“Nhan Thấm.” Đây là một giọng nói vô cùng êm tai, nếu là người khác ắt hẳn đã vội vàng muốn kết bạn cùng anh ta, nhưng Nhan Thấm thì khác, cô hoàn toàn chẳng có chút ý định gì với người đàn ông đẹp trai trước mắt này.
Đây đại khái là vì Cố Diễn Sinh giống như một bãi phân chuột, mà ngược đời là Nhan Thấm lại muốn uống bát canh có phân chuột ấy.
Vì sự hiền lành cùng nhã nhặn mà một người giáo viên nên có, cuối cùng Nhan Thấm cũng xoay người mỉm cười: "Mộ tiên sinh, đã lâu không gặp." Người đàn ông này tên là Mộ Thanh, cũng là người Nhan Thấm có chút quen biết, dáng vẻ lãng tử, lại thích làm vài chuyện “người lớn” táo bạo trong xe, trắng trợn hôn tay cô, sau đó thì ngẩng đầu, giữa lông mày tồn tại chút “ôn nhu” chưa tan.
Sự tồn tại của Mộ Thanh, là để nói cho toàn bộ phụ nữ trên thế giới này biết, đàn ông có tiền thì sẽ phong lưu. Còn đàn ông không tiền ... uhm, thì gọi là hạ lưu đi. Nói như thế nào nhỉ? Ai cũng bảo phong lưu là khó làm? Đương nhiên, vừa đẹp trai vừa có tiền, bất cứ người đàn ông nào có một lúc cả hai thứ như thế mà không phong lưu chứ.
Đáng tiếc hành động của Nhan Thấm biểu thị rằng, đối với loại đàn ông này, cô vĩnh viễn là vật cách điện, nụ cười bên môi vẫn không thay đổi, nhưng so với nụ cười xinh đẹp dành cho cậu học sinh vừa rồi thì nhạt hơn rất nhiều.
Mộ Thanh tự nhiên cầm tay cô lên, ấn xuống một nụ hôn, đó là một nụ hôn vô cùng lạnh lẽo, sau đó ngẩng đầu mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, giữa đôi mắt anh ta có một tia sáng kỳ dị lóe lên, xen lẫn trong lịch sự cùng xinh đẹp, vừa lạ lẫm vừa lạnh lùng, Nhan Thấm cắn môi dưới, trong óc nhanh chóng lướt qua một vài hình ảnh, nhưng chỉ là chuyện trong nháy mắt, quá nhanh, không có cách nào bắt được.
Nhan Thấm cứ ngẩn ngơ đuổi theo ánh sáng kì lạ trong mắt Mộ Thanh kia.
Lúc này, Nguyễn Miên đang ôm máy tính nằm ở nhà xem AV, đó là thành quả sau nhiều năm thu thập được. Lúc trước, từng vì tìm một bộ phim đã biến mất rất lâu, được xưng là những thước phim do nhân vật có vóc người hoàn mỹ nhất đóng, máy tính của Nguyễn Miên đã phải đổi từ đen sang xanh. Nhan Thấm cảm khái, quả nhiên, làm chuyện này cần phải trả giá cao, có một ổ cứng chứa 700 bộ AV, Nguyễn Miên tự hào nói: “Chừng nào tớ còn tồn tại thì Cúc hoa xã sẽ không đóng cửa."
Rất tốt, rất cường đại.
"Tên Mộ Thanh đó dáng người rất được, thích hợp làm “Công” đấy." Nguyễn Miên là một cô gái đeo đôi mắt kính nhìn rất tinh tế, nếu không phát ngôn ra những lời này, nhìn từ xa quả thật là một tấm gương sáng.
Nhan Thấm đổ mồ hôi, liếc Nguyễn miên một cái: "Chị Hai à, giữa tiếng thở dốc tiêu hồn thế kia mà chị còn rảnh rỗi để ý tới tôi à?"
Nguyễn Miên nở nụ cười âm u: "Dựa vào bản lãnh duyệt qua vô số đàn ông của tớ, chút bản lãnh đó có thể qua mặt được tớ sao?"
– "Uhm." Nhan Thấm vừa ăn sủi cảo, vừa yếu ớt trả lời.
Tám chuyện một lúc, đến 10h tối, Nhan Thấm leo lên chiếc xe màu đỏ của mình về nhà, đến đường quốc lộ, khi đèn giao thông từ xanh biến thành đỏ, cô ngừng lại, xung quanh là vô số ánh sáng kì dị, đôi mắt ngập nước, một giây sau, rốt cuộc cũng rơi xuống.
Cũng may, cô vẫn còn trẻ.
Cha mẹ cô chưa về, bởi vì là quân hôn, mẹ cô thường không ở nhà, sau khi về hưu tình hình mới khá hơn một chút, nhưng đã muộn, sau lưng bà, cha cô đã nuôi không biết bao nhiêu tình nhân, sinh không biết bao nhiêu đứa con riêng, cũng may thế lực nhà mẹ cô rất lớn, hoặc là do tính chất của quân hôn, cha cô không dám có hành động nào thiếu suy nghĩ, giữa sự đấu tranh ngấm ngầm của cha mẹ, thu hoạch lớn nhất lại là Nhan Thấm. Trong suy nghĩ của mẹ cô, thay vì để tiền cho Nhan Mộc đi nuôi đám “hồ ly tinh” ở ngoài, chẳng bằng cho đứa con gái ruột của mình, mặc dù quan hệ của Lâm Thanh và Nhan Thấm chẳng phải thân thiết gì mấy, vậy nên một nửa gia sản của cha mẹ cô đều thuộc về Nhan Thấm.
Nhan Thấm đã từng nhìn thấy mấy đứa con riêng kia của cha mình, ba trai, hai gái, đều vô cùng xinh đẹp vả đáng yêu, cô cảm thấy buồn cười, từ nội tâm lại dâng lên một cỗ bi thương.
Lúc ngủ, Nhan Thấm quyết định phải rời xa cái nhà này. Nhìn những ánh sáng cuối cùng vụt tắt ngoài cửa sổ, đến khi chẳng còn nhìn thấy ngón tay mình nữa, cô nheo mắt lại, bỏ mọi chuyện ra sau đầu, rồi ngủ thiếp đi.
Sáng ra, trong nhà đã vang lên âm thanh cãi vã, lại là chuyện cho mấy đứa nhỏ kia về đây, Nhan Thấm vừa nghe thấy liền cảm thấy phiền, chẳng bằng đến trường học sớm một chút, nhưng mẹ lại gọi cô lại: "Nhan Nhan, ý của con thế nào?" Cứ bị mẹ chồng thúc giục mãi, Lâm Thanh cũng chẳng còn cách nào khác. Nhan gia cần cháu trai, dù chỉ là một đứa cũng được, Nhan Thấm hiểu mẹ chỉ muốn mượn miệng mình để nói lên suy nghĩ trong lòng bà, vì vậy ôn thuận trả lời: "Nếu như nhất định phải có một đứa cháu trai để thừa kế Nhan gia, vậy sao phải đón cả ba đứa về?"
Chỉ cần một, cho nên, Nhan Mộc, ông chỉ được chọn một mà thôi.
Bởi vì chuyện này, Nhan Thấm bị không được phép rời khỏi đây, dù sao cũng cần lập uy, cho nên Nhan Thấm chấp nhận, ngồi trên xe, Nhan Thấm chống cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cảnh xuân tươi đẹp, muôn hoa khoe sắc, nàng bật cười.
Giáo sư đại học chẳng phải là một công việc dễ dàng, bạn thử tưởng tượng đến cảnh một người đàn ông cao 1m85 ở trước mặt mình làm nũng mong đạt đủ điểm chuẩn đi, Nhan Thấm nói, lúc ấy trong lòng cô, như có một vạn con gà mái chạy qua.
Cô là giảng viên nghiêm khắc nhất trong trường, môn học của cô chẳng ai dám vắng mặt, càng không có ai dám quên làm bài tập, cho nên khi cô nghiêm túc cự tuyệt lời cầu xin kia, chàng trai nhỏ đó liển rơi lệ. Lúc cô kể việc này cho Nguyễn Miên nghe, cô nàng đang uống rượu, mặt đỏ gay khẽ cười: “Là mình, mình sẽ tìm 10 cô gái đến cưỡng gian hắn 100 lần."
Sau đó, vừa một vạn con gà mái bay qua.
Lúc về nhà, Nhan Thấm liền gặp em trai mình, là một đứa bé có cái tên rất dễ nghe, Nhan Thanh. Lúc ấy, Nhan Thấm không cảm thấy, sau này mới chợt nhớ tới, Cố Diễn Sinh tên là Diễn Sinh, giống như tên của cậu bé trước mắt được gọi một cách thân mật vậy. Nhan Thanh ưu nhã, lạnh nhạt ngẩng đầu lên nhìn Nhan Thấm. Nhan Thấm nghiêng đầu, vươn tay ra: "Xin chào, tôi là chị cùng cha khác mẹ với cậu, Nhan Thấm, cậu yên tâm, tôi không có cổ quái như những người chị ác ma trong tiểu thuyết, cho nên cạu không cần phải lo lắng."
Nhan Thanh dường như rất kinh ngạc, trong đôi mắt lóe lên tia sáng quái dị.