Buổi tối, công nhân công ty Tân Cảnh Giới lựa một quán cơm Thượng Hải, cùng Giải Ý ăn các món Thượng Hải hắn thích rồi lúc này mới chạy xe tới câu lạc bộ Hoàng Kim Hải Ngạn.
Giải Ý đi chiếc hỏa điểu, mang theo Lộ Phi, Lê Vân An, Vu Minh Hoa cùng Tưởng Liên, các viên chức khác ngồi xe taxi 12 chỗ theo sau, đoàn người hạo hạo đãng đãng mà hối hả nhập vào dòng xe cộ rực rỡ trên đường.
Mùa đông ở đây rất ấm áp, người ở lâu dần dần cũng quên đi cảm giác giá lạnh là gì rồi, bất quá, khi chạy trên đường lớn, cảm giác với nội địa vẫn là đại đồng tiểu dị (1).
Tất cả thành thị đều là như vậy chăng. Lúc nào cũng rực rỡ, nghê hồng biến ảo. Cửa hàng to nhỏ nào cũng đều đèn hoa sáng rực, tiếng ca tiếng hát vang lên hòa với tiếng kèn xe hòa thanh với nhau, còn có tiếng người ầm ĩ tạo thành một bản hòa âm quái dị.
Đại đa số mọi người đều không muốn quấy rầy sinh hoạt người khác, chỉ là tất cả mọi người náo nhiệt đã quen rồi, vì vậy bây giờ chẳng nghĩ rằng phải nhỏ giọng xuống. Cho dù đã nửa đêm , không khí vĩnh viễn đều ầm ầm như thế, chẳng thanh tĩnh gì cả, tựa hồ chân chính an tĩnh chỉ có thể đợi đến khi hừng đông mới cảm nhận được.
Trên đường lớn, đèn xe như dải ruy băng chuyển động, bay bay đến tận chân trời.
Giải Ý mở chiếc xe thể thao tiên diễm loá mắt, không nhanh không chậm theo sát xe phía trước, tuyệt không sốt ruột.
—————————-
Thẳng đến khi tới cửa câu lạc bộ Hoàng Kim Hải Ngạn, bọn họ mới dùng xe, đi vào đại môn, Ly Đình liền ào ào ra đón.
“Giải tổng, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ.” Nàng ta cầm một bó hoa hồng đỏ rực, làm ra vẻ dâng hiến đưa cho Giải Ý.
Giải Ý rùng mình một cái: “Ta van ngươi, làm ta nổi hết da gà rồi nè, làm gì a?”
Viên chức phía sau hắn tất cả đều cười rộ lên, lập tức nhao nhao mà góp miệng giúp vui, có ý muốn chọc Giải Ý.
“Ly tổng hôm nay định cho bọn ta một cú sốc nha.”
“Ly tổng hôm nay thật phiêu lượng a.”
“Quả thực khiến chúng ta không dám đem bạn gái đến đây luôn.”
“Ta chưa có bạn gái nè, Ly tổng giới thiệu ta một người, được không?”
“Ta cũng không tham, đẹp bằng phân nửa Ly tổng là thỏa mãn rồi.”
“Ha ha ha ha ………”
Tối nay, Ly Đình mặc một chiếc quần dài đỏ tươi, làm tôn thêm tư thái thon thả của nàng. Cổ quấn một chiếc khăn lụa tiên diễm, môi màu hồng tươi, da trắng ngần, mắt màu tím nhạt, thật sự là xinh đẹp như hoa. Với khung cảnh xanh vàng rực rỡ thế này, khiến mọi người cảm thấy như đang ở tại trong mộng cảnh không thực.
Nghe bọn họ trêu chọc, Ly Đình cười nói: “Tốt, muốn bạn gái còn không dễ sao, một hồi đại tỷ giới thiệu cho các ngươi nữ hài đẹp hơn đại tỷ một trăm lần.”
Tưởng Liên làm bộ dạng thất kinh: “Đẹp hơn Ly tổng một trăm lần a, vậy…vậy…vậy đều không phải thiên tiên hạ phàm sao? Oa, không dám trèo cao, không dám trèo cao a.”
Trong tiếng cười vang dội của mọi người, Ly Đình đem bó hoa đỏ dúi vào tay Giải Ý, cười hì hì: “Chúc ngươi năm năm như năm này, ngày ngày như ngày này.”
Giải Ý cười nói: “Cảm tạ cảm tạ.”
Ly Đình cách đóa hoa thơm ngát ôm lấy hắn: “Tiểu Ý, sinh nhật vui vẻ.”
Giải Ý cười rạng rỡ, vô cùng thân thiết mà vỗ vỗ lên lưng nàng: “Ly Ly, cảm tạ ngươi.”
Lúc này, Trình Viễn xuất hiện trước mặt bọn họ. Y một thân comple màu xám bạc, dáng người cao ngất, khí thế phi phàm.
Giải Ý quay đầu nhìn y, nhãn thần trong trẻo, mang chút tiếu ý.
“Tiểu Ý, thật cao hứng được tham gia sinh nhật của ngươi.” Trình Viễn ôn văn nho nhã cười, đưa một bó hoa hồng đỏ nữa cho hắn.
Giải Ý cũng nhu hòa cười vui, tiếp lấy bó hoa: “Viễn ca quá khách khí rồi, cảm tạ.”
Hôm nay là sinh nhật hắn, hắn cảm thấy rất vui vẻ. Ngẫm đi nghĩ lại, hắn hiện tại cái gì cũng đều có, sự nghiệp phát triển, thành công vang dội, bằng hữu bảo vệ yêu thương, thuộc hạ hữu tình hữu nghĩa, tình nhân cũng tồn tại chân tình, hắn cười hài lòng vô cùng.
Trình Viễn nhìn nam nhân mỹ lệ trước mắt này.
Thân người hắn cao gầy, mặc hưu nhàn trang giản đơn, toàn thân không hề mang theo tí đồ trang sức nào thế mà cả người đều như dưới ánh đèn quang mang rực rỡ.
Trình Viễn mỉm cười, đưa cho hắn một chiếc hộp nhỏ: “Đây là tiểu lễ vật của ta.”
“Còn có lễ vật sao?” Giải Ý cảm thấy bất ngờ. “Đều không phải bó hoa mỹ lệ này sao?”
Trình Viễn trêu ghẹo: “Bó hoa này là do tên tiểu tử ở Bắc Kinh phân phó ta thay y đưa đó, ta không dám tranh công.”
Giải Ý nghe vậy liền hiểu ra, không khỏi hài lòng nghiêng nghiêng đầu.
Người chung quanh đều mỉm cười nhìn hắn, giờ khắc này, ngay cả thuộc hạ của hắn cũng thấy lão bản mình chẳng khác gì một đại hài tử khả ái.
Hai mắt Trình Viễn càng lòe lòe tỏa ánh sáng, đem chiếc hộp nhỏ nhét vào túi áo khoác hắn.
Giải Ý nghĩ có lẽ là một cái kẹp cravat hay nút tay áo, các loại quà nhỏ nhỏ, liền không hề cự tuyệt.
Nguyên đán ngày đó, Lâm Tư Đông mang theo hắn đi ra ngoài, cùng Trình Viễn với mấy người hảo bằng hữu cùng nhau đi chơi, thống thống khoái khoái mà chơi đến tận nửa đêm. Giải Ý từ lúc đó liền xem như Trình Viễn là hảo bằng hữu của hắn rồi.
———————
Đoàn người được Ly Đình chuẩn bị một căn phòng xa hoa, bên trong bố trí tráng lệ, hoa tươi, trái cây, đồ uống, TV siêu lớn gì cũng có, âm nhạc dịu dàng vang vọng toàn bộ căn phòng.
Cả bọn ngồi tại sofa, có người liền đem điều khiển đến chọn bài, ép Giải Ý nhất định phải hát mới chịu.
Lê Vân An đem cuốn sổ nhạc tới cho Giải Ý, kính cẩn mà nói: “Giải tổng, ngài chọn trước đi.”
Giải Ý khách khí cười cười: “Ngươi biết ta không biết hát xướng gì mà. Nhất là đối với ca nhạc hiện hành gì đó, ta dốt đặc cán mai. Các ngươi hát đi, ta nghe là được.”
Viên chức ồn ào cả lên: “Giải tổng, hôm nay là sinh nhật ngươi nha, nhất định phải ca một bài mới được.”
Giải Ý có chút khó xử mà “Cái này” nửa ngày. Hắn đích xác không biết ca cái gì. Từ xưa tới nay, sinh hoạt hắn luôn luôn là về hội họa, màu sắc, nhạc thì chỉ toàn nhạc không lời, có ca từ hắn rất ít nghe, thì là thỉnh thoảng nghe xong cũng không nhớ được.
Trình Viễn lập tức dũng cảm rút dao tương trợ: “Như vậy đi, Giải tổng, chúng ta song ca. Ngươi biết tới đâu thì hát tới đó, hát một câu cũng là hát.”
“Tốt tốt tốt.” Giải Ý như trút được gánh nặng, rộn ràng lên. “Bất quá, rất nhiều bài ta đều không hát được.”
Trình Viễn thành thạo mở cuốn sổ lật tìm bài, vui vẻ cười nói: “Đừng lo, chúng ta tìm một bài cũ cũ là được.”
Những người khác đều cười, vừa ăn uống vừa nghe hai người thảo luận.
“[Tuyển trạch], được không?” Trình Viễn hỏi.
Giải Ý chưa kịp trả lời, Tưởng Liên nhanh mồm nhanh miệng, ha ha cười, ông ống hát lên vài câu nhạc chế: “Ta chọn sai ngươi rồi, ngươi chọn sai ta rồi, đó là sai lầm của đôi ta.”
“Quên đi quên đi, bài này không được, không ca, tìm bài khác vậy.” Trình Viễn lật lật tìm tìm một hồi, liền vui vẻ mà nói. “Ai, bài này được nè, [ Tâm hội cân ái nhất khởi tẩu], Tiểu Ý, ngươi xem được không?”
Giải Ý suy nghĩ một chút, phảng phất như cũng đã từng thuộc lời bài này, nói: “Biết nhưng không đầy đủ.”
“Không sao, ta sẽ giúp ngươi.” Trình Viễn bấm số bài hát.
Trong phòng còn có một sàn nhảy nho nhỏ. Âm nhạc vừa vang, Tưởng Liên liền lôi kéo Nhạc Lỵ ra sàn nhảy ngay. Lê Vân An nhìn gương mặt hưng phấn của Dương Linh, cũng kéo tay nàng đi. Sau đó có mấy tiểu thư lục tục tiến đến, ngồi ở bên người mấy viên chức không có bạn gái. Bọn họ liền cùng nhau khiêu vũ. Chỉ có Lộ Phi không nhúc nhích, y đối với tiểu thư bên cạnh rất khách khí, bảo trì cự ly, không hề đụng chạm nàng.
Khúc nhạc dạo vừa vang lên, Giải Ý mới nhớ ra bài này hắn rất quen, hát không vấn đề gì.
Đây vốn là nam nữ song ca, Trình Viễn cướp luôn lời nam, Giải Ý cũng không quan tâm lắm, liền hát lời của nữ.
Trước đến nay chưa có ai đến gần lòng ta như thế
Luôn có thật nhiều, thật nhiều lời muốn nói cho người nghe
Chưa từng có ai làm ta rung động như thế
Ngẫu nhiên sự tổn thương vô tâm của người đều biến thành tình yêu
Tâm cùng ái song hành bên nhau, không bao giờ quay đầu lại
Nương dâu dù biến thành biển rộng, ai tới tác thành cho tình yêu
Tâm cùng ái song hành bên nhau, không bao giờ chia cách
Gió xuân dù biến thành mưa thu, yêu thì yêu cho đến tận cùng
E rằng tất cả quá hoàn mỹ, cảm giác tựa như bay
Thì ra khi hạnh phúc ta cũng có thể khóc
Tất cả mọi người đều im lặng, chỉ trừ ta và người
Chỉ cần tinh tú xuất hiện, tình yêu của ta sẽ là bất biến
…………”(2)
Thanh âm Trình Viễn hồn hậu, thanh âm Giải Ý trong trẻo, phối hợp cực kỳ xứng đôi vừa lứa. Bài ca vừa dứt, mọi người nhiệt liệt vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Trình Viễn buông microphone , cười nói: “Các ngươi hát đi.”
Lập tức, có người chộp cuốn sổ, có người vây quanh máy karaoke.
Hiếm khi được đến phòng VIP như thế này, hệ thống âm thanh so với bình thường càng thêm tuyệt hảo, mọi người đều hưng phấn, các ca khúc cứ thi nhau vang lên.
Lê Vân An một mực cẩn thận tỉ mỉ mà quan sát đến Giải Ý, cũng phi thường tỉ mỉ mà quan sát đến Trình Viễn. Y trước đây không có gặp qua vị chưởng môn nhân của tập đoàn nội thất trứ danh này, chỉ là đã từng nghe tiếng rất nhiều thôi.
Thấy Trình Viễn đối với Giải Ý quan tâm cẩn thận như thế, mà Giải Ý lại lạt lạt đối xử như thể xem Trình Viễn là hảo bằng hữu giống nhau, y liền biết, hai người “tương vương hữu tâm, thần nữ vô mộng” rồi.
Nghĩ tới đây, y giật mình, vội lén lút lấy ra điện thoại trong túi. Trốn tại một góc yên lặng, y thì thầm thảo luận: “Tiểu Kim, ngươi lập tức tới câu lạc bộ Hoàng Kim Hải Ngạn, hiện tại có một cơ hội tốt.”
__________
(1) đại đồng tiểu dị: không khác biệt nhiều
(2) Bài hát này nghe tại đây