Sáng hôm sau trước cửa tiệm bánh ngọt ở cổng trường học.Kiện Phóng vừa ngáp ngắn ngáp dài nhìn Chiu Bác Văn đứng đực ở đó.Anh cứ chăm chăm quan sát từng cái bánh ngọt cuối cùng vẫn không biết nên mua bánh vị gì.
- Cậu không ăn bánh ngọt mà.
- Mua cho Bội Sam.
- À.
Anh không suy nghĩ nữa liền dựa theo sở thích của bản thân rồi nói về phía nhân viên.
- Lấy 2 bánh vị xoài cùng một bình sữa nóng.
Bên cạnh Trình Dật Nhiên liền cau mài chen vào nói.
- Bội Sam bị dị ứng với xoài.
Chiu Bác Văn chỉ nhìn thoáng qua cậu rồi lại đổi vị khác với nhân viên.Đồng tử đen láy khẽ co lại,trong lòng lại khẽ dâng lên cảm giác khó chịu.Rốt cuộc Vu Bội Sam cùng Trình Dật Nhiên thân đến mức nào mà cậu ta lại biết được cô dị ứng với cái gì còn anh ngay cả vị cô thích là gì cũng không biết.
Không chỉ một mình Chiu Bác Văn mua bánh ngọt mà Diệp Tư Phàm cũng mua một chiếc bánh vị việt quất.Cậu cứ mãi nhìn hộp bánh trong tay mình,trong đầu lại thấy khó hiểu.Cậu giống như Chiu Bác Văn đều không thích ăn ngọt vậy mà lại đi mua cái bánh này.Lúc đó nhìn thấy nhân việt quất thì cậu liền nghĩ đến Vu Bội Sam,bởi vì sáng nào cô cũng uống sữa vị việt quất.Hẳn là cô thích vị này lắm nên cậu muốn mua cái bánh này cho cô.
Mà chính cậu cũng không tự chủ được,vậy mà còn muốn cạnh tranh cùng Chiu Bác Văn.Anh mua bánh cho cô rồi thì cậu còn đi mua nữa làm gì.Cái này không phải là ghen nên muốn đua theo sao.Diệp Tư Phàm vừa nghĩ vừa chửi thầm bản thân mình tính trẻ con.
Nhận được tin nhắn của anh Vu Bội Sam liền vui mừng đi ra cửa lớp,cô mặc kệ những ánh mắt xung quanh mà chỉ quan tâm đến người trước mắt.
- Cậu gọi tớ ra có chuyện gì thế?
- Đưa đồ ăn cho cậu.
Vu Bội Sam đưa tay nhận lấy,túi giấy thơm phức mùi bơ béo ngậy còn có cả bình sữa nóng vị khoai môn.Đều là món cô thích,sao anh biết được sở thích của cô nhỉ?Cô còn đang đắm chìm trong niềm vui thì đỉnh đầu liền được anh xoa lấy.
- Cười ngốc cái gì,mau vào lớp học đi.
- Cảm ơn cậu.
- Ừm,tớ về lớp đây.
- Bye bye.
Đứng bên ngoài lớp học Vu Bội Sam nhìn theo bóng lưng của anh rồi cười tủm tỉm.Trong đầu lại hiện lên những lời hôm qua của Trân Du,quả thật cô có chút lòng tin về việc anh thật sự thích mình.Có ai khi yêu lại không muốn thật nhanh tiến đến mối quan hệ hẹn hò kia chứ,cô cũng không ngoại lệ.Cô lại không muốn cứ mãi ở mức bạn bè thế này,muốn cùng anh ở bên nhau.
Chỉ nghĩ thôi mà hai bên má của cô đã ửng hồng,biểu cảm ngây ngô đấy của Vu Bội Sam liền thu hết vào mắt của Diệp Tư Phàm.Cậu đứng ở phía xa nhìn cô,lòng bàn tay khẽ siết chặt túi giấy trong tay.Thật lòng mà nói cậu không có ý định sẽ bày tỏ với cô cũng sẽ không có ý định theo đuổi hay tranh giành.Chỉ muốn trôn giấu thứ tình cảm mới chớm nở này.
Một Chiu Bác Văn-một Trình Dật Nhiên,nếu họ biết còn có thêm cậu thì Vu Bội Sam sẽ rất khó xử.Huống chi cậu là người suy nghĩ đến nhiều khía cạnh,cậu càng biết rõ bản thân không có cơ hội.Nếu đã rõ như thế thì thà rằng giữ tốt quan hệ bạn bè còn hơn là khiến cả hai có sự ngăn cách khó xử.
- -----------------
Tan học nhóm của bọn cô liền cùng nhau đi ăn lẩu,Trình Dật Nhiên như mọi ngày luôn đi bên cạnh của Vu Bội Sam.Cậu có khả năng khiến cuộc trò chuyện của cả hai luôn thoải mãi,đến độ Vu Bội Sam không ngần ngại mà cười nói thân thiết với cậu.Nếu hỏi trong nhóm ai là người khiến cô cười nhiều nhất thì chính là Trình Dật Nhiên ngoại lệ Trân Du thì không kể đến.
Kiện Phóng cùng Chiu Bác Văn sóng vai đi phía sau cùng,nhìn một cao một thấp phía trước cười nói vui vẻ khiến cậu không khỏi muốn nhìn xem biểu cảm của Chiu Bác Văn.Trông thấy sắc mặt ấy vẫn điềm nhiên như thế nào ngờ nhìn đến bàn tay trắng bệt với đường gân xanh hiện lên rõ rệt.Hơi thở lạnh lẽo ngay lập tức tỏa ra khiến cậu thấy lo sợ.
- Này cậu là muốn đánh nhau đấy à.
- Có bệnh à.
Chiu Bác Văn lạnh nhạt thốt ra một câu rồi lại đi nhanh hơn.Đến khi đã gần Vu Bội Sam thì mới kéo lấy cánh tay của cô để cô dừng lại bước chân.Vu Bội Sam hoảng hốt đứng yên,quay đầu nhìn xem ai kéo mình.Trông thấy sắc mặt tối như mực của anh thì bất giác thấp thỏm, như thể bị chồng bắt ghen tại trận.
- Sao…sao thế?
Khi đôi mắt trong veo ấy nhìn thẳng đến thì bàn tay của anh liền nới lỏng.Hành động nóng vội ban nãy khiến bản thân anh cũng không hiểu nổi mình tức giận cái gì.Chiu Bác Văn viện đại lý do rồi tiếp tục kéo theo cô đi bên mình.
- Vừa đi vừa nói chuyện dễ bị té,cậu đi bên cạnh tớ đi.
…
Có kẻ ngốc mới không nhìn ra Chiu Bác Văn là đang ghen còn đi giành người về.Trình Dật Nhiên lẳng lặng nhìn hai người họ rồi cũng không nói gì,cậu cười khẩy một tiếng rồi tiếp tục đi về phía trước.