Cố Diễn Sinh chưa từng hối hận về bất cứ chuyện gì mình đã làm, dù mọi người ngăn cản, anh cũng muốn giành lấy kết quả thắng bại, ngày trước Nhan Thấm từng mắng anh vì cái tính này, khi đó Cố Diễn Sinh đánh nhau với một cậu bé, cậu bé kia bị đánh phải nhập viện, mọi người đều khuyên Cố Diễn Sinh nên bớt cái tính đó đi.
Tuy chuyện này dựa vào thế lực nhà anh dễ dàng giải quyết, chẳng qua phải nhường chút mặt mũi cho gia đình bên kia để yên ổn, Cố Diễn Sinh bướng bỉnh bất tuân, không chịu cúi đầu, Nhan Thấm hết lời ngon ngọt, lại nói chuyện này cũng do Cố Diễn Sinh sai, dựa vào cái gì không đi xin lỗi, lúc ấy Cố Diễn Sinh ngồi trên ban công, cười như không cười, Nhan Thấm vĩnh viễn ghi nhớ hình ảnh Cố Diễn Sinh ngày đó, anh nghiêng đầu, phía sau như có hàng nghìn ánh sáng rực rỡ: "Dù chết, anh cũng không hối hận về bất cứ chuyện gì mình làm, chuyện mà anh đã kiên định, người ngoài không chấp nhận cũng phải chấp nhận."
Nhan Thấm hơi kinh ngạc, nhưng cũng chỉ thoáng qua.
Cố Diễn Sinh đi rồi trong nhà liền trống trải, người giúp việc nhà anh như một âm hồn, qua lại không tiếng động, Nhan Thấm bụm trán, dường như có nước mắt sượt qua đầu ngón tay, người quản gia xuất hiện bình tĩnh lễ độ: "Phu nhân, thiếu gia nói tối nay sẽ không về, phu nhân đi ngủ trước."
Nhan Thấm nghiêng đầu nhìn người trước mặt, là một người lớn tuổi, làm việc nhiều năm trong nhà họ Cố, Cố Diễn Sinh đến thành phố G, bố mẹ anh đã đưa ông ta đến, là người được Cố Diễn Sinh và Nhan Thấm xem trọng nhất, cũng rất lưu tâm đến chuyện giữa Nhan Thấm và Mộ Lương. Bây giờ ông ta lại nghiêm chỉnh đứng trước mặt cô, giọng điệu vẫn lạnh băng như trước, gọi cô một tiếng "Phu nhân".
Đã sớm nói trước, thanh mai trúc mã kết hôn chỗ lợi lớn nhất cũng là chỗ xấu nhất, vì quá quen thuộc đối phương, cho nên rất dễ dàng biết được khi nào người kia nói dối, khi nào nói thật, Nhan Thấm quá hiểu Cố Diễn Sinh, khi khó chịu anh có nhiều cách để phát tiết, lũ bạn xấu hay thích giới thiệu những cô nàng trẻ đẹp tươi mơn mởn với anh. Lúc Nhan Thấm còn là học sinh, Cố Diễn Sinh có thể chơi đùa phụ nữ, làm những chuyện không hợp với thiếu nhi, bây giờ Nhan Thấm cũng có thể làm chuyện này, Cố Diễn Sinh đã là tay lão luyện, người đàn ông đó, chưa bao giờ chịu ủy khuất bản thân, anh chỉ thích đùa giỡn giày vò người khác, làm cho người ta chết đi sống lại, sống lại muốn chết thì anh mới vui vẻ, kể cả cô có là thanh mai thân mật nhất của anh.
Lúc ngủ Nhan Thấm bôi nước hoa hồng, kem dưỡng ẩm ban đêm, định tắt đèn đi ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại giục giã, cô nghe đối phương lải nhải liền thấy phiền, liên tiếp hăm doạ mấy câu tiếng Anh lẫn tiếng Pháp rồi cúp máy, cô kiêm cả chức cố vấn tài chính, lúc ấy không nghe cô, bây giờ cầu xin cô thì làm được gì. Lúc đó đúng là đã kiếm không ít, cô cũng làm hết phận sự nhắc nhở về tính không ổn định của thị trường chứng khoán, người ta thì đã bị tiền làm mờ mắt.
Từ thành phố A đến thành phố G bay hết 4 tiếng, cách xa vạn dặm, dù Nhan Thấm ở thành phố A phong sinh thủy khởi [1] hơn, mỗi phút tiền vào tay cô trên triệu, mà vậy thì sao, thành phố G là một thế giới hoàn toàn mới với cô. Vì đã có chồng, cô phải bỏ tất cả mọi thứ để theo chồng đến thành phố G. Bằng không sẽ dẫn tới mâu thuẫn giữa hai nhà, thêm một chuyện, sẽ nói Diễn Sinh không có lòng với con, con phải học cách buông tay với một số thứ để theo nó, Nhan Thấmrất muốn nói: Con chưa bao giờ muốn cái gọi là "có lòng" của Cố Diễn Sinh.
[1] Phong sinh thủy khởi: gió thổi qua mặt nước, dấy lên gợn sóng. Hình dung sự việc đang làm thuận lợi, phát triển thịnh vượng.
Sáng hôm sau Nhan Thấm ngủ dậy liền phát hiện trong di động có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, có lẽ người kia thấy thẹn quá thành giận nên xé rách da mặt, Nhan Thấm cười nhạt, gì mà người thượng lưu, tố chất hạng nhất, hôm nay chỉ hơi gặp sức ép đã thành ra thế, Nhan Thấm rất kiên nhẫn cầm điện thoại lên, sau đó bẻ thật mạnh, cúi xuống ăn sáng, ngoài món Tây còn có món Trung, cũng nhờ tay nghề của người giúp việc cũ.
Cố Diễn Sinh mang theo nụ cười lười biếng trở về, quay mặt Nhan Thấm ra hôn một cái, anh nhìn thẳng vào cô, trong đôi mắt đen thẫm kèm theo ánh sáng màu xanh ngọc, rõ ràng anh đang mỉm cười nhưng tại nơi sâu nhất trong đồng tử lại là sự tức giận, Nhan Thấm bị ánh bóp đau, mắng anh, Cố Diễn Sinh lúc này mới tỉnh lại, cười nhẹ, trong một thoáng còn thấy được hàm răng trắng phát sáng: "Ồ, thanh mai, bữa sáng này không tồi, đút anh một miếng."
Nhan Thấm thấy người đàn ông này điên rồi, nhưng sáng ra không nên mắng người, giơ dĩa lên, đút cho anh một miếng trứng rán, Cố Diễn Sinh ăn cẩn thận, Nhan Thấm không vội ăn, tùy ý hỏi anh: "Hôm qua lại có cô gái nhà lành nào lọt vào mắt anh rồi?"
"Tất nhiên là loại hình mộc mạc."
Nhan Thấm uống sữa nhẹ nhàng nói: "Không sợ lưu manh có văn hóa, chỉ sợ sắc lang có kiên nhẫn, những lời này thật đúng là chân lý."
Cố Diễn Sinh có vẻ mệt mỏi, xoa Thái dương ngồi xuống salon, Nhan Thấm xoay sang liền thấy gương mặt khi ngủ của anh, mái tóc đen với làn da trắng, Nhan Thấm híp mắt, mình sẽ phải chung sống với người này cả đời?
Khi Nhan Thấm nhận được điện thoại của Mộ Thanh thì đang tưới nước trong vườn hoa, cô bắt máy, giọng nói bên kia trầm thấp, cô tỉ mỉ lắng nghe, cuối cùng, cô không nhịn được đen mặt, giọng điệu kinh nghi: "Anh đang ở đâu?"
Nơi Mộ Thanh chọn là một địa phương rất yên tĩnh, dây hoa tường vi bám trên tường, anh ta mím môi nếm cà phê trong ly, thấy cô gái mặc chiếc váy màu lam nhạt đeo thắt lưng, mái tóc bay trong gió, Mộ Thanh nở nụ cười, vươn tay về phía cô, Nhan Thấm cắn môi, ngồi đối diện anh ta, thân phận là lãnh đạo cao nhất ở Cục Cảnh sát, ngông nghênh mười phần, phía ngoài là một vòng cảnh sát vây lại chật như nêm cối. Mộ Thanh nhàn nhã thưởng thức trà bên trong, bên dưới là cầu thang thật dài, con đường trải đá xanh toát lên vẻ lạnh lẽo.
"Tí nữa thôi là phải gọi cô là chị dâu rồi, nhưng tình huống trước mắt, tôi vẫn phải gọi cô là chị dâu." Mộ Thanh xưa nay có vẻ đẹp mê hoặc, Nhan Thấm cũng biết, khi ở cùng Mộ Lương mặc dù không gặp Mộ Thanh, nhưng ít nhiều cũng nghe người khác nói đến Mộ Thanh.
Vẻ đẹp của Mộ Thanh, bộc phát ra từ trong xương, tràn ra vị đạo kỳ dị.
"Sự việc năm đó cuối cùng thế nào, anh ở thành phố B, chắc hẳn rõ ràng nhất." Nhan Thấm mỉm cười: "Mộ Lương chết trong đống đổ nát, anh là em trai hợp lẽ sẽ là người thay thế vị trí của anh ấy, nhà họ Mộ và nhà họ Cố có ân oán không nhỏ, anh lại sang phe đối địch, ấy là vì sao."
"Quan hệ trong giới chính trị phức tạp, nào có kẻ thù vĩnh viễn." Mộ Thanh đưa ly cà phê cho cô: "Biết cô thích trà, nhưng có thể thử thứ này xem."
"Anh muốn gì?" Nhan Thấm nghiêng đầu, nơi đây xem ra rất yên bình, nhưng tỉ mỉ quan sát mới phát hiện đây là đất đai tư nhân, trong ngoài đều đậm hương vị nhà tư bản, hẳn đã tiêu tốn không ít.
"Nhan tiê rất có nghiên cứu với thị trường phải không?" Mộ Thanh mỉm cười.
"Có thể, tôi giúp anh." Nhan Thấm cắm dĩa bạc vào bánh ngọt, nụ cười còn chói mắt hơn cả mặt trời.
Chính thương (chính trị + thương trường) từ trước đến giờ thông đồng, nhất định là vậy, sự thật là vậy.