngày, nên vừa thức dậy sau một đêm mất ngủ, tâm trạng có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không khá hơn được.
Thực ra, tính kỹ thì Du Ngạn không phải gặp ác mộng gì, chàng chỉ mơ thấy rất nhiều chuyện trong quá khứ, mơ thấy khoảng thời gian ngày xưa chàng và Lận Sách mới quen nhau. Khi đó cả hai đều còn rất trẻ, một người là con trai út của Quang Lộc đại phu, một người là hoàng tử tầm thường nhất dưới gối Tiên đế.
(Đại phu là chức quan tương đối cao ở Trung Quốc thời phong kiến, cấp bậc có sự thay đổi tuỳ theo triều đại.)
Vì cơ duyên trùng hợp mà hai người quen biết, vì trân trọng lẫn nhau mà thành bạn tương tri, cùng nhau trải qua đủ mọi chuyện. Sau đó Lận Sách từng bước đi lên ngôi vị hoàng đế cao cao tại thượng, chính bản thân chàng cũng từ một tên công tử tự phụ trở thành quyền thần khuấy đảo triều chính trong mắt kẻ khác như hiện giờ.
Người ta hay nói quân thần khác biệt, Du Ngạn cứ nghĩ chuyện như vậy sẽ chẳng bao giờ xảy ra giữa chàng và Lận Sách, nhưng giờ đây xem ra có điều gì đó đã khác.
Thực ra từ lâu, Du Ngạn vẫn nghĩ mãi, chẳng hay giữa chàng và Lận Sách đã xảy ra chuyện gì? Vậy mà hết lần này tới lần khác tìm không ra. Ít nhất vấn đề không phải ở chàng, lòng chàng đối với người ấy xưa nay chưa bao giờ thay đổi.
Nếu như không phải là mình vậy đó là do Lận Sách. Nhưng Lận Sách... Du Ngạn nhớ lại dáng vẻ mấy ngày trước người ấy bị mình ghẹo đến thẹn quá hóa giận thì không khỏi nhếch môi. Bất kể như thế nào, xem ra tâm tư của người ấy đối với chàng cũng không hề đổi thay.
"Công tử." Tiếng Thụy Vân cắt ngang mạch suy nghĩ của Du Ngạn, chàng cầm lấy chiếc khăn ẩm trên tay Thụy Vân, qua loa lau mặt rồi đứng trước gương đồng tiện tay buộc mái tóc dài của mình lên: "Tìm cần câu cho ta."
"Cần câu ạ?" Thụy Vân hơi sửng sốt, "Vậy em bảo bọn họ đem đồ ăn sáng vào trước, em đi tìm cần câu, tiện thể dặn người chuẩn bị xe ngựa. Nhưng mà công tử, ngài vừa mượn cớ ốm không dự chầu, nếu bây giờ ra ngoài câu cá bị người ta nhìn thấy lại truyền vào triều, sợ là tấu chương hạch tội ngài sẽ càng thêm nhiều."
"Bọn họ muốn vạch tội ta còn phải xem ta làm gì à? Ta có bao giờ quan tâm họ nghĩ thế nào đâu. Mà trời nắng nôi thế này ai có tâm trạng ra ngoài câu cá?" Du Ngạn quay đầu lại nhìn Thụy Vân một cái, "Chẳng phải trong ao sen nuôi rất nhiều cá chép hoa đấy? Cứ đến đó câu là được."
"Công tử, mấy con cá chép hoa đó... Là do lão gia nuôi, hình như không được đâu ạ?"
(Cá chép hoa)
"Sợ gì, câu trúng thì thả về lại là được, dù sao bây giờ cha cũng đang nghỉ hè trong núi, chỉ cần cậu không nói, ông ấy sao mà biết?" Du Ngạn rủ mi, "Chẳng qua ta chỉ muốn giết thời gian."
Đã nói đến đây thì Thụy Vân cũng không thể nói gì được nữa, đành gật đầu: "Vậy công tử ăn gì trước đi, em đi tìm cần câu."
Khi Du Ngạn đến vườn hoa, trời chưa sáng lắm, toàn bộ Du phủ vẫn yên tĩnh, tôi tớ dậy sớm thỉnh thoảng đi qua cũng bước nhẹ để tránh làm phiền người còn đang nghỉ ngơi.
Du Ngạn vác theo một cái cần câu, đầu đội nón rộng vành, ngồi xuống bên bờ ao sen.
Cá chép hoa trong ao đều do cha Du nuôi, cực kỳ thân với người, chúng nó thấy có người đến là biết đường chờ cho ăn bên rìa ao. Du Ngạn cúi đầu nhìn chúng nó một lúc rồi ném lưỡi câu vào trong ao, cá chép kinh sợ tản đi thật nhanh. Du Ngạn nhíu mày, quay đầu lại vừa khéo nhìn thấy đầy mặt Thụy Vân là một lời khó nói hết: "Làm sao?"
Thụy Vân do dự một chút: "Thưa công tử, tuy em chưa tự câu được cá bao giờ, nhưng cũng biết lưỡi câu phải có mồi chứ ạ?"
Du Ngạn nhìn theo tầm mắt hắn về trong ao, chợt nhận ra, nói: "Hẳn nào ta cứ thấy như mình quên cái gì đó, thôi, dù sao cũng chỉ là trò tiêu khiển, có mồi hay không cũng không quan trọng." Dứt lời chàng ngáp một cái, ngẩng đầu nhìn sắc trời càng ngày càng sáng tỏ, "Mặt trời lên cao rồi, trong vườn này lát nữa sẽ nắng, cậu quay về đi."
Thụy Vân biết công tử nhà hắn không muốn bị quấy rầy nên không nhiều lời quay người lui xuống.
Trong vườn hoa im ắng trở lại, Du Ngạn ngồi bên ao sen nhìn đàn cá chép lượn quanh lưỡi câu của mình nhưng không có con nào nguyện cắn câu. Trái lại, chàng cũng không vội, còn tiện thể cởi giày duỗi trân trần vào trong nước ao sáng sớm còn hơi lạnh, dáng vẻ nhàn nhã thảnh thơi.
Bởi rằng đêm trước ngủ không ngon, hơn nữa vườn hoa buổi sáng rất mát mẻ, cơn buồn ngủ dần dần ập đến, Du Ngạn một tay nắm lại trong tay áo, tay kia thì chống cằm ngủ gà gật.
Giữa lúc mơ màng chàng vẫn giữ cảnh giác, khi có tiếng bước chân đến gần, Du Ngạn bỗng chốc mở mắt ra, thấy người đàn ông gầy gò tiều tuỵ trước mặt thì hơi sửng sốt, chàng vừa nhìn chiếc áo ngoài trong tay người ấy là biết rõ đối phương muốn đắp cho mình, tức thì mặt mày rạng rỡ: "Đại ca."
Du Tuấn thấy chàng tỉnh rồi thì thu lại áo trong tay mặc lên người lần nữa, rồi ngồi xuống tảng đá sát bên Du Ngạn: "Đã sắp đến giờ vào chầu mà sao còn ở đây ngủ gật?" Nói được một nửa, y nhìn thấy Du Ngạn duỗi chân vào trong ao, "Lại còn không sợ lạnh."
Du Ngạn cười híp mắt thu chân lại, phơi trên tảng đá cạnh bờ ao: "Hôm nay trời đẹp thế này, dự chầu để nghe những người đó nói nhăng nói cuội thì chẳng phí quá?" Nói đến đây, chàng đưa tay gảy cần câu, "Chẳng thà ngồi câu mấy con cá, tận hưởng chút thời gian tốt đẹp này. Ngược lại là đại ca đấy, sao dậy sớm thế?"
"Giữa ban ngày nóng quá nên huynh chỉ đành tranh thủ sáng sớm đi dạo trong vườn hoa một chút." Du Tuấn vừa nói vừa giơ tay nhấc cần câu lên, liếc thấy lưỡi câu nhẵn bóng, "Huynh vốn còn đang lo nếu đệ câu phải cá chép hoa cha nuôi, sợ ông cụ về sẽ tính sổ đệ, nhưng giờ xem ra là huynh lo xa rồi. Mặc dù tất cả mọi người đều nói đệ không gì không làm được, nhưng kỹ năng câu cá này bao nhiêu năm mà vẫn không tiến bộ."
Du Ngạn lắc đầu, biện minh cho mình: "Câu cá phải cần nhất là ý cảnh, dù sao quý phủ nhà ta cũng không mong đệ câu được cá làm bữa trưa, cho nên có mồi hay có câu được không quan trọng." Chàng nghiêng mặt sang đánh giá Du Tuấn, "Mấy ngày nay đệ có nhiều việc vặt nên không đến thăm huynh được, huynh mấy ngày nay có khoẻ không?"
Du Tuấn nở nụ cười, lấy mồi câu Thụy Vân đã chuẩn bị kỹ từ sau lưng Du Ngạn, một lần nữa ném lưỡi câu vào trong nước, đoạn trả lời: "Thân thể huynh nhiều năm qua vẫn vậy, không quá khoẻ nhưng cũng không yếu lắm." Y khom lưng vốc nước ao rửa tay, "Nên đệ có thể nói với Bệ hạ, không cần thỉnh thoảng cứ phái ngự y đến phủ bắt mạch cho huynh. Huynh biết là Bệ hạ quan tâm, nhưng rơi vào mắt kẻ có tâm lại thành lỗi của đệ."
Ý cười của Du Ngạn bớt đi một chút: "Nếu đã là tấm lòng của người ấy, thì cần gì phải phụ lòng. Còn những kẻ gọi là có tâm," Chàng nhếch khóe môi, giọng điệu trào phúng, "Ở trong mắt bọn họ đệ còn có thể tệ hơn nữa sao?"
Du Tuấn rủ mi che đi đáy mắt đượm sầu: "Là do người đại ca này làm liên lụy đệ, nếu không phải huynh bất tài thì nào đến nỗi đệ phải vào trong triều đối mặt với những thứ này? Cha lánh đời, Thù Văn còn nhỏ, toàn bộ phủ này rơi hết xuống trên vai đệ, vi huynh thật sự là..."
"Đại ca." Du Ngạn nhẹ nhàng vỗ tay Du Tuấn, nhíu hàng mày nói, "Thực ra đệ vẫn chưa làm được gì cho Du phủ, Du phủ cũng chưa bao giờ cần đệ phải hi sinh. Đệ đi đến hoàn cảnh ngày nay là do tự đệ lựa chọn. Tổ tiên phụ tá Cao Tổ Hoàng đế dựng nước, nhờ có long công mới có Du gia đời đời hưng thịnh. Đến đời cha, mặc dù cha không tham dự triều chính nhưng bởi vậy mới có thể giữ cho Du gia ta tránh khỏi những phân tranh đoạt vị của hoàng tử Tiên đế, công lao tổ tiên để lại ít nhất cũng đủ để cho Du gia ta được hưng thịnh. Ngược lại do đệ có mối giao hảo cùng Hàn vương, dự cuộc tranh đấu trực diện mới khiến cho Du phủ hôm nay bị cuốn vào trung tâm vòng xoáy quyền lợi, không thể thoát ra."
(Long công, công trong công lao)
Chàng khẽ cụp mắt che khuất cảm xúc trong mắt, quay đầu nhìn về phía Du Tuấn: "Tuy đệ chán ghét sự hỗn loạn chốn triều đình, cũng không muốn mình hoặc Du gia cuốn vào trong đó, nhưng dù cho đệ một cơ hội làm lại từ đầu, đệ vẫn sẽ lựa chọn như cũ. Thế cuộc ngày đó đại ca có lẽ không rõ, nếu Hoài Sính thất bại trong tranh đoạt kế vị, thì chàng sẽ tan xương nát thịt, chết không có chỗ chôn." Du Ngạn giương mắt, "Bất kể thế nào đệ cũng sẽ không để tình cảnh như vậy xảy ra."
Hoài Sính... Đây là tên tự của vua một nước cao cao tại thượng, dù rằng năm đó Hàn vương địa vị thấp, không được Tiên đế coi trọng, tuy nhiên là hoàng tử, rất ít người dám gọi hắn như thế, cũng chỉ có người em trai bất trị trước mắt này có thể gọi được đến ngày hôm nay.
Du Tuấn khẽ cau mày: "Tử Khanh, huynh biết hai người đệ đi đến ngày hôm nay không hề dễ, chỉ là quân thần khác biệt, có một số việc vẫn phải chú ý. Dù sao toàn triều cũng có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm đệ."
Tuy rằng Du Tuấn biết đến mối quan hệ giữa Du Ngạn và Long Hòa đế nhưng không tiện hỏi thẳng. Y nhìn gò má Du Ngạn, thật ra cho đến nay y vẫn không hiểu rõ về mối quan hệ giữa hai người. Người kia Hoàng đế, là người cao quý nhất cõi đời này, bao nhiêu người chen vỡ đầu cũng muốn bò lên long sàng của ngài, Du Ngạn chưa bao giờ là lựa chọn tốt nhất. Dẫu sao năm đó bọn họ một người là quý công tử thế gia vọng tộc, tài trí trác tuyệt nức tiếng thành đô, mà người kia chẳng qua chỉ là một hoàng tử xuất thân thấp kém, trầm mặc ít nói không được Tiên đế ưa thích.
Có điều, người em trai này của Du Tuấn trước giờ luôn có chủ ý, ngay cả cha mẹ cũng không can thiệp, người anh cả ốm yếu quanh năm trên giường này ngoại trừ khuyên lơn vài câu thì cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Du Ngạn nghe Du Tuấn nói thế thì nở nụ cười, khe khẽ lắc đầu.
Quân thần khác biệt.
Quan hệ giữa Lận Sách và chàng ở trong mắt người khác mãi mãi không tránh được bốn chữ này, dù là người nhà của chàng có lẽ cũng không thể hiểu được tại sao hai kẻ quyền thế ngập trời lại dính lấy nhau. Chẳng qua cũng vì trong hai người, một người là gia chủ chân chính, người còn lại là vua một nước nên mới không có ai dám can thiệp.
Bao năm qua cũng đã quen, chàng không có ý định giải thích gì, chỉ nói: "Yên tâm đi đại ca, đệ tự có chừng mực. Mà thật ra đệ có chuyện muốn bàn bạc với huynh, vài ngày trước mẹ nhờ đệ để ý đến hôn sự của Thù Văn, đệ mới nhớ đến Thù Văn đã đến tuổi cưới vợ. Đại ca và đại tẩu có chọn được người ưng ý nào chưa?"
Nhắc tới con trai mình, nét mặt Du Tuấn dịu đi rất nhiều: "Chuyện của Thù Văn cũng khiến đệ nhọc lòng. Huynh cùng đại tẩu đệ ở trong phủ cả ngày, không tiếp xúc với những người trong triều, nhất thời cũng chưa nghĩ ra ai, việc này đành để cho đệ và mẫu thân lựa chọn, Thù Văn không có ý kiến gì là được."
Du Ngạn gật đầu: "Vậy được, đệ sẽ lo liệu việc này chu đáo, đại ca yên tâm, đệ chắc chắn sẽ chọn cho Thù Văn một hôn sự thích hợp nhất." Chàng nhặt lên chiếc giày mình vứt bừa, đeo tử tế vào rồi đỡ Du Tuấn đứng dậy, "Trời đang nóng hơn rồi, để đệ đưa huynh về."
Du Tuấn ngẩng đầu nhìn sắc trời một chốc, gật đầu: "Cũng nên về thôi, không lúc nữa đại tẩu đệ nhất định sẽ phái người đến tìm."
Du Ngạn cong môi: "Đại tẩu là lo lắng cho huynh."
Du Tuấn hơi ngượng ngùng nở nụ cười, vỗ nhẹ vào tay Du Ngạn: "Lát nữa cất cái cần câu đó đi, cha mà biết đệ nghịch cá chép của ông ấy có thể sẽ tính sổ đệ đấy."
Du Ngạn đỡ chiếc nón rộng vành bị nghiêng: "Để mai đệ đền cho ông ấy thêm mấy con là được." Chàng duỗi tay, thở dài, "Đệ lại hơi ước ao cuộc sống mỗi ngày gửi gắm tình cảm vào hoa cỏ sông núi của ông cụ, thật là tùy ý phóng khoáng."
Chú thích:
¹ Tiết Tam Phục là những ngày nóng nhất trong một năm. Tam Phục bao gồm Sơ Phục, Trung Phục và Mạt Phục. Ngày Tam Phục thường rơi vào giữa tháng 7 hoặc cuối tháng 8 Dương lịch hàng năm.