Nhan Thấm chưa bao giờ biết cơ thể mình lại có thể yếu ớt như vậy, kể từ sau khi cô mang thai vẫn thường hay đau đầu cả đêm, không có cách nào ngủ sâu giấc được, Cố Diễn Sinh và cô lại lần nữa chia phòng, cô không dám tùy tiện uống thuốc ngủ, chỉ có thể xem tạp chí giết thời gian, mỗi ngày bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể nhìn thấy những tin đồn của Cố Diễn Sinh cùng những người mẫu, nữ minh tinh. Nhan Thấm có thể không quan tâm, nhưng mẹ cô không thể không quan tâm, mỗi ngày điện thoại không ngừng reo lên, Nhan Thấm luôn trả lời qua loa, nếu thực sự không chịu được liền đập điện thoại, để cho người làm rút hết dây điện thoại, lúc bác sĩ gia đình tới kiểm tra, vẻ mặt khó coi.
Ngón tay Nhan Thấm vân vê huyệt thái dương của mình, áp chế tính tình của mình: "Tôi là thật sự muốn sinh đứa bé này ra, nhưng nếu như nó luôn làm cho tôi khổ sở, tôi có thể lựa chọn bỏ nó đi."
"Không liên quan đến đứa bé, là vấn đề của cô." Bác sĩ có vẻ lạnh nhạt, bình thản cất xong dụng cụ: "Nhưng không phải không có cách nào xoay chuyển, làm gì có chuyện không thể xoay chuyển."
Nghe nói thành phố A náo loạn, bởi vì quan hệ của Cố Diễn Sinh và Nhan Thấm bỗng nhiên trở nên căng thẳng, trong nháy mắt ba Nhan Thấm chuyển giao công ty qua cho con trai mình sở hữu, mẹ Nhan Thấm dùng thế lực của mình ngăn cản hết thảy mọi chuyện, còn lại là nhà họ Cố sợ Nhan Thấm nghe được chuyện này sẽ ảnh hưởng đến thai nhi nên không dám truyền tới thành phố G, hành vi phóng đãng của Cố Diễn Sinh không cách nào cứu vãn, cuối cùng chỉ có Nhan Thấm là không có động tĩnh, mỗi ngày đều lười biếng nằm ở trên ghế sưởi nắng mặt trời và ngắm hoa tường vi trong vườn, gần đây đầu vẫn đau khá nhiều, nhưng đã có thể bình yên đi vào giấc ngủ, chỉ là cảm thấy được mỗi khi trời tối đều có người ở bên tai cô nói một vài thứ gì đó, sau đó là mùi thơm thoang thoảng, giọng nói của người kia rất dịu dàng, sau đó sẽ xoa nhè nhẹ huyệt thái dương của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, có lúc Nhan Thấm thật sự rất muốn mở mắt ra, rất muốn biết cuối cùng là có người nào hay không, nhưng lại cực kỳ sợ hãi, kia thật sự chỉ là ảo giác.
Lần nữa nhìn thấy Cố Diễn Sinh, Nhan Thấm đang ngủ ở trên sô pha, trên chân cô là dép thỏ lông xù, rõ ràng mới vừa vào thu, cô lại sợ lạnh đến đáng sợ, trên lỗ tai cũng có chụp tai màu trắng, toàn thân đều là lông xù, như chú thỏ con, làm sao Cố Diễn Sinh có thể chịu để cho nha đầu này ngủ ở trên ghế sa lon như vậy được, không dám lớn tiếng với cô, chỉ có thể lạnh lẽo hỏi người khác, Nhan Thấm vốn chính là ngủ không sâu, mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nhìn thấy Cố Diễn Sinh.
"Cố Diễn Sinh?" Giọng nói Nhan Thấm khàn khàn: "Tại sao anh ở chỗ này."
"Anh hành vi phóng đãng, cuối cùng cũng không quên được khối thịt nhỏ ở trong bụng em." Cố Diễn Sinh chống cái bàn, vẻ mặt lười biếng mà uể oải: "Bác sĩ có tới không?" Không chút để ý lấy thuốc lá ra hút, xem ra hình như là muốn lấy ra, nhưng lại ngại Nhan Thấm, sau đó tận lực kiềm nén lại, làm bị thương ngón tay, một chút đau đớn.
Nhan Thấm uể oải, đầu chính là từng trận đau đớn: "Vâng, tôi không muốn lấy trứng chọi đá với anh, chỉ là trong khoảng thời gian tôi mang thai, thật sự là không muốn nhìn thấy anh, bất luận là chuyện gì cũng chờ tôi sinh xong rồi hẳn nói."
Bỗng nhiên đầu ngón tay Cố Diễn Sinh từng hồi đau đớn bén nhọn, giống như là chảy ra máu tươi, sau đó nở ra một đóa hoa, xinh đẹp sáng rỡ. Nếu bình thường mà nói, kiêu ngạo như anh, làm sao có thể chịu thua, coi như trong lòng đau đớn, ít nhất cũng muốn thắng lợi bằng lời nói, chỉ là kể từ sau khi kết hôn, kiêu ngạo của anh bất chợt đã bị cô mài phẳng, cô sẽ rất sạch sẽ mỉm cười với anh, cô sẽ rất xấu hổ, cô sẽ tức giận, có khi cô sẽ tức giận đến trực tiếp cầm cái gạt tàn thuốc ném anh, cùng cô ở một chỗ.
Cô càng ngày càng hung hãn.
Thế nhưng anh lại từ từ trở nên ôn hòa, nguyện ý yên lặng bao dung cô, sau đó mỉm cười nhìn cô, sẽ ở lúc ngủ nửa đêm tỉnh dậy nhìn cô, sẽ ở nửa đêm chơi đùa cô chết đi sống lại, sẽ vào lúc ăn một cái gì đó chợt nghĩ đến cô, càng sẽ nguyện ý cứ bình yên như vậy.
Đó là một kiếp nạn, đối với Cố Diễn Sinh, đó chính là một kiếp nạn lớn lao.
Sóng gió ở thành phố A biến hóa kỳ lạ, thỉnh thoảng Mộ Thanh sẽ đi lang thang một số nơi, ở trên ban công Nguyễn Miên đang sơn móng tay, nhìn thấy Mộ Thanh, lộ ra nụ cười: "Đại cục trưởng Mộ thật là rãnh rỗi, không thích Cố Diễn Sinh cần phải xuống tay từ Nhan Thấm, kém một bước nữa là có thể để trở thành chị dâu anh, anh cũng xuống tay."
"Làm gì có cái gì thích hay không thích."
Chưa từng có chân chính gọi là kẻ địch, giới chính trị kỳ thực càng đáng sợ hơn, không quan tâm người nọ có phải bạn bè hoặc kẻ địch hay không, cũng không phải là bởi vì người đó đã làm chuyện gì có lỗi, chỉ là danh tiếng của anh ta quá vượng (thịnh vượng=tốt đẹp), chỉ là anh ta quá được lòng người, nhưng là một ngọn núi không thể có hai con hổ, nhưng là anh ta có nhược điểm, vậy thôi.
Kể từ sau ngày đó thực sự Cố Diễn Sinh không trở về nữa, Tần phu nhân thỉnh thoảng gọi điện thoại tới: "Diễn Sinh là người như thế nào con nên biết chứ, con cần gì phải bướng bỉnh như vậy, đối với mình và người khác đều không tốt lắm." Nhẹ nhàng nói một câu như vậy, nhìn như vô lực, lại giống như hàm chứa ý tứ sâu xa, mà còn có nọc độc, có một loại chất lỏng chán ghét tràn ra.
Mang thai hơn hai tháng, bụng vẫn có có lộ ra như cũ, Nhan Thấm để cho người đưa cô đi bệnh viện, trong nháy mắt có kết quả, Nhan Thấm đang ngồi ở trên ghế, cảm giác như có bóng râm bao phủ quanh người, một loại quỷ dị hắc ám, trên giấy viết rất rõ ràng, mắt Nhan Thấm lại nhất thời hoa lên, có phần bất ngờ nhìn người bên cạnh hỏi: "Cô nói, đây là chữ gì, tại sao tôi nhìn không rõ." Cô thật nghi ngờ, ngay cả con ngươi đều hiện lên một tia nghi ngờ.
"Con trai."
Mấy đời nhà họ Cố đều là con một, lần này Nhan Thấm mang thai là con trai, đại biểu Cố Diễn Sinh sẽ buộc ga-rô (ngăn sinh nở), đời này cũng chỉ có một đứa bé này, đại biểu cho dù Nhan Thấm chết, Cố Diễn Sinh cũng sẽ không cưới người khác, ngay cả chết, Nhan Thấm và Cố Diễn Sinh cũng không thể ly hôn.
Nhan Thấm hồng vành mắt, lật đi lật lại tờ giấy trong tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay của mình, có mùi máu tươi, sau đó từ trong miệng phát ra những lời nói lung tung không trật tự, tại sao có thể như vậy, mẹ Cố Diễn Sinh bốn mươi tuổi mới sinh, kết hôn mười tám năm, vẫn làm thụ tinh ống nghiệm, thử vô số lần, mới sinh ra một con trai bảo bối như vậy.
Làm sao lại là con trai chứ, nếu là con gái còn có cơ hội, nhưng nếu như là con trai, nếu như là con trai, tay Nhan Thấm nắm chặt người bên cạnh: "Đi, về nhà."
Bác sĩ lười biếng mở điện thoại di động lên, ánh sáng màu xanh lam hiện ra, chiếu sáng gương mặt của anh: "Yên tâm, bà xã cậu là mang thai con trai, chỉ sợ tới chết cũng không tách ra khỏi cậu được."
Lúc ấy Cố Diễn Sinh đang hút thuốc lá, trong lúc đó biểu tình mập mờ không rõ, cho đến khi cúp điện thoại, anh mới bắt đầu cười, nóng nảy muốn gọi điện thoại an ủi Nhan Thấm, muốn ở bên người cô, rồi lại không dám trở về, chỉ sợ chọc giận Nhan Thấm, nha đầu kia chắc chắn sẽ từ trên lầu nhảy xuống.
Mỗi buổi tối đều phải nhảy tường rào để vào nhà, là một việc rất nhỏ đối với anh, huống chi là làm nhiều thì càng quen, chỉ là trong vườn hoa vẫn luôn có chú chó bự nhìn chằm chằm canh chừng anh, anh thiếu chút nữa đã phân thây con chó bằng một đao: "Mày muốn tạo phản?"