Cao ốc Hoan Nhạc từ lâu đã ngừng hoạt động, toàn bộ kiến trúc khí thế rộng rãi bức thẳng trời cao.
Hiện tại, mỗi tầng lầu đều chỉ còn là dàn giáo, bên cạnh không có che chắn, giàn giáo rậm rạp vây quanh bốn phía.
Tại tầng cao nhất, Giải Ý mang nón bảo hộ, đứng ở gần công trình, cùng Tưởng Liên, Vu Minh Hoa với đội trưởng đội thi công xem xét bản vẽ nghiên cứu cách lắp đặt.
Nhóm vật liệu đầu tiên đã được chuyển đến, bọn họ lập tức khởi công. Các tầng lầu đều vang lên tiếng đá mài cắt kim loại ầm ĩ, nơi nơi phun toé tia lửa.
Giải Ý bình tĩnh mà đứng ở sát rìa tầng nhà, không nhìn những tia lửa loe lóe bên cạnh, cùng đội thi công nói thảo luận.
Lâm Tư Đông vừa nhìn lên liền ngây dại cả ra. Dưới chân Giải Ý chưa được một thước chính là vùng không, phía sau lưng hắn lại là bầu trời xanh ngắt, tim y không khỏi run lên, nhưng lại không dám lên tiếng, rất sợ kinh ngạc Giải Ý mà gây ra đại sự.
Y lặng lẽ đi tới bên cạnh, nhẹ nhàng ôm chặt lấy hắn, lúc này mới phát lực ôm hắn rời khỏi rìa nguy hiểm đó.
Giải Ý cả kinh, tới khi chân chạm đất mới quay lại nhìn, không khỏi cười rộ lên: “Là ngươi a, làm ta sợ đứng tim.”
“Ngươi mới dọa ta sợ muốn chết.” Lâm Tư Đông lòng còn sợ hãi, tha thiết siết lấy hắn. “Ngươi xem lại chỗ ngươi vừa đứng kìa, nguy hiểm quá. Từ nơi này mà té, thật là phấn thân toái cốt đó.”
Trong cái ôm siết của Lâm Tư Đông, Giải Ý không thể động đậy, đành giải thích: “Không có việc gì, trước đây đều là như vậy. Ta là người trong nghề mà, nhất định chú ý an toàn mình. Ta biết nguy hiểm, đương nhiên sẽ không lui về phía sau một bước nào.”
“Đâu thể khẳng định được.” Lâm Tư Đông càng nghĩ càng sợ. “Ngươi xem tia lửa bên cạnh ngươi kìa, nếu như đột nhiên phát hỏa thì sao, ngươi dám nói ngươi sẽ không theo bản năng lui ra phía sau tránh à? Nếu là như vậy, hậu quả thế nào hả?”
Giải Ý dịu ngoan mà để y ôm, nhẹ giọng cười: “Sẽ không đâu, tia lửa từ đá mài cắt kim loại chỉ có thế thôi, đâu có lớn.”
“Đừng cãi ta.” Lâm Tư Đông rất tức giận. “Ngươi đáp ứng ta không hề làm việc nguy hiểm rồi mà.”
Giải Ý hết đường nói, đành lắc đầu cười trừ: “Được rồi, ta sai, sau đó không thế nữa.”
Lâm Tư Đông ôm chặt hắn, gục đầu sát vào gương mặt mát lạnh của hắn, lặng lẽ cảm thụ được được nhịp đập của tim kia, một lúc lâu không nói gì.
Công nhân Giải Ý nhìn nhau cười cười, phân công nhau đi đốc xúc các công nhân khác đang ngừng tay xem náo nhiệt trở lại làm việc. Vu Hiển Cường bên người Lâm Tư Đông cũng biết thời biết thế trốn đi chỗ khác.
Lâm Tư Đông kéo tay Giải Ý, dẫn hắn vào thang máy, đi xuống đất.
Bọn họ một mực yên lặng đối diện nhau. Thuộc hạ xung quanh đều xoay người nhìn ra bên ngoài, làm như không biết đến ám muội của họ, miễn chọc giận hai gã bạo quân này.
Đi tới bãi đỗ xe, cười hỏi: “Ngồi xe ngươi? Hay xe ta?”
Giải Ý minh bạch ý tứ của y, cười cười: “Xe ta đi.”
Lâm Tư Đông liền khoái trá ngồi vào chiếc hỏa điểu đỏ chót.
————————-
Xe nổ máy nhẹ nhàng nhập vào dòng xe cộ trên đường.
Lâm Tư Đông vẫn nhìn chằm chặp vào gương mặt hoàn mỹ kia, hỏa diễm trong cơ thể lại càng bốc lên.
Giải Ý thì lại chuyên tâm lái xe, tận lực không nhìn y, nhưng vẫn cảm thấy khát vọng kịch liệt của y phóng ra đốt cháy. Toàn thân, từng tế bào đều cảm nhận thấy sự kích tình của Lâm Tư Đông khiến toàn thân vừa mỏi vừa mềm nhuyễn ra, giờ chỉ lập tức muốn ôm lấy y, cái gì cũng không để ý.
Đem xe chạy như bay về biệt thự, Giải Ý vừa mở cửa, đã bị Lâm Tư Đông đẩy mạnh.
Y khẩn cấp mà đá sập cửa lại, lập tức hôn Giải Ý, tự tay xé y phục hắn.
Giải Ý kịch liệt đáp lại, phối hợp động tác y, rất nhanh đã thoát hết y phục, rồi lại cố xé mở y phục Lâm Tư Đông.
Kích tình thiêu đốt khiến cho bọn họ rên rỉ không ngớt.
Lâm Tư Đông đưa hắn đẩy lên sofa, điên cuồng mà tiến nhập thân thể hắn, tại trong cơ thể hắn đấu đá lung tung.
Giải Ý vừa đau đớn vừa vui sướng, không khỏi kêu lên.
Lâm Tư Đông ngẩng đầu lên, nhìn con người xinh đẹp dưới thân. Da thịt trắng nõn ôn nhuận như ngọc, hai mắt lấp lánh sáng bừng đen thẳm, đôi môi khêu gợi ướt át, tất cả đều là mê hoặc vô cùng. Động tác Lâm Tư Đông trở nên dịu dàng hơn, cúi đầu hôn môi hắn.
Giải Ý cảm thụ được sự nhu tình, lưu luyến của y, thỏa mãn tận trong đáy lòng hóa thành một tiếng thở ra.
Lâm Tư Đông nghe được tiếng tiếng thở dài sung sướng của hắn, ngẩng đầu cười khẽ nhìn hắn: “Tốt không?”
“Tốt.” Giải Ý mỉm cười.
Lâm Tư Đông hỏi lại: “Yêu không?”
Giải Ý gật đầu: “Yêu.”
Lâm Tư Đông ôm lấy thắt lưng hắn. Một chữ đó thôi đã dấy lên liệt hỏa trong lòng y rồi.
Giải Ý thực sự mệt đến nhúc nhích không được nữa, toàn thân cảm thấy như được bao quanh bởi một ngọn lửa nóng bỏng.
Loại cảm giác sung sướng mà đau đớn, là thứ hắn chưa bao giờ từng cảm thụ được qua. Hắn thả lỏng chính mình, dụng tâm hưởng thụ ái tình không ngừng không nghỉ của người phía trên, mở rộng lòng tiếp nhận tất cả vui sướng. Hắn nghĩ chính mình chẳng khác nào con cá đã bị bắt ở đất liền rất lâu, khao khác biển lớn biết bao. Giờ đây đột nhiên được thả về đại dương, vui sướng không gì sánh được.
Trời đã tối đen, Lâm Tư Đông vẫn không ngừng không nghỉ mà dây dưa với thân thể ngọt ngào của Giải Ý. Từ lầu một đến lầu hai, rồi rốt cuộc lên đến trên giường phòng ngủ. Y cắn chặt vai người dưới thân, dẹp đi tiếng kêu của dục vọng điên cuồng. Một vị tanh mặn tỏa ra trong miệng y, khiến cho cuồng loạn trong đầu tăng thêm vài phần si mê.
Giải Ý ôm chặt y, đau đến hừ một tiếng, trong đau đớn vẫn cảm thụ được khoái lạc bị y kích phát.
Trong bóng tối, quần áo bọn họ tán loạn bừa bãi bày ra ở trên thảm. Thảm tại lầu một, sofa, tay vịn lầu hai, sofa, trên giường, đâu đâu cũng tràn đầy vết tích tình ái.
Toàn bộ biệt thự phảng phất như bị tình ái đốt trụi.
Hoa, cỏ, cây quanh biệt thụ trong bóng đêm tĩnh lặng bất động, tựa hồ như trộm nghe tiếng nỉ non ân ái của cả hai.
Lâm Tư Đông rốt cục thỏa mãn dục vọng rừng rực, xoay người lại, ôm lấy Giải Ý.
Giải Ý nghiêng người tựa ở vào lòng y, trong bóng đêm, cảm động quyện với mệt mỏi.
Lâm Tư Đông nhẹ nhàng hôn nhẹ lên chóp mũi hắn, hỏi: “Nhớ ta không?”
“Nhớ.” Giải Ý mệt cực kỳ, chẳng muốn ra vẻ làm gì.
“Ta cũng nhớ ngươi. Nhớ cực kỳ, mấy ngày qua rất khổ sở.” Lâm Tư Đông tha thiết ôm hắn. “Tiểu Ý, chúng ta cả đời đều cùng một chỗ, được không?”
“Được.” Giải Ý từ từ nhắm hai mắt, bên môi nhoẻn một nét cười.
“Thực sự?” Lâm Tư Đông ngẩng đầu nhìn kỹ hắn. “Thực sự cả đời?”
“Thực sự.” Bên môi Giải Ý vẫn tiếu ý vui sướng, mị hoặc vô cùng.
Lâm Tư Đông lại xác nhận: “Cả đời?”
Giải Ý mở mắt ra, ánh mắt như phủ lớp sương mù không hề mà nhìn về phía y: “Cả đời.”
Lâm Tư Đông kích động, xoay người nghiêm chỉnh đè lên người hắn, từ trên nhìn xuống nghiêm túc hỏi: “Thực sự?”
“Thực sự.” Giải Ý thích cái loại thân mật mà giả vờ trầm trọng như thế của Lâm Tư Đông. Hắn ôn nhu vươn những ngón tay tinh tế thon dài xen vào bàn tay Lâm Tư Đông, siết chặt lấy tay y.
“Vì sao?” Lúc này, Lâm Tư Đông bỗng nhiên biến thành thiếu nam đang si mê mối tình đầu, không thể tin được hạnh phúc vẫn khốn khổ truy cầu nay lại đột nhiên đạt được.
Giải Ý nhịn không được cười rộ lên: “Cái gì vì sao? Vậy mà cũng hỏi được.”
Lâm Tư Đông cũng cười: “Ta chỉ là không thể tin được băng sơn cũng sẽ có ngày tan.”
“Đó là bởi vì ngươi còn nóng hơn cả 10 thái dương.” Giải Ý cười cười, ngẩng đầu nhẹ hôn y.
Lâm Tư Đông cũng cười, nhẹ nhàng hôn lên dấu răng rướm máu trên vai hắn. “Nói cho ta biết vì sao?” Trong thanh âm y mềm nhẹ mà tràn ngập bá đạo.
“Bởi vì ngươi khiến ta hài lòng.” Giải Ý cười nói. “Ta cần không nhiều, chỉ cần hài lòng là tốt rồi.”
“Thực sự?” Lâm Tư Đông kế tục hôn lên vai hắn, sau đó lần lên môi.
“Thực sự.” Giải Ý xuyên qua nụ hôn khẳng định.
“Được.” Lâm Tư Đông ngẩng đầu, bảo chứng. “Ngươi yên tâm, ta sẽ nhất định còn sẽ cho ngươi ngày càng hài lòng hơn nữa, cả đời đều khai khai tâm tâm (1), chúng ta bên nhau tới khi tóc bạc răng long.”
Giải Ý gật đầu cười, vẫn tiếp tục không ngừng hôn y.
Bọn họ lưu luyến, quấn quýt lấy nhau, vui sướng vô biên.
Lâm Tư Đông rền rĩ: “Nếu như người có thể không ăn không ngủ thì thật tốt, ta muốn cùng ngươi làm tình nữa, làm hoài làm hoài không ngừng nghỉ.”
Giải Ý cười giỡn giỡn: “Nói vậy, một nghìn năm sau các nhà khảo cổ học sẽ khai quật ra chúng ta, khi nghiên cứu nhất định suy nghĩ đến nát óc. Hai người này là nam nhân, không thể nghi ngờ. Bất quá, căn cứ tư thế, không biết là do chết đói hay do miệt mài quá độ mà chết đây.”
Lâm Tư Đông trong tiếng cười lớn vui sướng mà kết thúc lần hoan ái này. Ôm hắn an tĩnh lại, nhớ tới những lời hắn nói vẫn không ngưng cười được.
Giải Ý huých huých khuỷu tay y, cảm giác rất hài lòng.
Lâm Tư Đông thuận miệng nói: ”Ngày mai là vòng cuối cuộc bình thẩm rồi, người là người thứ ba trình bày thiết kế, tiếp thu chuyên gia đặt vấn đề. Ngươi chuẩn bị tốt chưa?”
“Đương nhiên.” Giải Ý bình tĩnh cười cười. “Đây là do ta thân thủ thiết kế ra mà, ta rõ như lòng bàn tay, hoàn toàn không thành vấn đề.”
“Vậy là tốt rồi.” Lâm Tư Đông ôn nhu. “Công trình ta khẳng định giao cho ngươi rồi, bất quá nếu như ngươi biểu hiện ưu tú thì người khác sẽ không thể nói gì.”
“Ta biết.” Giải Ý ghì chặt cánh tay y đang ôm lấy mình, cười nói. “Bất quá, chuyện ngày mai ngày mai nói, hiện tại ta đói cực kỳ.”
Lâm Tư Đông nhìn một chút đồng hồ trên tường, đã nửa đêm rồi. Hắn lập tức đứng dậy: “Ngươi chờ chút, ta đi chiên trứng nấu mì, xong ngay thôi.”
Giải Ý gật đầu: “Được.”
Lâm Tư Đông cũng tiêu hao không ít thể lực, bất quá tâm tình thư sướng, tinh thần cũng tốt. Hắn cười hì hì mặc đại một bộ đồ ngủ, đi xuống lầu.
Giải Ý nhìn hắn rời đi, liền trở mình, mỉm cười nhắm mắt lại.
Thực sự quá mệt mỏi a, hắn cần nghỉ ngơi nghỉ ngơi một chút.
______________
(1) Khai khai tâm tâm: hài lòng