Lá thư thứ hai mươi bảy
Em thích viên kim cương lớn ,bao gồm cảm thấy xa xỉ ở bên trong nhung lụa, khi em chơi phung phí, Nguyễn Miên vẫn còn đang chơi hạt châu thủy tinh, em là cô gái xa xỉ hám làm giàu, khi Nguyễn Miên theo một đám người chúng ta leo cây, em cũng đã học được cầm viên kim cương lớn trong tay quan sát màu sắc của nó, đã học được phải giao tiếp với những chuyên gia giám định châu báu kia, em rất có thiên phú tài chính trời cho, em có thể ở thị trường chứng khoán phong sinh thủy khởi, em có thể thỉnh thoảng giả bộ như cô gái nhỏ không che đậy gì ca hát dưới ánh trăng.
Em nói em tục tằng, đúng vậy, sao em có thể tục tằng như vậy, tôi rất ít nhìn thấy cô gái nào yêu tiền như thế, rõ ràng là cô gái ái mộ hư vinh, nhưng cũng có thể dùng sức lực của mình đạt điều mình muốn, em cũng là đứa bé nhát gan, em có thể rơi nước mắt lã chã vào đêm khuya, sẽ ôn hòa nói với tôi: anh Diễn Sinh, khi em nhìn thấy điện mới phát hiện các anh còn rất nguy hiểm, ai, ôi, phải cẩn thận đấy.
Rõ ràng tôi nghe được tiếng nức nở của em, thương yêu của em, không phải ai khác.
—– Cố Diễn Sinh
Khi Nhan Thấm nghe nói kết quả của Diêu Chước và Hứa Mạt Nhiên từ Cố Diễn Sinh, cô chỉ thấy chân trời một vầng trăng khuyết, sau đó cô đơn lặn xuống, khi Nhan Thấm nghe nói kết quả này, trong lòng lập tức vô cùng cô đơn: “Rốt cuộc là một người đáng thương, cuối cùng cũng chạy không thoát khỏi số mệnh, trận chiến giữa Hứa Mạt Nhiên và Giang Tây năm đó, em làm người đứng xem, trong lòng cũng không thoát khỏi kinh ngạc, nói đến Giang Tây, sau khi Hứa Mạt Nhiên và Diêu Chước chết anh ấy sẽ như thế nào?”
Cố Diễn Sinh sửng sốt một chút: “Tất nhiên anh ta vẫn phong sinh thủy khởi.”
Rốt cuộc mặt trời hoàn toàn lộ mặt, lúc này Nhan Thấm vô cùng muốn nói: “Chúng ta cùng nhau nhìn mặt trời mọc. . . . .” Sau đó bla bla một đại đội cái quái gì đó, nhưng mà nghe Cố Diễn Sinh nói, Nhan Thấm lại lạnh nhạt nói một câu: “Vậy cũng chưa chắc, mặc dù mọi người đều nói, Giang Tây không yêu Diêu Chước, nhưng em luôn cảm thấy không phải như vậy, coi như không yêu, nhưng nhất định Diêu Chước là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời này của Giang Tây. . . . .”
“Lời này. . . . Hứa Mạt Nhiên và Diêu Chước được hạ táng cùng một lăng mộ, Giang Tây còn cố ý đi, chỉ là, đó là chuyện sau này, có lẽ người bên cạnh không biết được, Diêu Chước bị người đào mộ, nghe nói là Giang Tây làm, chết cũng không thể ở chung một chỗ, người nhà họ Hứa đang phái người điều tra, về phần có kết quả hay không, cũng không biết.”
“Có lẽ Diêu Chước là người bất hạnh nhất, lúc trước hâm mộ thanh mai trúc mã, thấy Hạ Thành Tây và Hạ Xuân Đông, trong lòng đều ấm áp, chỉ là trên thế gian này cũng có thanh mai trúc mã ngược nhau, quay đầu lại nhìn hai ta, thật ra thì vẫn còn tốt.” Nhan Thấm tựa vào trên bả vai Cố Diễn Sinh.
Cố Diễn Sinh ngăn chuyện về Diêu Chước lại, sau đó mỉm cười nói nhỏ: “Ừ.”
Cố Diễn Sinh bị cấp trên thúc giục không biết bao nhiêu lần, trở lại tổ quốc đi, trong lòng Cố Diễn Sinh sợ, thật sự sợ, anh thích cuộc sống bây giờ, vô cùng thích, thích khi Nhan Thấm... tỉnh lại, ngọt ngào mỉm cười, thích Nhan Thấm thỉnh thoảng thẹn thùng hôn môi, thích Nhan Thấm kiên nhẫn dạy Cố Ngôn, thích đầu ngón tay ấm áp của Nhan Thấm cắt thức ăn, nhưng nếu như trở về nước mà nói, Nhan Thanh ở sở cai nghiện, mẹ Nhan Thấm ở nước ngoài, ba Nhan Thấm ở trong bệnh viện, Nguyễn Miên như hổ rình mồi, Mộ Thanh trêu chọc, cảnh tượng như vậy không muốn làm thế kiềng ba chân hàng năm.
“Cố Diễn Sinh, chúng ta trở về nước thôi.” Nhan Thấm nói như thế: “Em là một đảng viên lóng lánh như ngôi sao, dầu gì cũng là đảng viên, hôm nay tình hình rối loạn như vậy, ai cũng không dám lộn xộn, anh là Thiếu tướng, cũng là người có bản lĩnh trong lục binh của quốc gia chúng ta, không có anh, làm sao mà tốt được.”
Cố Diễn Sinh không nhịn được, ôm lấy cô bắt đầu hôn, sau đó là tiếng thở dốc thật thấp: “Nếu những lời này, em nói với anh, thì thật tốt, không có em, anh phải làm sao đây? Em yêu... .” Giọng nói của anh rất thấp rất thấp, thấp đến mức Nhan Thấm không nghe kỹ, gần như không nghe được, sau đó môi lập tức dính vào, nóng bỏng hơn nữa, Nhan Thấm bắt đầu sợ, nếu ngày thường ở trong nhà thì tốt, coi như Nhan Thấm không nguyện ý, nhưng Cố Diễn Sinh là người có da mặt cỡ nào, anh cũng chỉ biết dụ dỗ, sau đó ăn tươi nuốt sống cô, nhưng mà Nhan Thấm cũng ỡm ờ. . . . .
Chẳng qua bây giờ đang ở bên ngoài, đây không phải là ‘đánh dã chiến’ gì đó hay gọi sao, quá ngượng ngùng, thật sự quá ngượng ngùng, Nhan Thấm hận Cố Diễn Sinh lưu manh như vậy, hơn nữa, bất cứ lúc nào chỗ nào anh đều đùa bỡn lưu manh với cô, một khi đùa bỡn lưu manh nổi lên, thì ở bất cứ lúc nào cũng ăn cô ngay tại chỗ. . . .
Nhan Thấm nhớ tới lập tức dựng tóc gáy, khốn kiếp, khốn kiếp, trong đầu tên khốn kiếp này chỉ chứa toàn chuyện bậy bạ, người này chính là một con sói.
Cố Diễn Sinh không chịu nổi, phía trên không chịu nổi, phía dưới càng không chịu nổi, vì vậy ôm Nhan Thấm nhẹ nhàng dụ dỗ lại dụ dỗ: “Ngoan, nơi này là khu vực tư nhân, không có ai đi vào đâu, nếu có người dám đi vào, em lập tức nói em bị ép buộc có được không, bảo bối, em xem, em xem, anh thật sự không chịu nổi, thật sự không chịu nổi. . . . Nếu không em lấy tay, dùng miệng. . . Bảo bối. . . Anh xin em, em yêu. . .” Lúc anh nói chuyện, động tác trên môi cũng không dừng lại một chút nào, trực tiếp đi xuống, Nhan Thấm bị buộc không có cách nào, nhưng không muốn ở chỗ này làm hành động như thế, vì vậy thỏa hiệp, ấp úng nói một câu: “. . Em dùng. . . . Tay, anh đừng cởi quần của em.”
Cố Diễn Sinh vừa nghe, mặc dù trong lòng rất không vui, nhưng biết da mặt Nhan Thấm rất mỏng, như thế cũng coi là đủ rồi, vì vậy cởi quần, đứng ở trước mặt Nhan Thấm, Nhan Thấm nhắm mắt lại, Cố Diễn Sinh rất yêu dáng vẻ xinh đẹp này của Nhan Thấm, rõ ràng cái gì cũng làm, nên nhìn đã cũng nhìn rồi, nên chơi cũng đã chơi, nên làm cũng làm, nên 'vào' cũng vào, nhưng cô vẫn là mang dáng vẻ ngượng ngùng xinh đẹp này, vốn Cố Diễn Sinh muốn trêu chọc cô một phen, nhưng vừa nghĩ tới nếu thật sự làm Nhan Thấm tức giận, nói không chừng cô nhóc này sẽ giết sống anh em của anh, vậy thì anh sẽ thật sự không cách nào cho cô cuộc sống hạnh phúc rồi. . . .
Nhan Thấm híp mắt, run rẩy vươn tay ra, sau đó ba lần cũng không thật sự cầm được cái kia của anh, vì vậy Cố Diễn Sinh nóng nảy: “Bảo bối. . . . Bộ dạng này của em rõ ràng để anh làm còn dễ chịu hơn đấy. . . . Nếu nó kích động, anh cũng không có cách nào tưởng tượng nó sẽ làm ra chuyện gì đâu, em vẫn kiềm chế một chút.” Vì vậy Cố Diễn Sinh cầm lấy tay Nhan Thấm, bắt đầu sờ loạn một chút, cầm tay nhỏ bé của cô, tùy tiện di chuyển, bàn tay nhỏ bé kia trượt đi, đầu tiên là nâng lên gần miệng bắt đầu hôn, Nhan Thấm mím môi, có chút xin lỗi, muốn rút ra, đáng tiếc sao Cố Diễn Sinh nguyện ý để cho tay của cô rút về, nắm tay của cô đè xuống vật của anh.
Rất nóng, rất nóng, rất lớn. . .
Rất tốt, rất cường đại.
【chuyện gì xảy ra sau đó tự mình suy nghĩ】... . . . Tôi không lương tâm tự do đi đây.
Sau đó, mặt Nhan Thấm đỏ rần, Cố Diễn Sinh nhìn cô thật sự ngượng ngùng, vì vậy có lòng tốt không hề làm cô nữa.
Cố Diễn Sinh ngồi xổm người xuống, gương mặt Nhan Thấm bị trời chiều chiếu lên vô cùng đẹp, Cố Diễn Sinh không nhịn được khẽ cười, Nhan Thấm nhấp môi, sau đó ôm lấy Cố Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh đứng dậy, cõng trên lưng đúng là Nhan Thấm, bộ dạng con gái kia, giống như sau lưng là toàn bộ thế giới của mình, chính là dáng vẻ như vậy.
Sau đó Cố Diễn Sinh và Nhan Thấm cũng còn rối rắm, Nhan Thấm hỏi Cố Ngôn: “Có muốn về nhà hay không.”
Cố Ngôn bao nhiêu tuổi rồi, nghe Nhan Thấm hỏi, vẫn chỉ hồ đồ cười, Nhan Thấm không có biện pháp, vì vậy suy nghĩ lại, Cố Diễn Sinh suy nghĩ thật lâu, mới đồng ý trở về, nhưng mà không đồng ý để Nhan Thấm trở về, chỉ nói mình sẽ chuẩn bị tốt tất cả, Nhan Thấm đồng ý, cũng không có cách nào, Cố Diễn Sinh nói không làm Thiếu tướng bộ binh gì đó cũng không sao, Nhan Thấm nói được, thì ở nước ngoài tự do tự tại cũng tốt vô cùng.