Gió Tái Bắc lạnh thấu xương, hít vào có cảm giác khó chịu như nuốt phải dao. Quan ải sừng sững ở trước mặt, bên ngoài thành là cát vàng trải dài vạn dặm.
Kỳ Viêm lại mơ về đêm tuyết ở quan ải năm mười sáu tuổi ấy, tổ phụ mới ngoài sáu mươi, khoác áo giáp cầm kiếm, gió đông thổi chiến bào của ông tung bay, trên hàng lông mày rậm phủ đầy sương tuyết trắng xóa.
Mà dưới chân ông là binh khí bị gãy và thi thể chết trận chất thành đống. Trước mắt ông là bức tường thành sạt lở đổ nát và khói báo động cuồn cuộn của kẻ địch.
Ông nhận mệnh lệnh của triều đình dụ địch tiến vào, huyết chiến bảy ngày bảy đêm nhưng đến khi chết cũng không đợi được viện binh mà triều đình hứa hẹn.
Kỳ Viêm nhớ lại dáng vẻ hấp hối của tổ phụ, lão tướng quân vốn khôi ngô cao lớn nằm trên giường, trên đệm toàn là máu, thân thể gần như chẳng thấy phập phồng, bọt máu nhiễm đỏ hàng râu bạc của ông, mỗi lần hít thở đều nghe thấy tiếng "khục khục" của máu bầm chặn ngang lồng ngực.
Ông dùng bàn tay nứt nẻ như vỏ cây cổ thụ, run rẩy giao Cùng Kỳ Mặc Ngọc vào tay Kỳ Viêm, nói với hắn: "Lão phu sức cùng lực kiệt, phải đi theo tiên đế rồi, nhớ lại đời này rong ruổi chinh chiến, người trung thành kẻ phản bội, đã chẳng còn gì tiếc nuối! Chỉ là không yên lòng về tôn nhi Kỳ Viêm, hắn trời sinh tính tình kiệt ngạo, tinh ranh lọc lõi, chỉ sợ lại gây chuyện vì cái chết của lão phu..."
"... Hôm nay giao tín vật Cùng Kỳ trong quân cho tôn nhi Kỳ Viêm của ta, nếu có một ngày bất đắc dĩ phải dùng vật này, mong Viêm Nhi dùng nó để bảo vệ người quan trọng chứ không phải là để làm chuyện thất tín bội nghĩa... Nhớ lấy, nhớ lấy!"
Kỳ Viêm quỳ xuống trước giường, hai tay nhận lấy miếng mặc ngọc dính đầy máu kia, nắm thật chặt nó trong lòng bàn tay.
Nhưng một khắc sau, hình ảnh đột nhiên thay đổi.
Hắn nhìn thấy mình tự tay tháo mặc ngọc xuống, đeo lên chiếc cổ mịn màng của một nữ tử.
Nữ tử mặc một bộ giá y đỏ rực, trên người thoang thoảng mùi thơm dịu nhẹ, giống như tiểu Công chúa xinh đẹp mặc chiếc váy thạch lựu đỏ rực dưới pháo hoa đêm qua, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, hơi thở như hoa lan.
Còn chưa thấy rõ mặt của nữ tử trong mộng, Kỳ Viêm đã nghe thấy có tiếng bước chân cố gắng bước thật khẽ tiến đến gần.
Hắn lập tức tỉnh lại, đưa tay túm về hướng tiếng bước chân kia vọng tới, một khắc sau, một tiếng kêu thảm thiết quen thuộc vang vọng khắp sương phòng.
"Là ta là ta... Mau buông tay ra, đau đau đau!!" Tay Tống Nguyên Bạch bị Kỳ Viêm vặn ngược ra sau lưng, đau đến nhe răng trợn mắt, cả người vặn xoắn như bánh quai chèo.
Kỳ Viêm định thần buông tay, đẩy hắn tẩ.
"Trời sắp sáng rồi, ta chỉ có lòng tốt tới gọi ngươi dậy thôi!" Tống Nguyên Bạch liếc trắng mắt, xoa nắn cánh tay bị vặn đau.
Kỳ Viêm đứng dậy khỏi chiếc giường nhỏ, day trán.
Đêm qua trong lòng hắn không yên, trong đầu đều là đôi mắt ngập nước khẽ run của Kỷ Sơ Đào và mùi hương nhẹ nhàng của nữ tử, vốn tưởng đã giấu rất kỹ tâm sự của mình và cả sự rung động mà bản thân còn chưa ý thức được, lại bị một lời của Tống Nguyên Bạch vạch trần.
Từ nhỏ Kỳ Viêm đã là một người tự khắc chế đến mức gần như đáng sợ, hắn không cho phép bất cứ chuyện gì vượt quá tầm kiểm soát xảy ra, dứt khoát ở lại qua đêm ở tửu lầu, không trở về phủ Công chúa, nhân lúc này bình ổn lại tâm trạng xao động suốt một đêm của mình.
Hắn cảm thấy có lẽ bản thân mình bị điên rồi, ngay cả trong những giấc mơ từ trước tới giờ chỉ có bóng tối và máu tanh cũng sẽ xuất hiện mùi hương nhẹ nhàng ấm áp quen thuộc của nữ nhi. Miếng Cùng Kỳ Mặc Ngọc kia là mệnh môn của Kỳ gia, hắn tuyệt đối không thể tặng cho bất kỳ một nữ nhân nào.
"Bước tiếp theo ngươi định thế nào, cũng không thể ở đây mãi chứ?" Tống Nguyên Bạch cắt ngang suy nghĩ của hắn, sẹo vừa lành là quên đau, lại bắt đầu cười tủm tỉm trêu đùa Kỳ Viêm: "Hay là chúng ta đổi sang cách khác đi? Đêm hôm qua nằm mơ ngươi còn gọi tên điện hạ kìa!"
Kỳ Viêm dừng một lát, ngay sau đó cười lạnh: "Ta chưa từng nói mớ."
Thấy không lừa được hắn, Tống Nguyên Bạch cảm thấy không còn gì thú vị, bĩu môi.
Có điều lời Tống Nguyên Bạch nói giống như viên đá ném xuống mặt nước, làm dấy lên một cơn sóng ngầm trong lòng Kỳ Viêm. Trong mơ cái chết của tổ phụ hòa cùng mùi hương nhẹ nhàng của nữ tử, bên nóng bên lạnh, lôi kéo suy nghĩ của hắn.
Kỳ Viêm siết chặt ngón tay.
Một lát sau, lúc mở mắt ra, hắn đã lấy lại bình tĩnh.
"Kế hoạch không thay đổi." Kỳ Viêm đứng lên, thuận tay cầm lấy áo khoác ngoài vắt trên mép giường nhanh chóng mặc vào, thân thể cường tráng dưới ánh sáng lờ mờ của buổi sớm tỏ ra vững vàng trầm ổn.
Tống Nguyên Bạch muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài nói: "Được thôi. Có điều ta khuyên ngươi nên kéo giãn khoảng cách với Tam Công chúa, cố gắng tránh tiếp xúc với nàng ấy."
Bàn tay đang mặc quần áo của Kỳ Viêm hơi ngừng lại: "Vì sao?"
Vừa nhắc đến chuyện tiến công về mặt tình cảm, Tống Nguyên Bạch có không ít chiêu trò kỳ quái: "Ta hỏi ngươi, đêm qua Tam Công chúa tỏ ra có cảm tình với ngươi, hành động thân mật hơn thường ngày đúng không?"
Kỳ Viêm trầm tư.
Nhớ lại bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nắm lấy tay mình và đôi mắt trong veo nhìn mình chăm chú của nàng, ngón tay Kỳ Viêm vô thức gập lại, giọng nói trầm khàn hơn mấy phần: "Ừ."
Tống Nguyên Bạch gật đầu: "Đây chính là dấu hiệu tốt! Chứng tỏ ngươi đã chiếm được một chỗ trong trái tim thiếu nữ của Tam Công chúa."
"Vậy vì sao không thừa thắng truy kích?" Kỳ Viêm khẽ cau mày, định thần bình tĩnh lại, tự giác xếp bằng ngồi đối diện với Tống Nguyên Bạch.
Ánh nắng ban mai nhàn nhạt xuyên qua song cửa, chiếu vào trên án kỷ. Hai người ngồi nghiêm túc, bày ra thế trận sẵn sàng đón địch, giống như một cặp thầy trò đang truyền thụ binh pháp tuyệt thế.
"Binh pháp có câu lấy lùi làm tiến, lấy thủ làm công, trong tình cảm cũng tương tự. Nếu không ngừng lấy lòng Tam Công chúa, nàng sẽ cho rằng những việc tốt ngươi làm là chuyện đương nhiên, sẽ không quý trọng, như vậy ngươi ắt sẽ rơi vào cục diện bị động, khó mà thi triển kế sách cuối cùng của chúng ta."
Tống Nguyên Bạch vô thức sờ cằm, thẳng thắn nói: "Cho nên sau khi ngươi "rèn sắt khi còn nóng" phải lạnh nhạt với Tam Công chúa một thời gian, cho dù nàng vò đầu bứt tai hỏi ngươi vì sao không để ý tới nàng..."
"Nàng sẽ không vò đầu bứt tai." Kỳ Viêm cắt lời hắn ta.
Kỷ Sơ Đào vẫn luôn tao nhã hoạt bát, đứng ở đâu cũng trở thành một bức tranh đẹp, tuyệt đối sẽ không làm ra những động tác bất nhã.
"... Đó là ví dụ thế thôi, không quan trọng. Tóm lại ngươi nhất định phải kiên định, đợi đến khi Tam Công chúa cảm thấy mất mát, ngươi lại tìm đến nàng, cho nàng một bất ngờ nho nhỏ, khiến tâm trạng của nàng liên tục xao động vì một mình ngươi."
Tống Nguyên Bạch chốt hạ một câu: "Cái này gọi là "hậu phát chế nhân"*, nắm giữ tâm hồn thiếu nữ."
*Hậu phát chế nhân: để đối thủ hành động trước, nắm bắt được điểm yếu của mình rồi phản công để đánh bại đối thủ.
"..." Kỳ Viêm hờ hững nhìn Tống Nguyên Bạch, hỏi: "Ngươi đã dùng trò tồi tệ này lừa bao nhiêu cô nương rồi?"
Tống Nguyên Bạch câm nín, xoa mũi, nhìn bâng quơ sang chỗ khác, nói: "Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, để ý mấy chuyện này làm gì! Nếu mềm lòng sẽ chỉ thất bại mà thôi."
Có điều cũng nhờ Tống Nguyên Bạch đánh trống lảng như thế mà cảm giác nặng nề khó chịu sau khi tỉnh mộng của Kỳ Viêm cũng vơi đi không ít.
Hắn rót một ly trà uống cạn rồi úp ly trà lên bàn, đứng lên nói: "Đi thôi."
"Đúng rồi, suýt nữa thì quên chính sự! Bên kia còn đang đợi ngươi trả lời, ngươi đã quyết định chưa?" Tống Nguyên Bạch hỏi.
Kỳ Viêm quay đầu đi, trên mặt tăm tối, nói: "Ngươi đi nói với người nọ là nếu muốn hợp tác với ta thì mau khai ra mật thám hắn cài cắm vào phủ Công chúa để ta sử dụng."
"Chuyện này... Được rồi, ngươi cũng dám nói thật đấy." Tống Nguyên Bạch cười khổ.
Nhớ tới tình cảnh đêm qua, mày kiếm của Kỳ Viêm nhíu chặt: "Còn một chuyện nữa, đêm qua ta có ra tay ở tửu lâu họa kiều, ngươi đi xử lý đi. Nếu có tổn thất gì cứ ghi sổ cho ta."
Hắn vốn không quan tâm nhà Trung Dũng Bá gây sóng gió thế nào nhưng ít ra không muốn chuyện như vậy dính líu đến Kỷ Sơ Đào.
"Được." Tống Nguyên Bạch khép tay lại thành hình cái loa đặt bên môi, nói với theo bóng lưng Kỳ Viêm: "Đừng quên! Nhớ dùng chiêu hậu phát chế nhân!"
Vừa mới dứt lời, cửa đã "cạch" một tiếng đóng lại.
Lúc gà gáy, giá nến ở Trường Tín cung còn chưa cháy hết, Kỷ Nguyên đã thức dậy rửa mặt chải đầu, chuẩn bị vào triều chấp chính.
Gần đây nàng ấy thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, sáng nào thức dậy cũng uể oải. Thu nữ sử vừa day huyệt Thái Dương cho nàng ấy vừa báo cáo: "Trung Dũng Bá đã đến từ giờ mão, bây giờ đang quỳ ở ngoài cửa, nói muốn gặp người."
Kỷ Nguyên nhắm mắt nói: "Ông ta không đến điện Sùng Chính, tới chỗ bổn cung làm gì?"
Thu sử nữ nói: "Ông ta nói là con trai ông ta đêm qua bị Trấn Quốc Hầu Thế tử đánh ngoài đường, muốn xin người làm chủ đòi lại công bằng."
"Kỳ Viêm?" Kỷ Nguyên từ từ mở mắt ra: "Thú vị."
Nghĩ đến chuyện gì, Kỷ Nguyên hạ lệnh: "Ngươi đi nói với ông ta rằng bây giờ Kỳ Viêm là người của ai thì ông ta đi tìm người đó mà đòi công bằng."
Ngón tay đang ấn huyệt của Thu sử nữ thoáng dừng lại, cúi đầu cụp mắt, hành lễ nói: "Vâng."
Giờ thìn, phủ Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa.
"Hắt xì! Hắt xì!" Kỷ Sơ Đào che miệng, liên tục hắt xì hai cái, thân hình yểu điệu cũng run lên.
"Đêm qua điện hạ chơi đùa trong tuyết quá lâu, chẳng lẽ nhiễm phong hàn rồi?" Vãn Trúc sờ trán Kỷ Sơ Đào, hình như hơi nóng, vì vậy càng sốt ruột, vội vàng cuống cuồng gọi nội thị tới: "Tiểu Niên! Ngươi mau gọi thái y tới, hình như điện hạ phát sốt rồi!"
Cả người Kỷ Sơ Đào không có sức lực, đầu óc nặng nề, đúng là hơi khó chịu. Nàng còn nhớ trận tuyết lớn đêm qua, thở một hơi nóng, giọng hơi khàn khàn nói: "Tuyết trong viện dày lắm à? Bảo bọn họ giữ lại đừng quét đi, bổn cung còn muốn đi ngắm tuyết."
"Chính là vì ngắm tuyết nên điện hạ mới lạnh đến mức hỏng cả người, đừng mong nhớ đến việc ngắm tuyết nữa! Điện hạ mau nằm xuống, đừng ngồi dậy." Vãn Trúc vắt một chiếc khăn lông lạnh đắp lên trán Kỷ Sơ Đào, khiến nàng lạnh đến run lên.
Tuy đêm qua ngắm tuyết xảy ra rất nhiều chuyện nhưng vẫn vui vẻ nhiều hơn là buồn chán, nàng cũng không hối hận.
Trong đầu dường như lại hiện ra cảnh tượng náo nhiệt trường đăng ánh tuyết, gò má nàng ửng hồng, lặng lẽ kéo cao chiếc chăn, chậm rãi thở ra một luồng hơi nóng.
Suy nghĩ đang hỗn độn, đột nhiên nghe thấy nội thị bên ngoài cửa truyền lời: "Điện hạ, Trung Dũng Bá ở ngoài cửa cầu kiến."
Kỷ Sơ Đào còn chưa nói gì, Vãn Trúc đã thở phì phì nói: "Điện hạ đang bị bệnh, có chuyện gì mà cứ phải gặp vào lúc này?"
Nội thị nói lý do, Vãn Trúc nói: "Điện hạ không tiện gặp khách, mau bảo ông ta quay về đi."
"Chờ một chút..."
Nghe Trung Dũng Bá đến vì chuyện nhi tử bị đánh, Kỷ Sơ Đào nhớ lại những gì đêm qua nhìn thấy lúc ở trên lầu, Kỳ Viêm mặc quần áo trắng bồng bềnh, lại tung những cú đấm vô cùng tàn nhẫn... Trong lòng không khỏi chột dạ, miễn cưỡng chống người lên nói: "Bảo ông ta đến thiên thính* chờ, bổn cung sẽ tới sau."
*Thiên thính: phòng phụ dùng để tiếp khách.
"Điện hạ!" Vãn Trúc lo lắng.
"Là chuyện rất quan trọng, bổn cung nhất định phải xử lý." Dứt lời, nàng hơi suy nghĩ, thở hổn hển nói với Vãn Trúc: "Ngươi bảo Phất Linh lặng lẽ ra khỏi phủ đi tìm một người, sau đó gọi Hoắc Khiêm tới..."
Thầm thì mấy câu xong, nàng khẽ hắng giọng: "Đi nhanh, càng nhanh càng tốt!"
Vãn Trúc không thể lay chuyển được nàng, bảo người mang thuốc khu hàn cho Kỷ Sơ Đào uống, đi xuống sắp xếp.
Kỷ Sơ Đào đến thiên thính, vừa tới đã thấy phu thê Trung Dũng Bá phịch một tiếng quỳ xuống, nước mắt nước mũi giàn giụa nói: "Điện hạ! Điện hạ phải làm chủ cho lão thần!"
"Có chuyện gì bá gia đứng lên rồi nói." Kỷ Sơ Đào đầu choáng váng người không có sức lực, cố giữ phong thái ngồi xuống ghế trên.
"Đêm qua khuyển tử đi dạo đêm bị thị thần Kỳ Viêm trong phủ điện hạ đánh đập vô cớ, bị thương nghiêm trọng, đến nay chưa thể xuống giường!"
Trung Dũng Bá cố ý nhấn mạnh hai chữ "thị thần", ý khinh miệt không cần nói cũng biết, chắp tay nói: "Xin điện hạ giao hung phạm ra, lấy lại công bằng cho lão thần!"
Kỷ Sơ Đào nhận lấy ly trà nóng cung tỳ đưa tới, thuận giọng, làm dịu đi cổ họng khô khốc, không lên tiếng.
Phu thê Trung Dũng Bá vốn định nhắm tới người mềm lòng hiền lành như Kỷ Sơ Đào, nhân cơ hội chèn ép Kỳ gia vẫn luôn đối đầu với bọn họ một lần, phát tiết cơn giận... Ai ngờ Kỷ Sơ Đào cũng không phải người không có chủ kiến, dễ gây khó dễ như trong lời đồn.
Thấy nàng im lặng hồi lâu không đáp, phu thê Trung Dũng Bá chắp tay, cất cao giọng lặp lại: "Xin điện hạ hãy giao hung phạm ra!"
Kỳ Viêm trở lại phủ Công chúa thì nhìn thấy cảnh này.
Phất Linh vốn phụng mệnh Kỷ Sơ Đào chờ Kỳ Viêm ở chỗ này, không để hắn lộ mặt làm loạn cục diện vốn đã rối loạn. Nhưng Kỳ Viêm nghe nói Trung Dũng Bá vì tên nhi tử phế vật kia của ông ta mà vội vàng tới tạo áp lực cho Kỷ Sơ Đào, hàng lông mày dài nhíu chặt, lạnh mặt bước vào.
"Người là ta đánh, Trung Dũng Bá có lời gì cứ việc nói thẳng mặt với ta." Thân hình hắn cao ngất, bước chân trầm ổn, chỉ mấy câu nói ngắn ngủi đã để lộ ra khí thế trầm ổn lạnh lùng mà nghiêm nghị.
Thấy hắn bước vào điện, Kỷ Sơ Đào và Trung Dũng Bá đều hơi sửng sốt.
Kỷ Sơ Đào âm thầm nắm chặt ly trà, suy nghĩ hỗn loạn: Sao hắn lại tới đây? Không phải đã dặn Phất Linh cản hắn lại rồi sao? Nếu lỡ nói ra lời gì gây bất lợi cho hắn, mình không che chở được cho hắn thì phải làm sao?
Trung Dũng Bá vừa nhìn thấy Kỳ Viêm quả nhiên đã chuyển hướng chú ý, chỉ về phía hắn nói: "Hung phạm ở đây! Mau bắt lại, tới phủ của ta quỳ xuống đền tội!"
Rõ ràng là nhi tử của ông ta khiêu khích vũ nhục Kỳ Viêm trước, ông ta lại tránh nặng tìm nhẹ, làm kẻ ác cáo trạng trước! Chỉ với tính cách này thôi, Kỷ Sơ Đào đã không muốn ôn hòa với ông ta rồi.
Nàng khẽ nhíu mày, cất giọng nghiêm túc nói: "Nơi này là phủ đệ của bổn cung, không phải nha môn, bá gia luôn miệng nói hung phạm là coi bổn cung là thủ lĩnh đám hãn phỉ hay sao?"
Giọng này tuy mềm nhẹ hơi khàn nhưng thái độ cũng không hèn nhát.
Phu thê Trung Dũng Bá nhìn nhau, không còn dáng vẻ kiêu căng nữa, thành thật khom người cúi đầu, ngập ngừng nói: "Chuyện đó... Thần cũng không có ý này."
Lúc này chân mày của Kỷ Sơ Đào mới giãn ra, nhìn Kỳ Viêm trầm ổn đứng bên cạnh mình, chẳng biết tại sao lại hơi tức giận. Thoáng bình tĩnh lại, nàng nhẹ giọng nói: "Đêm qua bổn cung cũng ở đó, may mắn được tận mắt nhìn thấy tình hình lúc ấy. Nhưng bổn cung cũng không phải kẻ lấy quyền ức hiếp người khác, cũng muốn công bằng, rốt cuộc sự thật thế nào cũng không thể chỉ dựa vào lời nói một bên của ngươi hay của ta. Người đâu, truyền nhân chứng!"
Hoắc Khiêm dẫn chưởng quỹ tửu lầu tới.
Chưởng quỹ run rẩy nhìn Trung Dũng Bá rồi lại nhìn Kỳ Viêm lạnh lùng anh tuấn bên cạnh Kỷ Sơ Đào, ký ức quay lại hai khắc đồng hồ trước.
"Kỳ tướng quân biết Trung Dũng Bá và ngài ấy trước giờ không hợp nhau, nhất định ông ta sẽ dùng chuyện này làm ầm ĩ lên. Kỳ tướng quân còn biết Trung Dũng Bá nhất định sẽ dùng một số tiền lớn để mua chuộc ngươi, bảo ngươi sửa lời khai thành những gì ông ta muốn nghe, nhưng ngươi phải hiểu..."
Tống Nguyên Bạch đập bội kiếm lên bàn, ngồi vắt chéo chân ra vẻ lưu manh, nheo mắt nói: "Ngươi phải hiểu chỉ vì lợi ích nhỏ mà mưu hại người của Tam Công chúa, đánh cược tài sản tính mạng đối nghịch với hoàng tộc, cuộc mua bán này có vẻ không lời lắm nhỉ?"
Còn có thị vệ cầm cung tên trong phủ Công chúa nữa, cũng không dễ chọc!
Nhớ lại đến đây thì ngừng, trong lòng chưởng quỹ run sợ, phịch một tiếng quỳ gối xuống, thuật lại tình hình ngày hôm qua rõ ràng từng chuyện một.
Nghe vậy, Trung Dũng Bá ban đầu còn nắm chắc phần thắng, bỗng nhiên biến thành khiếp sợ, sau đó sắc mặt tái xanh, trợn mắt nhìn chưởng quỹ không nói lên lời, rõ vẻ bực bội uất ức như người câm ăn phải hoàng liên.
Trung Dũng Bá vốn đã tốn rất nhiều tiền để chưởng quỹ sửa lời khai, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên trên người Kỳ Viêm nhưng chẳng biết tại sao đến lúc này tên chưởng quỹ lại trở mặt...
Ông ta nhìn theo tầm mắt của chưởng quỹ, nhìn chằm chằm vào Kỳ Viêm, ngay sau đó nghiến chặt răng.
Là hắn! Nhất định là hắn động tay động chân vào.
Nhưng dù sao cũng là do nhi tử ngu xuẩn của mình lỡ lời trước, sau đó mình mới mua chuộc, nói thế nào cũng không có lý, Trung Dũng Bá chỉ có thể nghiến chặt răng nuốt cơn giận vào bụng.
"Sự thật chính là như vậy, bổn cung sẽ quản tốt gia thần của mình, cũng xin bá gia dạy dỗ nhi tử của mình cho tốt." Kỷ Sơ Đào chốt hạ một câu.
Phu thê Trung Dũng Bá không kiếm được lợi gì, còn bị địch ăn ngược lại một quân cờ, cả hai nặn ra một nụ cười giả lả khó coi, xanh mặt bỏ đi.
Đưa nhân chứng đi rồi, một trận sóng gió đến lúc này mới lắng xuống.
Sống mũi Kỷ Sơ Đào nóng ran, thở ra một hơi, nhìn sang Kỳ Viêm ở bên cạnh.
Thật ra nàng cũng phát hiện ra hình như ngay từ đầu chưởng quỹ kia vẫn luôn lén nhìn sắc mặt của Kỳ Viêm, có vẻ rất kiêng kỵ hắn.
Lại nghĩ đến lời khai lưu loát không vấp tí nào của chưởng quỹ, trong lòng Kỷ Sơ Đào đã hiểu ra: Chung quy vẫn là nhờ Kỳ Viêm đã lặng lẽ nhúng tay vào, sắp xếp đường lui cho mình, nhờ vậy mới không cho những kẻ tâm thuật bất chính thừa cơ lợi dụng...
Kỳ Viêm người này mạnh đến mức không cần nàng bảo vệ.
Hắn ở lại trong phủ Công chúa nhất định là vì có chuyện muốn làm, phải không?
"Hắn nhẫn nhục giấu mình chẳng qua chỉ là vì để che giấu lòng dạ lang sói của mình, muội nhất định đừng mắc lừa."
Lời nói của nhị tỷ vang lên bên tai, lại nhớ tới mấy lời ranh mãnh đầy tính xâm lược của hắn dưới pháo hoa đêm qua... Đầu óc nàng choáng váng mê man, thân thể căng như dây đàn gắng sức chống đỡ đến cuối cùng, mắt tối sầm ngã về phía trước.
Rơi vào trong một lồng ngực cường tráng rắn chắc.
...
Kỷ Sơ Đào bị bệnh mấy ngày, nằm trên giường không thể ra khỏi cửa, đang thấy chán thì nhị tỷ Kỷ Thù tới thăm bệnh.
"Ta đã nghe nói chuyện của Trung Dũng Bá, vậy mà ta lại không phát hiện ra muội có thể làm đến mức đó vì tên tiểu tử kia." Kỷ Sơ Đào sợ nhất là loại ân huệ rắc rối này, lần này ra mặt vì Kỳ Viêm ngược lại khiến người ta cảm thấy rất bất ngờ.
"Nói đến thì đêm tuyết rơi hôm đó muội đã nắm giữ được hắn chưa?" Kỷ Thù ngồi bên mép giường, cười đùa muội muội đang bị bệnh.
Nói tới chuyện này, mặt Kỷ Sơ Đào đỏ lên, lùi về trong chăn.
Thấy nàng như vậy, Kỷ Thù hơi sửng sốt, híp mắt cười sâu xa nói: "Chẳng lẽ muội lại bị hắn áp chế rồi?"
Trong chăn truyền tới một tiếng "ừm" đầy lúng túng, cái đầu nhỏ khẽ gật.