Lúc Giải Ý mang theo Lê Vân An cùng quản lí bộ công trình Tưởng Liên, quản lý bộ thiết kế Vu Minh Hoa đến đại khách sạn Viễn Đông, trời đã sắp trưa.
Sáng sớm hôm nay, bọn họ cùng Quảng Tây tổng giám đốc, phó tổng giám đốc công ty kiến trúc công trình An Cư cùng nhau uống trà, trao đổi về công trình nội thất của nhà trọ Lệ Đô.
Nhà trọ Lệ Đô quy mô không nhỏ, hơn vạn mét vuông, toàn bộ do bọn họ thiết kế, bao quát kiến trúc, thuỷ điện và tu sửa.
Hiện tại muốn làm công trình, theo lệ cũ đều là do công ty kiến trúc ứng trước một nửa, thẳng đến lúc kết thúc, mới bắt đầu cấp khoản công trình. Công ty kiến trúc này bởi công trình khác bị người khất nợ khoản công trình, tài chính bị ngừng nên phải dừng lại. Bọn họ lại không có tài sản cố định làm thế chấp. Bởi vậy không có cách nào hướng ngân hàng vay, lúc này mới hướng Tân Cảnh Giới mở miệng nhượng lại.
Giải Ý trước đã nhiều lần nghiên cứu công ty này với tư liệu nhà trọ Lệ Đô, hơn nữa còn chu đáo điều tra kĩ lưỡng tình huống công trình, đồng ý cùng bọn họ lấy cần trục hình tháp các loại máy móc thiết bị làm thế chấp sẽ cho họ mượn năm trăm vạn, song song ký kết lắp đặt thuỷ điện cùng hợp đồng công trình tu sửa.
Ra khỏi khách sạn, Giải Ý lái xe chở cả ba thuộc hạ quay về công ty.
Dọc theo đường đi, Tưởng Liên với Vu Minh Hoa thập phần hưng phấn. Nếu như không có gì bất ngờ phát sinh, công trình này có thể kiếm hơn ba trăm vạn. Sau khi công trình kết thúc Giải Ý thường sẽ xuất ra hai phần trăm lợi nhuận thưởng cho những người có công, đây cũng là điều khiến bọn họ vô cùng trung thành và tận tâm mà làm việc. Cả bọn nhiệt tình mà thảo luận, ngay cả Lê Vân An thường ngày bất cẩu ngôn tiếu cũng thập phần hưng phấn nói liên tục.
Giải Ý cũng chỉ ở một bên mỉm cười chứ không tham gia cùng bọn họ.
——————–
Vào văn phòng, bí thư Dương Linh ngâm trà đưa lên, tiện thể cầm theo báo chí hôm nay đặt ở bàn làm việc của hắn.
Lê Vân An kiên trì đặt lượng báo lớn, tùy thời phân tích biến hóa của tình thế quốc tế, quốc nội, chính sách trung ương cùng xu hướng phát triển kinh tế Hải Nam lẫn các khu xung quanh. Những việc lặt vặt này, Giải Ý cơ bản tùy theo hắn, phân phó Dương Linh toàn bộ làm theo, đồng thời cũng đem mua thành vài phần, Lê Vân An cùng hắn một phần, các bộ môn khác cũng có có một phần.
Giải Ý đem “Hải Nam nhật báo” ra xem. Hắn thông thường đều là xem lướt qua quảng cáo bất động sản rồi mới nhìn tin tức.
Ngày hôm nay góc dưới bên trái có một quảng cáo rất bắt mắt, “Công trình gọi thầu”.
Giải Ý đem quảng cáo gọi thầu xem tới xem lui những ba lần, đang suy tư thì điện thoại di động reo vang.
Nhìn dãy số trên điện thoại, hắn hoàn toàn không nhận ra, nhưng vẫn cầm, khách khí hỏi: “A lô, ai vậy?”
“Ngươi đoán.” Điện thoại truyền tới thanh âm của một nam nhân xa lạ, giọng điệu tràn ngập trêu chọc.
Có lầm hay không? Giải Ý không thể tưởng tượng nổi mà nhìn điện thoại. Hắn chưa từng có tiếp nhận điện thoại quấy rối bao giờ. Bất quá, công ty hắn như vậy, lại thường xuyên bị vây bởi các mối quan hệ, thật sự không thể đơn giản đắc tội bất luận kẻ nào. Hắn chỉ còn nước giả vờ có hứng thú mà nói: “Không đoán được.”
“Đang làm việc à?” Người nói chuyện là giọng phương bắc, ngữ khí phảng phất như rất quen thuộc với hắn.
Giải Ý phi khoái mà tìm tòi ký ức, nhưng thế nào cũng nhớ không nổi gã này là ai. “Tại văn phòng.” Hắn thuận miệng đáp.
“Một người?”
“Phải.” Giải Ý rốt cục nhịn không được hỏi lại. “Ngài rốt cuộc là vị nào vậy?”
Đối phương hắc hắc cười: “Ngươi đoán.”
Giải Ý nỗ lực mà suy nghĩ chỉ chốc lát, khẽ cười nói: “Đoán không ra.”
“Ta ngày mai tới Vạn Ninh, theo ta cùng đi, được không?” Khẩu khí có điểm ngả ngớn.
Mẹ nó, gã này cư nhiên câu dẫn hắn. Giải Ý giận dữ nhưng lại bất tiện phát tác.
“Làm việc à?” Nếu đối phương kiên trì khẩu khí quen thuộc hắn như vậy thì hắn cũng sẽ dùng khẩu khí như bạn bè mà nói với hắn.
“Ta đi bàn về một khu đất cạnh biển, dự định mua. Thế nào? Cùng ta đi không?” Ngữ khí đối phương thập phần ôn hòa, thế nhưng Giải Ý vẫn nghe ra sự bá đạo ẩn dấu tiềm tàng.
“Cảm tạ ý tốt của ngài, nhưng ta không có thời gian. Xin lỗi, ngài rốt cuộc là vị nào?” Giải Ý hiếu kỳ hỏi lại.
Đối phương cười ha ha nhưng trả trời tréo ngoe: “Ngươi theo ta tới Vạn Ninh đi, ta sẽ nói cho ngươi.”
“Ta thực sự không có thời gian.” Giải Ý khách khí mà từ chối, tựa hồ không có nghe được hàm ý trong câu nói của y. “Sau này vậy, sau này có cơ hội sẽ cùng ngươi đi.”
Đối phương cũng không tiếp tục dây dưa: “Tốt, có cơ hội ta với ngươi lại liên lạc.”
“Tốt.” Giải Ý nghe hắn không muốn nêu tính danh, cũng buồn hỏi lại làm chi.
Xem nó như một trò đùa mà buông điện thoại di động, hắn cầm lấy điện thoại nội tuyến: “Tiểu Lê, ngươi lại đây một chút.”
Lê Vân An rất nhanh xuất hiện tại văn phòng của hắn, Dương Linh lập tức đưa lên một ly trà.
Giải Ý chờ nàng rời khỏi mới đem quảng cáo gọi thầu kia đưa cho Lê Vân An, giản đơn mà nói: “Đi hỏi tình hình xem thế nào.”
Lê Vân An vừa nhìn, lập tức hiểu ý, ngực thầm khen Vu Hiển Cường hành động cấp tốc, càng thêm xác định sự hứng thú của Lâm Tư Đông đối với Giải Ý. Y cung kính gật đầu một cái rồi đứng dậy định rời đi.
Giải Ý gọi hắn lại: “Tiểu Lê.”
Lê Vân An ngạc nhiên, quay đầu ngồi xuống lại.
Giải Ý chỉ chỉ chén trà: “Uống trà đi. Một mảnh tâm ý của nhân gia, đừng phụ.”
Lê Vân An phảng phất có chút xấu hổ, hời hợt nói: “Dạng tiểu cô nương như vậy, ta không có hứng thú.”
“Ngươi cũng sắp ba mươi rồi, nên kết hôn thôi.” Giải Ý ôn hòa mà cười, trong thanh âm tràn ngập thân thiết. “Dương Linh là cô gái tốt, tuy rằng đơn thuần vô tri, thế nhưng đối với ngươi rất thắm thiết, chẳng lẽ còn không xứng với ngươi sao? Ta thấy hình như có một khách hàng bên ta đang đeo đuổi nàng đấy, hơn nữa lại là người trẻ tuổi giàu có. Vậy mà nàng còn chưa quyết định. Ta nghĩ ngươi nên suy nghĩ kỹ đi, nàng nhất định sẽ là người vợ tốt.”
Lê Vân An trầm mặc chốc lát, cười nói: “Đa tạ Giải tổng quan tâm, ta hiện tại đi làm chuyện ngươi giao cho, buổi trưa hồi âm cho ngươi.”
Giải Ý gật đầu: “Được.”
Lê Vân An lúc gần đi nhắc nhở hắn: “Ngươi phải đem cho bên An Cư năm trăm vạn đó, đừng quên.”
Giải Ý đạm đạm nhất tiếu: “Sẽ không quên đâu, ngươi yên tâm.”
Lê Vân An đi ra ngoài thì nhìn một chút về phía Dương Linh, chú ý tới sự ái mộ không hề che giấu trong đôi mắt tròn to của nàng, còn có dung mạo đang trẻ trung lẫn nước da trắng trẻo, lòng hắn bỗng xẹt qua một tia nhu hòa.
Lê Vân An vẻ mặt ôn hoà mời nàng: “Tiểu Dương, buổi tối hôm nay ta mời ngươi ăn, được không?”
Dương Linh ngẩn ra lại lập tức gật đầu liên tục, vui vẻ vô cùng.
Lê Vân An đột nhiên cảm thấy vui vui. Giải Ý khuyên y suy nghĩ chuyện này, hình như cũng không tệ.
“Ngươi ngẫm lại xem, muốn ăn cái gì? Buổi chiều nói cho ta biết nhé.” Y ôn nhu mà nói, rồi lập tức đi về văn phòng của mình.
Giải Ý nhìn bóng lưng Lê Vân An đi ra, trong mắt xẹt qua một tia ý vị thâm trường.
Hai năm trước, hai mươi lăm tuổi, Giải Ý rốt cục quyết định tự lập môn hộ, từ chức tại công ty đang làm mà tự mở công ty riêng. Không lâu sau, Lê Vân An với tư cách luật sư xuất thân đến đây nhận lời làm việc, từ nay về sau vẫn là trợ thủ đắc lực của hắn.
Trong hai năm này, tuy rằng con người một bụng quỷ kế đa đoan, vóc dáng nhỏ bé này luôn luôn không an phận, nhưng vẫn chưa làm ra điều gì quá đáng, vẫn đúng mức hoàn thành nhiệm vụ công tác trợ lý tổng giám đốc thế nên Giải Ý cũng chẳng nói gì. Bởi kế hoạch cùng sự bất chấp thủ đoạn của y mà Giải Ý có thể luôn đúng lúc nắm giữ ưu thế khi cạnh tranh cùng đối thủ. Do đó khi thi triển kế hoạch luôn là thành công đánh bại các đối thủ mạnh, nhận được lượng kha khá các công trình có ảnh hưởng lớn.
Công ty hắn trong hai năm qua càng ngày càng tiến xa, tốc độ lớn mạnh rất nhanh, quy mô càng lúc càng lớn mạnh, khiến cho vô số người ghen tỵ, đều suy đoán bối cảnh của hắn.
Thực ra mà nói, cái loại người đầy âm mưu, lãnh khốc với tính toán đa đoan như Lê Vân An thật là loại đối lập với hắn. Tính cách Giải Ý luôn luôn quang minh lỗi lạc, kiên nghị rộng rãi, tương đối hào sảng, có điểm không câu nệ tiểu tiết, tại thương giới đầy rẫy ngươi lừa ta gạt, có lợi mà cũng có hại, có thể rất nhanh làm sản sinh thiện cảm, nhưng cũng dễ bị người tính toán. Hắn rất thưởng thức tính tình tính toán cẩn thận Lê Vân An, nhưng đối với tính cách vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn của Lê Vân An rất không yên tâm.
Trầm tư một lúc lâu, Giải Ý thu hồi tâm tình, điện tới điện thoại của tổng tài tập đoàn Quốc Nguyên, Lăng Dương: “Lăng tổng, ta là Giải Ý.”
“Biết biết, vừa nghe là biết ngươi rồi.” Lăng Dương khoái trá mà cười, thanh âm già nua mà không giảm sự phóng khoáng. “Tiểu bạch cáp (1), thế nào mà lại có lúc nhớ tới ta thế này?”
Giải Ý nghe được cách gã xưng hô đối với mình, không khỏi nhăn mặt, nhíu mày, nhưng ngoài miệng vẫn cười cười nói nói: “Lăng tổng nếu người đem khoản tiền làm công trình đưa qua đây, ta nào lại gọi cho ngài.”
“Ha ha, có đúng hay không thiếu điện rồi? Lại đây, ta thay ngươi nạp điện, được không?” Lăng Dương tràn ngập khiêu khích nói.
“Lăng tổng, đừng đùa ta nữa.” Giải Ý cười khẽ, nhưng trong mắt đều là lãnh ý.
Lão nhân chết tiệt này, vẫn thèm nhỏ dãi đối với hắn, khoản công trình hơn 4 trăm vạn đã quá kỳ hạn hơn hai tháng thế mà gã vẫn chưa chịu chi, rõ ràng là muốn buộc hắn đi vào khuôn khổ. Lòng hắn vừa phẫn nộ lại buồn nôn, nhưng dù sao cũng là đối tác làm ăn, chưa cần biểu lộ ra.
Lăng Dương lúc này lại bị sự tưởng tượng của mình làm cho tâm viên ý mã (2): “Tiểu bạch cáp nha, tiểu bạch cáp …., hôm nay lão ưng tới xem ngươi, được chứ?” Gã nhớ tới gần đây có qua lại với mấy tiểu nam hài, nhưng khá nhàm chán. So đi so lại, Giải Ý vẫn là nhân gian vưu vật (3).
“Làm sao dám.” Giải Ý nỗ lực giật lại cự ly cùng gã. “Lăng tổng, đêm nay ta mời ngươi ăn cơm.”
“Tốt a, bảo bối nhi (4), ngươi muốn ăn cái gì?” Thanh âm ngả ngớn, già nua của gã làm Giải Ý muốn ói.
“Lăng tổng đừng đùa ta nữa, làm không khéo bảo bối nhi chân chính của ngài sẽ tìm ta mà liều mạng đó.” Giải Ý ôn hòa cười. “Lăng tổng nếu không có ý kiến, chúng ta tới ăn món Thượng Hải vậy.”
“Được.” Lăng Dương lập tức đáp ứng. “Ta tới đón ngươi được không?”
“Làm sao dám nhận?” Thanh âm Giải Ý vẫn lãnh tĩnh ổn trọng, không để cho người khác có bất luận huyễn tưởng gì. “Ta chính mình cũng có xe, tự đi là được rồi.”
Lăng Dương không có cách nào khác, đành phải đồng ý: “Được thôi.”
Giải Ý buông điện thoại, kéo rèm cửa sổ, đón ánh dương quang mùa thu rồi nhắm mắt lại.
___________________
(1) tiểu bạch cáp: bồ câu trắng. Để vậy cho ngả ngớn.
(2) tâm viên ý mã: nghĩ ngợi lung tung
(3) vưu vật: báu vật, của báu
(4) bảo bối nhi: bảo bối, cục cưng