Lá thư thứ ba.
“Rất nhiều khi tôi đang suy nghĩ, rốt cuộc tôi còn sống, hay đã chết, giống như trong bóng tối nở rộ một đóa hoa hắc ám xinh đẹp, tôi chưa từng hối hận một việc nào như vậy, đúng, tôi hối hận khi ly hôn với em, rõ ràng em là một thiếu nữ xinh đẹp, rõ ràng em và tôi cùng vượt qua bao nhiêu năm tốt đẹp như vậy, em là người luôn thích gọi tôi “anh Diễn Sinh”, Nhan Thấm, lần đầu tiên cùng tỉnh lại trong khách sạn với em, buổi tối ngày hôm đó, tôi hoàn toàn không ngủ, ôm em trong ngực, rốt cuộc tôi chảy nước mắt, nhìn gương mặt em sau đó nhìn vào khóe môi của em, em xem, mỗi người đều luôn muốn tìm được vị trí thuộc về người đó, tôi cố gắng yêu rồi lại yêu, em có thể không quan tâm, nhưng tôi không thể, thế nào cũng không thể.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Tôi yêu một người, yêu rồi lại yêu, em cảm thấy tôi hư hỏng, cảm thấy tôi quá đáng, cảm thấy tôi lừa em, đúng vậy, chỉ sau đó tôi mới hiểu được, không phải tất cả tình yêu, tôi yêu em, thì em nhất định phải yêu tôi.
Tôi đã làm vô số chuyện ngu xuẩn, nhưng chỉ đẩy em ra xa, đó là lỗi của tôi, được là may mắn của tôi, không được, vậy tuyệt đối không phải số mạng của tôi, khi máy bay cất cánh, thấy đám mây trắng trên bàu trời, đeo bịt mắt lên thật sự mơ màng ngủ, thật ra thì tôi đang suy nghĩ: Nói không chừng, em sẽ bỗng nhiên xuất hiện.
--- Cố Diễn Sinh”
Nhan Thấm bị chuyện này dọa sợ không nhẹ, cũng thật may là người nọ chỉ bị thương, không nguy hiểm đến tính mạng, nhìn Mộ Thanh ngồi xuống đối diện với cô, cô chỉ mím môi, nhẹ nhàng mỉm cười: “Nhìn tôi rối rắm lâu như vậy, cũng chỉ cho rằng anh nhìn thấy người khác chết mà không cứu mà thôi, Mộ Lương, rốt cuộc tôi quyết định rồi, sẽ chấp nhận Cố Diễn Sinh.” Nhan Thấm nhìn chén sứ màu trắng, bên trong là cà phê nóng, có làn hơi màu trắng xuất hiện, xinh đẹp mà diêm dúa lòe loẹt, con ngươi đen nhánh chiếu vào bên trên chất lỏng trong chén sứ, ngẩng đầu lên, gương mặt giống nhau, chỉ khác biệt nhau về ấm áp và quyến rũ mà thôi.
Mộ Thanh nghiêng đầu, vẻ mặt giống như đang mỉm cười, giọng nói luôn nhàn nhạt, hơn nữa “xinh đẹp” không thể tưởng tượng nổi, anh ta mỉm cười, tươi cười như vậy, quả thật giống như một kỳ tích, giống như từ đáy lòng nở ra một đóa hoa, sau đó chuyển đến trên mặt, “xinh đẹp” như vậy, giống như thiếu niên thẹn thùng mỉm cười nhiều năm trước.
Thế giới này đáng sợ, lòng người đáng sợ như vậy, không có người nào có thể đoán trước, giống như, không có ai sẽ hiểu được, Nhan Thấm đã từng tuyệt vọng thế nào.
Rốt cuộc Nhan Thấm cảm thấy nên cách xa chỗ này, thư của Cố Diễn Sinh cũng chưa đọc xong, đã được sắp xếp gọn gàng ở trên mặt bàn, Cố Ngôn không hiểu, hỏi: “Đang làm cái gì vậy ạ?”
Nhan Thấm cũng cười đến híp cả mắt: “Đương nhiên là nhìn ba con rồi, mấy ngày trước đó nói nhớ ba con mà?” Cố Ngôn càng lúc càng mập, mập đến nổi không thấy mắt trên gương mặt, thỉnh thoảng Nhan Thấm sẽ không hiểu sao đi che cái trán lại, tại sao vậy? Tại sao tại sao tại sao vậy? Thật không biết cho tiểu tử này ăn cái gì mà biến thành bộ dạng này nữa.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Trước khi lên máy bay, Nguyễn Miên từ từ đi đến, mang theo nụ cười dịu dàng, thân mật ôm Nhan Thấm, sau đó ở bên tai cô nhẹ nhàng nói một câu: “Không ngờ, rốt cuộc là tớ tới chậm một bước, còn tưởng rằng sau khi phát hiện Mộ Thanh chính là Mộ Lương, có thể kéo bước chân của cậu, thật là đáng tiếc.”
“Nhìn gương mặt xinh đẹp này của cậu một chút, thật sự không nên nói lời như vậy.” Nhan Thấm vuốt tóc Nguyễn Miên, giống như không chút để ý nói một câu: “Với Mộ Thanh, được gọi là Dữ Hổ Mưu Bì*, đừng tưởng rằng lần này anh ta giúp cậu, lại thật sự có thể bình yên vô sự cả đời, đừng chớ bị tớ bắt được chứng cứ cậu tìm người sát hại tớ - em gái cùng cha khác mẹ, để cậu xem tớ đánh chết cậu thế nào, ở nước W còn có thể làm cho thành phố A long trời lở đất, cẩn thận một chút mới phải, đi đêm nhiều, sẽ có ngày gặp ma.”
(*Dữ hổ mưu bì:không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương)
“Nhan Nhan, lời này của cậu ngược lại tớ không hiểu nổi.” Nguyễn Miên đứng thẳng người, nụ cười xinh đẹp mà lạnh nhạt, nheo mắt lại giảo hoạt giống con hồ ly, người xinh đẹp như vậy, sao trái tim cứng rắn đến độc ác: “Tớ đây không giúp cậu đi gieo họa nha, tại sao phải khổ như vậy.” Bên ngoài Nguyễn Miên cười nhưng trong lòng không cười: “Cố Diễn Sinh cũng chưa hẳn là người yếu đuối, trong lòng anh ta “phóng khoáng” vô cùng, cậu cùng lớn lên từ nhỏ mà còn không hiểu được tính cách của anh ta sao?? Coi như hôm nay dịu dàng nhất thời vì để cậu vui vẻ, chẳng lẽ cậu lại cho rằng, cái người có tính nết tính toán chi li kia, sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện năm đó cậu lừa anh ta sao? Thủ đoạn anh ta tàn nhẫn, thủ đoạn bịp bợm của anh ta thay đổi liên tục, cậu thông minh như vậy, hơn nữa còn là họ hàng gần, thật không biết được sao? Yếu đuối, cũng chỉ vì một thủ đoạn khác để bắt được con mồi mà thôi, cậu cảm thấy thế nào?” Nguyễn Miên nhỏ giọng, cả người bao phủ vào nơi mà bóng tối và ánh sáng giao thoa, xinh đẹp như vậy, cũng lòng dạ ác độc như vậy, người phụ nữ này, từ nhỏ thông minh không thể tưởng tượng nổi, hôm nay thiếu nữ này, cứng rắn đứng ở trước mặt của cô, dùng một chút thủ đoạn, làm một chút chuyện không sao cả, người như vậy. . . . Một người như vậy. . . .
Khi lên máy bay, Nhan Thấm xoa bóp khóe mắt, rất tự nhiên khẽ nói, Cố Ngôn đã ngủ rồi, thằng bé này mỗi ngày đều chỉ biết ngủ, ngủ yên tĩnh, cô thích nhất một miếng thịt này, đó là một miếng thịt cứng rắn, thằng bé mập không ít, mỗi ngày xách theo thịt trên bụng mình, trề môi lo lắng nói: “Mẹ. . . . Mập. . . Mập. . .” Quả thật thằng bé mập lên, Nhan Thấm còn tưởng rằng thịt trắng bóng này là một loại đạo cụ, khi đó Cố Ngôn còn thích ngây ngốc cúi đầu, sau đó nhìn mỡ béo trên người: “Thật mập. . .” Tuy vậy nói, thằng bé này cũng không thích ngồi không, coi như trong miệng đều nói giảm cân mỗi ngày, nhưng trong lòng cũng không muốn.
Thằng nhóc láu cá.
Nhan Thấm khẽ cười ra tiếng, sau đó yêu cầu nữ tiếp viên hàng không không cần phục vụ gì nữa, Nhan Thấm mỉm cười lắc đầu, cô nhìn nữ tiếp viên hàng không trẻ tuổi, đoán chừng khoảng hai mươi, vậy mà hôm nay cô đã là phụ nữ hơn ba mươi tuổi, số tuổi cũng không biểu hiện đẳng cấp nhưng trong lòng cô sợ hãi, Nguyễn Miên thích thêu dệt chuyện, nhưng lời nói của cô ấy cũng không phải giả, Cố Diễn Sinh là một người thế nào, đương nhiên không phải một thiếu niên ấm áp, từ nhỏ người nọ đã phúc hắc gian ác, tính tình lại lạnh lùng, sẽ không có ai nguyện ý đi trêu chọc anh, cũng sẽ không có người nào thật sự dám đi trêu chọc anh, lòng tự trọng của anh nặng như vậy, dù thích một người, cũng sẽ không yêu đến bất chấp nguyên tắc, Nhan Thấm không yêu anh khi anh yêu cô, nghĩ tới đây, Nhan Thấm nắm chặt ngón tay, làm sao có thể như thế, trong lúc nhất thời không yên trong lòng, chẳng lẽ chỉ bởi vì một đống thứ này.
Quốc gia Tư Bản Chủ Nghĩa, khi Cố Diễn Sinh biết được mọi chuyện xảy ra ở thành phố B thì đã chậm quá, anh là người cố gắng và nỗ lực, ngày không ngắn không dài, cũng được người xung quang giúp đỡ chạy đi các nơi, khi nghe đến việc này thật sự tức giận, trực tiếp làm cho lộn xộn lên, giọng nói cười như không cười: “Làm sao vậy? Từng người từng người một đều bằng mặt không bằng lòng, cho rằng tôi sẽ không tức giận, tính tình bớt nóng lại rồi sao.” Anh uể oải dựa vào trên xe lăn, hàm răng hơi lộ ra một chút, răng nanh trắng tinh sắc nhọn, giống như muốn hút khô máu người: “Nếu như thật sự chọc tôi tức giận, chờ tôi bắn chết anh thế nào.”
Người nào đó có chút sợ hãi, đều cho rằng mấy ngày nay, Cố Diễn Sinh bởi vì do viết thư, trở nên lịch sự mà lại bình tĩnh, tính tình nóng này trước kia đã thu bớt, hôm nay phát hiện người đàn ông này hoàn toàn chưa chân chính thay đổi, vẫn dáng vẻ xinh đẹp, vẫn tính cách phúc hắc.
Anh nhẹ nhàng thu lại bới tính nóng giận: “Đoán chừng mấy ngày này Nhan Nhan sẽ tới, cho nên, hoặc là biến, hoặc là câm miệng, toàn bộ làm như không biết chuyện này, nếu nói nhiều một câu, tôi gọi người kéo anh ra ngoài chôn sống, nếu không anh hãy thử xem.” Một chữ cuối cùng được kéo dài ra, một người đẹp trai như vậy, nhưng trái tim lại rất đáng sợ, giống như bên ngoài là người thông minh lanh lợi, nhưng khẽ xé ra, thì chất lỏng màu đen sẽ chảy ra ngoài.
Người nọ dĩ nhiên không dám, chỉ có thể nhẹ giọng đáp ứng.
Nhan Thấm rất nhanh đến quốc gia, cô nghiêng đầu ngồi ở trên ghế dài, Cố Ngôn nói muốn cùng cô nhìn lên, nghiêng bốn lắm độ nhìn bầu trời, mọi người đều nói quốc gia Tư Bản Chủ Nghĩa này tốt, cái gì đó...., bla bla, hôm nay đến nhưng cũng không cảm thấy có gì tốt, là có người tới đón, nhưng Nhan Thấm cũng không đồng ý đi, chỉ bảo người nọ bế Cố Ngôn, xe vừa mở trong nháy mắt, Nhan Thấm lập tức nheo mắt, đã vào thu rồi, chỉ là cũng mới vào thu mà thôi, cô cởi khoác màu vàng, ngón tay che gương mặt, đầu ngón tay vô cùng lạnh lẽo, rất lạnh.
Nhan Thấm hối hận, cảm giác nóng nảy lo lắng ở trong lồng ngực bắt đầu đánh trống reo hò, cô chợt nhớ lại khi còn bé có người lừa Cố Diễn Sinh, kết quả sao mà thê thảm, Cố Diễn Sinh biết rất nhiều trò, dưới tình huống người xung quanh không thèm để ý, từng chút từng chút một nuốt người nọ vào bụng.
Cố Diễn Sinh đợi đã lâu cũng không nhìn thấy Nhan Thấm, trong lòng nóng nảy lo lắng, rồi lại nhìn thấy Cố Ngôn mập mạp, biết cô thật sự đến, bên trong tủ còn chất đống chồng thư tình anh viết, rốt cuộc biết được cô bé kia đã hối hận, cô trời sinh thích làm chuyện nhưng không nghĩ đến hậu quả, Cố Diễn Sinh nhấp môi một cái, sau đó để cho người đỡ đi ra ngoài, anh khoát một tay lên trên vai người kia, đi không xa đã nhìn thấy Nhan Thấm, vẫn dáng vẻ dịu dàng, không chút để ý mỉm cười, bộ dạng mỉm cười ngọt ngào gọi “anh Diễn Sinh“.
Bộ dạng này của Nhan Thấm, Cố Diễn Sinh mỉm cười, giọng nói có chút nghẹn ngào, lại nhanh chóng xoay người giống như đứa bé: “Anh đã sớm biết em sẽ trở lại.”
Nhan Thấm ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh: “Nếu không phải nhìn thấy những lá thư kia của anh, em cũng chưa chắc sẽ về, thật ra anh rất thông minh, biết thủ đoạn như vậy, rất lợi hại.” Cô kéo dài một chữ cuối cùng, giống như không để ý câu nói, rồi nói để lộ ra một chút tâm tư trong lòng.
Luôn có một người, hèn mọn yêu mày như vậy, như cái bóng bên chân, kéo thật dài.