Kỷ Sơ Đào hoàn toàn không nghĩ đến chuyện tránh thai.
Huống chi lúc hai người làm chuyện ấy, tất cả đều nhờ Kỳ Viêm mò mẫm chủ đạo, nàng muốn giữ tỉnh táo cũng khó, nào còn tâm trạng để phân tâm suy nghĩ tới chuyện này?
Trong lúc mơ hồ, nàng không nhớ rõ Kỳ Viêm có làm như vậy hay không. Harry Potter fanfic
Thấy Kỷ Sơ Đào ấp úng không trả lời, Kỷ Thù đã đoán được sơ sơ, bèn vẫy tay gọi Kỷ Sơ Đào, đôi mắt cong lên, mỉm cười ôn hòa: “Muội lại đây.”
Kỷ Sơ Đào nghe lời ghé lại gần, bỗng thấy nụ cười của Kỷ Thù trở nên lạnh buốt, cầm quạt tròn gõ nhẹ lên trán nàng một cái.
Kỷ Sơ Đào rụt cổ, giơ tay che trán, nghe giọng điệu lười biếng của Kỷ Thù vang lên: “Đối với nữ nhân mà nói, sinh nở là chuyện liên quan tới tính mạng, sao có thể tùy tiện như vậy được? Nam nhân không quan tâm chuyện này, dù sao cũng không phải là họ chảy máu mất thịt, chỉ cần mặc sức đòi hỏi, không cần trải qua mười tháng mang thai đau đớn của nữ nhân, cho nên chuyện quan trọng cỡ này phải được nắm giữ trong tay muội. Hãy nhớ, cho dù thành hôn, muội vẫn là Đế Cơ, hắn là thần tử, bụng cũng là của muội, có sinh con hay không đều do muội định đoạt.”
“Muội biết rồi, nhị tỷ.” Kỷ Sơ Đào chột dạ, chỉ có thể gật đầu nghe răn dạy.
“Nguyệt tín có đến đúng hẹn không?” Kỷ Thù hỏi tiếp.
Kỷ Sơ Đào âm thầm tính ngày, đỏ mặt gật đầu thật nhẹ.
Lúc này Kỷ Thù mới yên lòng, phẩy quạt lười biếng nói: “Có lẽ muội rất may mắn, vừa hay tránh được mấy ngày nguy hiểm.”
Dứt lời, nàng ấy cười khẩy một tiếng rồi mới chịu thả Kỷ Sơ Đào cứ thấp thỏm bất an như ngồi trên đống lửa rời đi.
Kỷ Sơ Đào về phủ thì nghe Vãn Trúc và nội thị tiến vào bẩm báo, nhún người rồi nói: “Bẩm điện hạ, Hoàng thượng đến đây, đã đứng chờ trong chính sảnh gần nửa canh giờ!”
Kỷ Sơ Đào hoảng hốt trong chớp mắt, sau đó mới nhớ ra “bệ hạ” và Vãn Trúc nói đã không còn là Kỷ Chiêu nữa, mà là Tân đế Kỷ Thâm.
Bước vào chính sảnh, chỉ thấy Kỷ Thâm mặc thường phục màu đỏ đang sóng vai đứng bên cạnh một nữ tử dáng người yểu điệu, đang thưởng thức một bức tranh chữ treo tường của Kỷ Sơ Đào.
Nghe thấy tiếng bước chân, hai người trẻ tuổi đồng loạt quay đầu, nở nụ cười khiêm tốn chào Kỷ Sơ Đào.
“Hoàng thượng.” Kỷ Sơ Đào gật đầu đáp lễ, sau đó đưa mắt nhìn thiếu nữ diễm lệ búi tóc cung đình đứng bên cạnh hắn ta.
Sau khi đại hôn vào cung, Minh Châu Quận chúa đã thay xiêm y của người Hán. Kỷ Sơ Đào khựng lại một lát mới nhận ra nàng ấy, mỉm cười nói: “Lệ tần, quý nhân đến đây mà bổn cung không nghênh đón từ xa, thật là thất lễ.”
Cuối cùng Minh Châu Quận chúa không còn kêu đánh kêu giết như hồi trước, chẳng qua tính nết vẫn ngay thẳng nóng tính như ban đầu, có lẽ là chờ lâu mất kiên nhẫn, nàng ấy không khỏi chu môi, lẩm bẩm một câu bằng tiếng Bắc Yến.
Kỷ Thâm âm thầm kéo ống tay áo của Minh Châu Quận chúa, ý bảo nàng ấy kính trọng Kỷ Sơ Đào một chút, bị nàng ấy ngượng nghịu né tránh.
Kỷ Thâm cũng không giận, nói chuyện thẳng thắn: “Đều tại ta không mời mà đến, ta thất lễ trước nên không trách Tam Công chúa.”
Lúc gặp mặt riêng tư, hắn ta tự xưng là “ta”, chứ không phải là “trẫm” cao cao tại thượng.
Kỷ Sơ Đào càng có thiện cảm với hắn ta, bèn dịu dàng nói: “Hoàng thượng đã lên ngai vàng, lại lớn hơn ta một tuổi, có thể gọi thẳng phong hiệu ‘Vĩnh Ninh’ của ta như trưởng tỷ.”
“Vậy thì tam muội muội cũng không cần gọi ta là Hoàng thượng, nếu muội không chê thì cứ gọi ta một tiếng huynh trưởng.”
Kỷ Thâm lại lựa chọn một cách xưng hô khác thân mật hơn. Hắn ta khẽ cười rồi đi vào chủ đề chính: “Lần này ta đến đây, có hai chuyện muốn thảo luận với tam muội muội.”
Hắn ta nói: “Thứ nhất, gần đến hôn sự của tam muội muội, theo lễ pháp thì nên ban tước vị cho Kỳ Tướng quân, thế mới xứng đôi với thân phận Đế Cơ cành vàng lá ngọc của tam muội muội. Thế nhưng Trấn Quốc Hầu đương nhiệm vẫn còn khỏe mạnh, Kỳ Tướng quân thân là nhi tử thì tước vị không thể cao hơn phụ thân, thế nên ta đã thảo luận với Đại Công chúa, quyết định thay đổi tước vị của Trấn Quốc Hầu thành Ninh Dương Công, không được truyền lại cho con cháu đời sau, lại ban Kỳ Tướng quân tước vị Nhất phẩm Vũ Bình Hầu, thế có được không?”
Hai cha con Kỳ gia, một người mang tước vị không thể kế thừa, một người được gia phong Nhất phẩm Quân Hầu dựa theo công huân, vừa môn đăng hộ đối với công chúa, vừa không khiến Kỳ gia bị người khác lời ong tiếng ve vì “chuyên quyền”.
Kỷ Thâm nói: “Đây cũng là ý của Kỳ Tướng quân.”
Kỷ Sơ Đào tất nhiên biết rõ đây đã là an bài tốt nhất, bèn nói: “Hoàng huynh phí tâm tư đến nước này, muội cảm ơn còn không hết, sao dám dị nghị?”
Kỷ Thâm thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu rồi nói: “Thế thì quyết định như vậy. Còn chuyện thứ hai, ta nghe tin tam muội muội đang tìm kiếm một phương thuốc có tên là ‘Ngọc Cốt Thiên Liên Hương’…”
Ánh mắt Kỷ Sơ Đào khẽ dao động, cũng không giải thích mình tìm vị thuốc này để làm gì, chỉ nhẫn nại dò hỏi: “Hoàng huynh biết loại thuốc này à?”
Kỷ Thâm nói: “Không phải ta, mà là Minh Châu nghe tin này thì nhớ lại một chút manh mối.”
Minh Châu Quận chúa đứng bên cạnh không kìm nén được nữa, dùng tiếng Hán cất giọng nói trong trẻo: “Mấy năm trước ta đi theo phụ hoàng tới Bắc Cương, từng gặp người San Man ở thành Nguyệt Nha. Loại độc này là phương thuốc bí truyền của họ, chỉ có điều hành tung của người San Man rất bí ẩn, nếu may mắn thì sẽ gặp được họ trong chợ Nguyệt Viên… Tuy nhiên ta không biết có thể giải độc hay không.”
Nói xong một mạch, Minh Châu Quận chúa lại cảm thấy ngượng ngùng, vừa đá làn váy vừa gượng gạo nói: “Không phải ta muốn giúp ngươi đâu nhé, tại vì Hoàng đế van xin nên ta mới đến đây!”
Kỷ Sơ Đào không kìm nổi vui sướng trong lòng, nhìn Kỷ Thâm bằng ánh mắt đầy biết ơn.
Kỷ Thâm mỉm cười khiêm tốn, lên tiếng giải thích trước khi Kỷ Sơ Đào nói chuyện: “Chi nhánh huyết mạch của ta bị tổ phụ liên lụy nên gia đạo đã suy sút, từ bé đã bị mọi người ghẻ lạnh. Nhưng ta sẽ không bao giờ quên, khi ta cảm thấy cuộc sống này không thể tiếp tục được nữa thì Đại Công chúa đã mở cánh cửa suy tàn của nhà ta, giao trọng trách hòa thân cho ta, kéo ta ra khỏi đầm lầy; càng nhớ rõ ngày bị ám sát ở phương bắc, chính tam muội muội đã chìa tay giúp đỡ ta. Nếu không có ân cứu mạng hôm ấy thì sẽ không có Kỷ Thâm của hôm nay.”
Nói đoạn, hắn ta đưa mắt nhìn Minh Châu Quận chúa xinh đẹp kiều diễm bên cạnh, khẽ nói: “Nếu trên đường hồi kinh, tam muội muội không che giấu vết thương trên tay ta thì cũng sẽ không có Lệ tần của hôm nay.”
Nghe đồn đêm trước khi đăng cơ, đại tỷ Kỷ Nguyên đã từng gọi Kỷ Thâm vào Trường Tín cung trò chuyện suốt đêm.
Rốt cuộc đêm đó họ đã trò chuyện những gì, Kỷ Sơ Đào không rõ. Chẳng qua nhìn lại bây giờ, Kỷ Thâm đã ngồi vững trên ngai vàng với thân phận ‘huyết mạch không chính thống’ chỉ trong một tháng ngắn ngủi, thu phục lòng người bằng đức độ, có thể thấy rõ bá lực của hắn ta.
Đại tỷ mất chín năm trời phò tá Kỷ Chiêu, vậy mà vẫn thua kém Kỷ Thâm mà nàng ấy chỉ mất một đêm dạy dỗ…
Sự đời khó đoán trước, lòng người không giống nhau, hoang đường biết bao!
Sau khi Kỷ Thâm rời đi, Kỷ Sơ Đào trở về thư phòng, vội vàng cầm bút mài mực, ghi chép lại toàn bộ manh mối về phương thuốc mà Minh Châu Quận chúa tiết lộ.
Nàng vừa cất bút thì nghe nội thị tiến vào bẩm báo: “Bẩm điện hạ, người hầu trong quý phủ của Nhị Công chúa cầu kiến.”
Kỷ Sơ Đào thổi khô nét mực, nói: “Cho hắn tiến vào.”
Nội thị thanh tú bưng một vật tinh xảo trông như hộp trang điểm tiến vào, khom lưng quỳ lạy, sau đó dâng lên bằng hai tay: “Nô tài phụng lệnh chủ tử, dâng tặng lễ mọn cho Tam điện hạ, mong điện hạ vui lòng nhận cho.”
Kỷ Sơ Đào thắc mắc: “Vật gì?”
Nội thị đáp: “Nhị điện hạ nói rằng, Tam điện hạ cứ tự tay mở nắp hộp kiểm tra thực hư thì sẽ biết.”
Nhị tỷ lúc nào cũng thích chơi mấy trò thần bí như thế này!
Kỷ Sơ Đào không hề nghi ngờ, ra lệnh cho Phất Linh bên cạnh nhận chiếc hộp, sau đó gọi nội thị lại hỏi: “Phải rồi, ngươi giao lá thư này cho nhị tỷ hộ ta.”
Trong lúc nói chuyện, nàng đã gấp tờ giấy viết manh mối về “Ngọc Cốt Thiên Liên Hương” nhét vào phong bì, để Phất Linh đưa cho nội thị.
Chuyện ở Bắc Yến, nhị tỷ sẽ hiểu biết nhiều hơn mình, giao cho người của nàng ấy điều tra thì sẽ cực kỳ yên tâm, huống chi còn có Kỳ Viêm hỗ trợ, ít nhiều gì cũng có hy vọng hơn là một mình mình phấn đấu hăng hái.
Nội thị nhận lệnh lui ra.
Kỷ Sơ Đào vô cùng nhàm chán, bèn lấy chiếc hộp gỗ được khắc viền hoa lại đây xem xét một phen, mở ra thì thấy một chồng giấy dày đã được gấp lại đặt trong hộp.
Thư giấy?
Kỷ Sơ Đào tò mò mở trang giấy Tuyên Thành thượng hạng đó ra, cảnh tượng đầu tiên lọt vào mắt nàng là bức tranh huyệt vị dưới eo của nữ tử, đánh dấu số thứ tự và chữ viết giải thích…
Chờ đến khi thấy rõ dòng chữ đánh dấu viết cái gì, Kỷ Sơ Đào không khỏi đỏ mặt, tim đập thình thịch, vội vàng đóng nắp hộp thật mạnh.
Tiếng lạch cạch của nắp hộp quá lớn khiến Phất Linh đang sửa soạn lại đồ đạc ở gần đó kinh ngạc giật mình, vội quay đầu lại hỏi: “Điện hạ, có chuyện gì vậy?”
Sao Kỷ Sơ Đào có thể nói được? Đành phải kiếm cớ, giả vờ bình tĩnh trả lời: “Không có gì, ngươi lui ra ngoài trước đi.”
Phất Linh không dám hỏi nhiều, đành phải nhún người hành lễ rồi lui ra.
Kỷ Sơ Đào quan sát chung quanh một phen, xác nhận toàn bộ cung nhân đã lui ra thì mới âm thầm mở nắp hộp, vừa đỏ mặt vừa kiên trì lấy xấp giấy Tuyên Thành ra khỏi hộp, vừa xấu hổ vừa không kìm nén nổi lòng hiếu kỳ.
Trên tranh vẽ ghi chép phương pháp tránh thai, ví dụ như ấn vào huyệt vị nào đó, hoặc là tắm nước thuốc đặc biệt...
Mấy chiếc bình nhỏ được đặt dưới giấy Tuyên Thành, mở ra thì thấy bên trong là mấy viên thuốc thơm trắng tinh như hạt ngọc, làm nóng cho tan chảy rồi bôi lên người. Lục lọi bên dưới, thậm chí còn tìm thấy một chiếc túi lụa, bên trong đựng mấy chiếc túi nhỏ rộng khoảng sáu tấc, mỏng đến mức có thể xuyên thấu ánh sáng…
Kỷ Sơ Đào còn chưa kịp tìm hiểu phương pháp sử dụng mấy chiếc túi này thì bỗng một bóng râm bao phủ lên người nàng, có người tiến vào cung điện, đứng bên cạnh bàn của nàng.
Nàng còn tưởng là cung tỳ quay về, đang định đuổi đi thì ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt anh tuấn quen thuộc.
Trái tim Kỷ Sơ Đào chợt đập hụt một nhịp, cả người nóng bừng, vội vàng nhét hết đồ vật vào hộp, xấu hổ nói: “Kỳ Viêm, sao chàng không nói một tiếng mà vào đây luôn?”
“Ta gõ cửa nhưng điện hạ không đáp lại một lời.” Hôm nay, Kỳ Viêm mặc thường phục võ bào, vóc dáng cao lớn, cột tóc đuôi ngựa thật cao, nét mặt ngông cuồng ngang tàng, vai rộng chân dài, lúc nở nụ cười sẽ tràn đầy dáng vẻ vô lại của thiếu niên.
“Điện hạ đang nhìn gì mà nhập tâm vậy?” Nói đoạn, hắn vươn một cánh tay đeo tấm bảo hộ cổ tay cột da trâu chạm vào chiếc hộp nọ.
Kỷ Sơ Đào vội vàng giơ tay ngăn cản nhưng trước mặt Kỳ Viêm, chút sức lực mềm nhũn của nàng chẳng khác nào châu chấu đá xe, không có chút tác dụng.
Kỳ Viêm nở nụ cười trầm thấp, sau đó ngồi xổm xuống, cầm xấp giấy Tuyên Thành kia bắt đầu xem xét. Kỷ Sơ Đào xấu hổ đến mức không ngóc đầu lên được.
Số phận của nàng là kiểu gì vậy? Mỗi lần nhị tỷ tặng mấy thứ kỳ quặc này thì đều bị Kỳ Viêm bắt quả tang!
Thấy các phương pháp được ghi chép trên giấy Tuyên Thành, độ trong trên môi Kỳ Viêm càng ngày càng thấp, vẻ mặt trở nên nghiêm túc chuyên chú hơn hẳn.
Kỷ Sơ Đào còn nhớ hơn một năm trước, khi tìm thấy mấy tấm xuân cung đồ trong thư phòng của mình, hắn đã nổi giận cỡ nào… Lúc này nàng không khỏi chột dạ thấp thỏm.
Vừa nghĩ đến đây thì thấy Kỳ Viêm đặt xấp giấy xuống, cụp mi im lặng thật lâu, không ngẩng đầu lên.
Kỷ Sơ Đào cảm thấy có lẽ mình nên giải thích một phen, đang định lên tiếng thì chợt nghe giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên: “Xin lỗi.”
“Hửm?” Câu nói bất thình lình của hắn khiến Kỷ Sơ Đào sững sờ.
“Ta không biết… Còn phải làm như vậy.” Kỳ Viêm ngẩng đầu lên, vẻ mặt cho dù trời sập xuống cũng bình chân như vại giờ đây lại hơi xấu hổ, cứ như thể sợ nàng tức giận, hắn nói nhỏ: “Ta cứ tưởng, chỉ cần xong việc rửa sạch… Thì sẽ không sao.”
Thì ra không phải hắn nổi giận, mà là sợ nàng nổi giận!
Kỷ Sơ Đào cảm thấy vẻ mặt xấu hổ của nam nhân vô cùng thú vị, không khỏi chớp mắt mấy cái, nhất thời không nhịn được phì cười thành tiếng.
“Đừng cười nhạo ta.” Kỳ Viêm vươn tay kéo nàng vòng lòng, ôm chặt eo nàng như thể trừng phạt. Lát sau, hắn trầm giọng nói: “Mỗi lần xong việc, điện hạ đều cảm thấy lo lắng… Sao không nói trước cho ta biết?”
Thấy hắn nghiêm túc tự kiểm điểm lại bản thân, Kỷ Sơ Đào thật sự chịu không nổi, hơi thở của hắn phả vào vành tai đỏ bừng đến nỗi sắp nhỏ ra máu, bèn trả lời vòng vo: “Không… Không phải… Hôm nay ta cũng mới vỡ lẽ, nếu không muốn sinh nở quá nhanh thì phải tránh… Tránh thai.”
Hai người còn chưa thành hôn đã pha trộn với nhau, mơ mơ màng màng vào trận được một thời gian mới biết còn phải chú ý tới binh pháp.
Trong lúc nhất thời, cả hai vừa xấu hổ vừa ngọt ngào, đối diện với nhau một lát, hai người ôm nhau đều bật cười thành tiếng.
“Điện hạ yên tâm, ta đã học được rồi.” Tự kiểm điểm xong, Kỳ Viêm tiếp tục khôi phục thái độ mặt dày ngang ngược như trước.
Kỷ Sơ Đào trừng hắn.
Kỳ Viêm lại cực kỳ hứng thú với món đồ trong túi lụa kia, lấy một chiếc túi nhỏ giơ lên soi trước ánh sáng, lại vuốt ve một cái, dường như đang nghiên cứu thứ này được chế tạo bằng chất liệu gì.
Kỷ Sơ Đào quả thực không chịu nổi, gò má đỏ ửng nói: “Thư phòng là nơi thánh hiền, chàng nể nang một chút, mau cất nó đi!”
Nghiên cứu xong, Kỳ Viêm lại không cất nó đi mà chỉ nhìn Kỷ Sơ Đào, ánh mắt như mãnh thú theo dõi con mồi, khàn giọng gọi nàng: “Khanh khanh, thử một lần được không?”
“…”
“Không được!” Kỷ Sơ Đào từ chối ngay tức thì, đỏ mặt đẩy hắn ra.
Kỳ Viêm có thân thủ nhanh nhẹn, nhẹ nhàng nghiêng người tránh tay nàng, Kỷ Sơ Đào đẩy hụt, thân thể ngã nhào về phía trước theo quán tính, bị nam nhân xấu xa nâng tay lên đỡ, ôm chầm vào lòng.
“Ta trêu nàng thôi.” Kỳ Viêm cất tiếng cười trầm thấp sung sướng, khiến lồng ngực khẽ rung lên.
“Chàng… Chàng bắt chước trò này với ai vậy hả!” Kỷ Sơ Đào thở hổn hển.
“Đừng nhúc nhích, cho ta ôm một lát.” Kỳ Viêm đè lên thân thể cựa quậy của nàng, hít sâu một hơi rồi nói: “Còn ba tháng nữa.”
Còn ba tháng nữa sẽ đến hôn kỳ của họ.
…
Thời gian ba tháng nói dài thì không dài, mỗi ngày ngẩng đầu mong chờ, chỉ cảm thấy một ngày dài bằng một năm. Song đến khi ngoảnh đầu nhìn lại, dường như thời gian vừa trôi qua trong chớp mắt.
Trưởng Công chúa xuất giá, còn nửa tháng là đến hôn kỳ, phủ Công chúa và Lễ bộ đã bận tối mày tối mặt, ánh đèn thắp sáng suốt đêm không tắt, người và đồ vật được chuyển qua chuyển lại không ngừng.
Phò mã có thực quyền, thế nên sau khi xuất giá, Kỷ Sơ Đào sẽ ở lại Vũ Bình Hầu phủ của Kỳ Viêm, phủ Công chúa chỉ xem như biệt viện để nghỉ chân.
Ngày đại hôn, đèn đuốc thắp sáng khắp Kinh thành, con đường từ phủ Công chúa đến Vũ Bình Hầu phủ càng được phủ kín ánh đèn rực rỡ, tựa như tiên cảnh trên trời, long trọng xưa nay chưa từng có.
Đế Cơ gả cho Chiến Thần, lương duyên trời ban, Kỳ Viêm và Tân đế đều cho Kỷ Sơ Đào thể diện lớn nhất, chỉ riêng đội ngũ của hồi môn đã xếp thành hàng dài như trường long uốn lượn. Quy cách xuất giá tối cao của Đế Cơ suốt năm trăm qua trong lịch sử Đại Ân cũng chỉ đến mức này mà thôi, đủ để được ghi vào sử sách.
Bóng đêm buông xuống, Kỷ Sơ Đào ngồi ngay ngắn trên chiếc giường rộng, dùng quạt tròn che mặt, đôi mắt hạnh sóng sánh tràn đầy ý cười, nhìn nam nhân tuấn lãng mặc đồ cưới đẩy cửa vào phòng.
Lụa đỏ phấp phới, phòng ngủ rộng thoáng được trang trí lịch sự tao nhã giống hệt cảnh trong mơ, nam nhân cao lớn tuấn mỹ mê người cũng giống hệt trong giấc mơ… Điều khác biệt duy nhất là, nàng không còn thấp thỏm bất an như trước, mà trong lòng tràn đầy ngọt ngào như mật đường.
Bàn tay khớp xương thon dài của Kỳ Viêm vươn ra, mang theo mùi rượu nồng cháy, nhẹ nhàng lấy mất quạt tròn che mặt của nàng.
Bộ lễ phục xuất giá lộng lẫy mà các Tú nương của Thượng Phục cục hao hết tâm huyết chế tạo gấp rút trong vòng nửa năm trời, mũ phượng được đính đá quý lộng lẫy rực rỡ, cũng không thể lấn át dung nhan tuyệt sắc khuynh thành của nàng, cứ như nụ hoa đã trút bỏ vẻ ngây thơ non nớt, cuối cùng cũng nở rộ vẻ đẹp lộng lẫy chói mắt ngay đêm nay.
Uống rượu hợp cẩn, sau đó đến đêm động phòng hoa chúc.
“Điện hạ có biết rằng, ta đã chờ ngày này bao lâu không?” Uống rượu xong, sắc mặt Kỳ Viêm hơi đỏ ửng, phối hợp với đồ cưới màu đỏ càng làm tăng thêm vẻ tuấn mỹ sắc bén trên người hắn.
Nhưng ánh mắt của hắn lại rất dịu dàng, sâu thẳm đến nỗi có thể khiến người ta chết chìm trong đó.
Tất nhiên Kỷ Sơ Đào biết rõ, có lẽ tính cả trong giấc mơ lẫn ngoài giấc mơ…
“Có lẽ, lâu cỡ hai kiếp cộng lại chăng!” Nàng cười trả lời.
“Nàng đẹp lắm.” Kỳ Viêm chăm chú nhìn nàng, giúp nàng tháo chiếc mũ phượng nặng trịch, mặc cho ba ngàn tóc đen mềm mại xõa xuống.
Sau đó kìm lòng không đậu, hắn nhoài người hôn lên đôi môi diễm lệ được tô son đỏ của nàng.
Kỷ Sơ Đào vội lùi về sau, ngón tay mịn màng với móng tay được sơn son đỏ vội che miệng, nhắc nhở hắn: “Bổn cũng vẫn chưa rửa sạch son phấn…”
“Không sao.”
Nhan sắc của nàng làm rung động lòng người, ánh mắt Kỳ Viêm sâu thẳm đến đáng sợ, giọng khàn khàn: “Lát nữa chúng ta cùng nhau tắm rửa.”
Dứt lời, hắn lại lần nữa cướp đoạt đôi môi của nàng, càng ngày càng hung ác.
Hôm nay Kỳ Viêm có vẻ khác hẳn ngày xưa, tính xâm chiếm nguy hiểm trên người hắn mãnh liệt hơn trước kia rất nhiều, cơ thể nóng bỏng đè lên người nàng, năm ngón tay của hắn luồn vào kẽ ngón tay của nàng, mạnh mẽ khống chế nàng, cảm nhận nhịp tim dồn dập của hắn bằng đầu ngón tay của mình.
Kỷ Sơ Đào bị hôn đến mức ngộp thở, trái tim đập thình thịch như sắp vỡ tan. Nàng muốn hắn hôn từ từ thôi nhưng lại không còn sức lực để nói chuyện.
Kỳ Viêm cũng nhận thấy, mỗi lần hắn không kiềm chế được lộ rõ vẻ bá đạo vô lại của võ tướng quân doanh, thái độ của Kỷ Sơ Đào sẽ hoàn toàn khác hẳn.
“Nàng thích à?” Hắn hỏi.
Kỷ Sơ Đào đỏ mặt không trả lời, tựa như những vì sao trước mắt đều bị bẻ nát hòa vào gợn sóng. Tình yêu của nàng không còn che giấu, chạm vào sâu trong linh hồn, đụng chạm bắn tia lửa nóng bỏng.
Ngày hôm sau tỉnh dậy sau đêm tân hôn, Kỷ Sơ Đào không khỏi giận dỗi, không thèm để ý tới Kỳ Viêm.
Thân thể của nàng rất khó chịu, vừa tê mỏi vừa đau nhức, mềm nhũn như sợi mì được nấu chín, không còn một chút sức lực nào. Hơn nữa lúc đó nàng đã khóc lóc van xin mà Kỳ Viêm vẫn không chịu dừng lại, thậm chí còn hung ác hơn…
Cuối cùng Kỷ Sơ Đào nửa tỉnh nửa mê, không biết chìm trong bóng tối bao lâu, đến khi tỉnh dậy thì Kỳ Viêm vẫn đang hôn nàng.
Thì ra nhị tỷ nói không sai, nam nhân trước và sau khi thành hôn đều có hai gương mặt. Trước khi thành hôn còn cẩn thận dỗ dành yêu thương nàng, sau khi thành hôn thì thế này đây…
Thể diện Đế Cơ của Kỷ Sơ Đào đều mất hết, chỉ có thể ngồi ỉu xìu trên giường, trừng đầu sỏ gây tội bằng đôi mắt đỏ hoe.
Đầu sỏ gây tội sảng khoái tinh thần, đích thân bưng cháo đến bên giường cho nàng.
Kỷ Sơ Đào khó chịu, cau mày không muốn ăn.
“Khanh khanh.” Kỳ Viêm thổi nguội cháo trong muỗng rồi ngồi bên giường dỗ dành nàng: “Ăn chút gì đó thì sẽ khỏe nhanh hơn.”
Nếu hắn không “ức hiếp” nàng quá mức thì nàng sẽ khỏe nhanh hơn nhiều!
Chóp mũi của Công chúa nhỏ yêu kiều hơi đỏ bừng, thoạt nhìn có phần đáng thương. Kỳ Viêm không khỏi đau lòng, ôn tồn nói: “Lần sau ta sẽ không như vậy nữa, ngoan.”
“Đồ lừa đảo…” Giọng Kỷ Sơ Đào bị khàn, cảm thấy khó nghe nên ngậm miệng lại, được Kỳ Viêm đút cho ăn từng ngụm cháo.
Nàng ăn vừa tao nhã vừa chậm rãi, Kỳ Viêm cũng không sốt ruột, thổi nguội từng thìa một rồi đưa đến bên môi Kỷ Sơ Đào, sự kiên nhẫn suốt đời của hắn đều dành hết cho một mình nàng.
Ăn hơn nửa bát cháo, Kỳ Viêm rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, giơ tay vuốt ve đuôi mắt đỏ ửng của nàng, sau đó thành kính hôn lên trán nàng.
“Khi tỉnh dậy thấy nàng nằm bên cạnh, ta rất vui sướng.” Đôi môi của hắn cong lên, nghiêm túc nói.
Kỷ Sơ Đào đã hạ quyết tâm sẽ không để ý đến hắn, song nghe được câu này, trái tim của nàng vẫn kìm lòng không đậu đập thình thịch, nguôi giận hơn phân nửa.
Hôm sau, Kỷ Thù đến quý phủ.
“Đỡ hơn chưa?” Kỷ Thù vừa há miệng ra đã nói thẳng: “Nếu thật sự không chịu được thì không ngại gọi thái y đến đây bắt mạch, đừng giấu bệnh sợ thầy.”
Hiểu rõ Kỷ Thù đang nói cái gì, Kỷ Sơ Đào chỉ hận không thể vùi mặt trong ống tay áo, lại bắt đầu trách móc Kỳ Viêm lần nữa.
“Được rồi, muội đừng ngượng ngùng nữa, hôm nay ta đến đây để bàn chuyện đứng đắn với muội.” Kỷ Thù ôm con mèo khẽ vuốt ve, tựa lưng vào ghế nói: “Có tin tức truyền đến từ Bắc Cương, đã điều tra được phương thuốc ‘Ngọc Cốt Thiên Liên Hương’, đang giao cho Thái Y viện nghiên cứu điều chế thuốc giải.”
“Thật không?” Đôi mắt Kỷ Sơ Đào sáng lên.
Mấy ngày nay, đại tỷ bị sốt nhẹ nhiều lần, đó là triệu chứng của hàn độc đã ăn vào xương tủy. Nàng đang lo lắng thì bên phía Kỷ Thù đã có tin vui.
Kỷ Sơ Đào thở phào nhẹ nhõm: “Ai điều tra được? Nhất định phải khen ngợi một phen mới được!”
Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, dường như Kỷ Thù đang vuốt ve con mèo thì khựng lại, sau đó lười biếng cười nói: “Chuyện này muội đừng lo, ta tất nhiên sẽ khen ngợi hắn một phen.”
Chữ “hắn” được nàng ấy nhấn mạnh.
Kỷ Sơ Đào còn định hỏi cặn kẽ về phương thuốc nhưng Kỷ Thù lại ngắt lời nàng: “Còn một chuyện nữa, nay đã có con sói dữ của Kỳ gia che chở muội, ta không còn gì phải lo lắng, thế nên ta quyết định sẽ ra ngoài dạo chơi một thời gian.”
Kỷ Sơ Đào không rõ dự định của Kỷ Thù, còn tưởng rằng nàng ấy chỉ đến nơi ấm áp để tránh rét như trước kia, bèn hỏi: “Vâng ạ, tỷ định đi mấy tháng?”
Kỷ Thù chỉ cười chứ không trả lời.
Thấy lời chào từ biệt tiêu sái trong đôi mắt nàng ấy, Kỷ Sơ Đào không khỏi sững sờ, ngơ ngác kêu: “Nhị tỷ, tỷ…”
Kỷ Thù nâng tay ra hiệu cho nàng đừng nói thẳng.
“Cả cuộc đời ta có lúc phóng đãng, có lúc thăng trầm, đắm chìm trong âm mưu, cả người lún sâu dưới đầm lầy. Giờ đây ta chỉ mong có được một cuộc sống thanh tịnh. Có lẽ khi nào chán rồi, ta sẽ quay về Kinh thành, cũng có lẽ cả đời sẽ không trở về nữa.”
Kỷ Thù nở nụ cười phóng khoáng, đứng dậy nói: “Cứ thế đi, rảnh rỗi ta sẽ viết thư cho muội.”
Nhớ đến điều gì đó, nàng ấy lại dừng bước, cúi xuống kề bên tai Kỷ Sơ Đào thầm thì: “Lễ vật trước lúc chia tay, ta sẽ dạy muội chiêu cuối cùng gọi là ‘thuật ngự phu’…”
Dứt lời, không để ý tới vẻ mặt dở khóc dở cười của Kỷ Sơ Đào, nàng ấy khoác một bộ váy trắng tiến về phía ánh nắng.
Cùng tháng, thiên tử cần củ chăm chỉ lo liệu việc nước, Đại Công chúa Kỷ Nguyên bèn mượn cớ bị bệnh để chuyển đến ôn tuyền hành cung điều trị thân thể.
Ngày Kỷ Nguyên rời cung là sáng sớm cuối mùa thu. Trời vừa tảng sáng, Kỷ Sơ Đào và Kỷ Nguyên cùng ngồi chung một xe ngựa, tiễn trưởng tỷ rời khỏi Kinh thành, đến hành cung trị liệu hàn độc.
Thái y nói rằng Kỷ Nguyên đã trúng độc quá lâu, điều chế thuốc giải phối hợp với ôn tuyền phụ trợ, không thể khôi phục trạng thái khỏe mạnh nhất của thân thể nhưng nếu điều trị thỏa đáng, chí ít có thể giữ được tính mạng của nàng ấy.
Vừa nghĩ đến đây, xuyên qua rèm cửa phấp phới, nàng bỗng thấy một người đứng giữa ánh nắng bình minh mờ ảo ngoài cửa cung.
Chử Hành mặc một bộ áo dài thêu cây tùng trang nhã, dùng ngọc trâm vấn tóc, tóc dài xõa sau lưng còn óng mượt hơn nữ nhân. Hắn ta chỉ im lặng đứng ven đường, dáng vẻ cứ như tiên nhân hạ phàm.
Lúc đi ngang qua bên cạnh, Kỷ Nguyên vén rèm cửa lên, mắt phượng không chút gợn sóng, vẫn lạnh nhạt tao nhã như xưa.
Rõ ràng là đến đưa tiễn nhưng không ai nói được một lời lưu luyến chia ly.
“Tả tướng đến tiễn đưa, Đại Hoàng tỷ không dặn dò ngài ấy mấy câu à?” Trực giác mách bảo Kỷ Sơ Đào rằng, Chử Hành đến đây chắc chắn không chỉ đơn giản là một thần tử đến tiễn đưa Đế Cơ rời kinh.
Kỷ Nguyên cụp mi mắt, lạnh nhạt nói: “Bổn cung sẽ không dừng chân vì bất cứ nam nhân nào, kể cả hắn.”
Câu nói tỉnh táo đến mức gần như tàn nhẫn, Kỷ Sơ Đào dám chắc rằng Chử Hành nghe rành mạch.
Bởi vì trong khoảnh khắc, Kỷ Sơ Đào rõ ràng nhìn thấy mí mắt của Chử Hành hơi run lên.
Nhưng hắn ta không nói một lời, không giải thích, không cưỡng ép, chỉ hướng về phía đoàn xe của Kỷ Nguyên rời đi, chắp ống tay áo vái lạy thật dài, mãi cho đến khi xe ngựa của đối phương biến mất cuối con đường.
Bầu trời đổ mưa, từng hạt mưa nặng trĩu đập lên gạch lót đường, có lẽ bên trong còn hòa lẫn một hai giọt nước đắng chát, để lại vệt ướt sẫm màu trên áo.
Người trong triều đình không có tư cách thương xuân bi thu, đến khi đứng thẳng lưng, Chử Hành vẫn là vị Tả tướng vô tư tài giỏi của ngày xưa, đứng giữa triều đình giữ gìn vạn dặm non sông, chờ nàng ấy lành bệnh trở về.
Ngoài cửa thành, ánh mặt trời đang dâng lên.
Năm ngoái, Kỷ Sơ Đào tiễn đưa Kỳ Viêm tiến về phương bắc chinh chiến, năm nay lại đưa trưởng tỷ rời cung tĩnh dưỡng.
“Đại Hoàng tỷ cũng đi rồi, không biết phải chờ mấy tháng mới về.” Kỷ Sơ Đào lên xe ngựa của mình, chui vào vòng tay ấm áp của Kỳ Viêm: “Chỉ còn một mình ta…”
Nàng còn chưa nói xong thì nghe nam nhân bất mãn nói: “Thành thân rồi mà vẫn chỉ lo cho nhà mẹ đẻ, chẳng lẽ phu quân của nàng không phải là người?”
Kỷ Sơ Đào bật cười: “Sao ai chàng cũng ghen được vậy?”
Kỳ Viêm ôm nàng, nhớ lại một chuyện, bèn hỏi: “Nghe nói sau vụ cung loạn của Lang Gia Vương hồi trước, nàng dùng tính mạng để thề, khiến Đại Công chúa đồng ý hôn sự của ta và nàng?”
“Sao chàng biết?” Kỷ Sơ Đào kinh ngạc: “Lại là Phất Linh nói với chàng đúng không?”
Kỳ Viêm không trả lời, chỉ nghiêm túc nhìn Kỷ Sơ Đào.
Lát sau, hắn lấy một vật từ trong lòng, đặt vào tay Kỷ Sơ Đào.
Đó là một miếng Mặc Ngọc được khắc hoa văn Cùng Kỳ hung ác dữ tợn, mang theo nhiệt độ nóng rực trên người hắn. Kỷ Sơ Đào sợ ngây người, hỏi: “Sao chàng lại lấy nó ra? Mau giấu đi, ta không cần.”
“Ta giao tính mạng của ta cho nàng.” Kỳ Viêm bá đạo bọc quanh bàn tay của nàng, không cho nàng trả lại tín vật, nói bằng giọng trầm thấp: “Nếu ta phụ nàng thì người nên nhận tội bằng cái chết không phải là nàng, mà là ta. Nàng hiểu chưa?”
Kỷ Sơ Đào che miệng hắn, nhíu mày nói: “Đừng nói những lời xúi quẩy như vậy.”
Bị che miệng, đường nét sâu thẳm anh tuấn trên nửa gương mặt của Kỳ Viêm càng đẹp hơn. Đôi mắt của hắn cong lên, không biết là đang cười hay làm gì, mượn tư thế này khẽ hôn lên lòng bàn tay của nàng.
Một nụ hôn vừa ấm áp vừa tràn đầy yêu thương, khiến tâm trạng vốn đang buồn bã vì tạm thời từ biệt hai vị tỷ tỷ của Kỷ Sơ Đào bỗng chốc được một dòng nước ấm lấp đầy.
Một lát sau.
“Về nhà nhé?” Kỳ Viêm khẽ hỏi.
“Ừm.” Kỷ Sơ Đào gật đầu, vành tai đỏ bừng.
Bốn tháng sau.
Năm Cảnh Hòa thứ nhất, giao thừa.
Tái Bắc Sóc Châu, pháo hoa rực rỡ được bắn lên trời, nữ tử quyến rũ khoác áo choàng lông cáo trắng muốt tựa lưng vào cửa sổ ngẩng đầu nhìn trời, gò má trắng bệch, nói: “Giao thừa, lại sống thêm một năm nữa.”
Một cánh tay màu mật ong săn chắc vươn tay, lưu luyến ôm chặt vòng eo của nàng ấy.
Kỷ Thù chẳng buồn quay đầu lại, ánh lửa pháo hoa phản chiếu trong đôi mắt, nàng ấy lạnh lùng cười nói: “Ngôi vị Hoàng đế của ngươi mới ngồi vững được một chút mà giờ còn dám trà trộn vào thành Sóc Châu, không sợ bị coi là gian tế giết chết hả?”
“Nàng không chịu đến Bắc Yến, ta đành phải đến đây tìm nàng.” Tiếng Hán không thông thạo được phát ra từ cổ họng như tiếng thú gầm.
“Ta là gì của ngươi mà ngươi đến tìm ta?” Kỷ Thù cực kỳ phiền chán với tính cách dính người của Lý Liệt, ra lệnh cho hắn ta: “Buông ra, đừng quấy rầy ta ngắm pháo hoa.”
“Pháo hoa không đẹp bằng ta. Nó ở trên trời, ta ở trước mắt.”
Nam nhân dị tộc tính cách ngay thẳng mà làm nũng thì quả thực đòi mạng. Hắn ta năn nỉ: “Ta đi tìm phương thuốc cho nàng, bị thương, nàng ôm ta một cái.”
Còn học được trò bắt phải báo đáp ân nghĩa cơ à?
Kỷ Thù khẽ cười một tiếng: “Ngươi biết rồi đấy, Lý Liệt, ta chưa bao giờ coi thân thể của mình là phần thưởng.”
Lý Liệt mím môi, vẫn cố chấp nhìn nàng.
“Trừ phi, ngươi có thể làm ta sung sướng.” Kỷ Thù híp đôi mắt như vẽ mực, lười biếng nói.
Gió Tái Bắc thổi lướt qua sông ngòi trên núi cao, thổi rơi mấy mảnh bông tuyết nơi Kinh thành.
Trong hành cung, sương lạnh lượn lờ, Kỷ Nguyên mặc cung thường màu đen đứng dưới hành lang, cẩn thận dùng tay áo đỡ một mảnh bông tuyết.
“Thật đẹp.” Kỷ Nguyên buông mi ngắm bông tuyết tám góc trong suốt tinh xảo, khẽ nói: “Nhốt mình trong thâm cung nhiều năm, ta đã quên mất lần trước mình được ngắm hoa chơi tuyết là năm nào.”
“Thân thể của điện hạ vừa khỏe hơn một chút, thái y nói người không thể bị lạnh, mau quay về cung điện suối nước nóng thôi.”
Thu nữ sử đứng bên cạnh khoác thêm áo choàng lên vai nàng ấy, bẩm báo: “Hôm nay Hoàng thượng lại phái sứ giả đưa thư đến đây, xin thỉnh giáo người về chuyện cứu trợ thiên tai cho dân chúng.”
Vũ Bình Hầu phủ, đèn lồng đỏ tươi rực rỡ, chiếu sáng cảnh tuyết khắp sân.
Kỷ Sơ Đào bưng một con thỏ nặn bằng tuyết ngây thơ đáng yêu, bị lạnh đến mức giậm chân liên tục, cười nhìn võ tướng lạnh lùng anh tuấn bên cạnh: “Kỳ Viêm, chàng xem nè, con thỏ do ta nặn đấy! Dễ thương không?”
Chỉ là một con thỏ bằng tuyết lạnh lẽo mà thôi, sao dễ thương bằng nàng?
Kỳ Viêm nhíu mày nhìn đầu ngón tay đỏ bừng vì lạnh cóng của nàng.
Ngay sau đó, con thỏ bằng tuyết bị cướp đoạt một cách vô tình. Kỷ Sơ Đào còn chưa kịp tiếc hận thì đầu ngón tay lạnh cóng của nàng đã được kéo vào lồng ngực vững chãi ủ ấm.
Ngón tay chạm vào lồng ngực cường tráng, Kỷ Sơ Đào vuốt ve theo phản xạ.
Quả nhiên Kỳ Viêm mùa đông mới là thoải mái nhất, vừa to vừa ấm!
Ánh mắt Kỳ Viêm tối sầm, lập tức khom lưng khiêng Kỷ Sơ Đào lên vai, tiến vào phòng.
Kỷ Sơ Đào bị khiêng lên vai lắc la lắc lư theo từng bước chân của hắn, cách mặt đất cao đến mức gần như đụng đầu vào xà nhà. Nàng bực bội vung chân, lẩm bẩm: “Kỳ Viêm, chàng làm gì vậy?”
“Về phòng, ủ ấm cơ thể.” Kỳ Viêm vừa đá văng cửa phòng ngủ vừa trả lời nàng.
Giờ Tí, pháo hoa bay lên bầu trời sáng ngời, tuyết rơi như bông, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân suốt một đêm.