Đúng giờ, Giải Ý đi tới cao ốc Hải Triều.
Dựa theo lời nói Vu Hiển Cường, hắn không đến quầy tiếp tân của tập đoàn Hoan Nhạc, mà đi thang máy trực tiếp tới tầng đỉnh.
Tuy nói là tới gặp lão bản bên A nhưng hắn cũng không ăn mặc trịnh trọng làm gì, mặc như thế thực sự là quá cổ lỗ sĩ.
Giải Ý mặc T-shirt Armani màu trắng, áo khoác xanh nhạt, quần jean xanh đậm cùng đôi giầy hưu nhàn xanh xám nhẹ nhàng, làm cả người trở nên phong thần tuấn lãng, phiêu dật tiêu sái vô cùng.
Hắn tới trước văn phòng Vu Hiển Cường. Vu Hiển Cường nhiệt tình tỏ vẻ hoan nghênh, lập tức đưa hắn đến văn phòng chủ tịch, gõ gõ cửa.
“Tiến đến.” Thanh âm Lâm Tư Đông từ bên trong truyền ra.
Vu Hiển Cường đẩy cửa ra, nghiêng người cười nói: “Giải tổng, mời đến.”
Giải Ý lễ phép gật đầu với hắn rồi đi vào.
Thấy người ngồi ở bàn lớn, hắn hơi sửng sốt: “Ngươi?”
“Đúng, là ta.” Lâm Tư Đông ha hả cười, đứng dậy đón tiếp, hướng hắn vươn tay. “Thật trùng hợp, ta là Lâm Tư Đông.”
“Đúng vậy, thật trùng hợp.” Giải Ý mỉm cười, đưa tay bắt: “Ta là Giải Ý.”
Tiếp theo, hắn chú ý thấy đối diện Lâm Tư Đông còn đang ngồi một người, đang đẩy cái ghế đứng lên nhìn hắn. Người nọ cũng mặc hưu nhàn trang, nhìn qua cũng rất tao nhã nhưng khí thế vẫn lẫm liệt không thể che giấu.
Người nọ quan sát hắn một chút, lập tức đứng dậy: “Tư Đông, vậy ta đi trước vậy.”
Lâm Tư Đông gật đầu: “Được, lần sau chúng ta lại hợp tác.”
“Được.” Nam nhân kia đi tới cửa, quay lại nhìn bóng lưng ưu nhã của Giải Ý, giơ ngón cái với Lâm Tư Đông.
Lâm Tư Đông đắc ý cười, nói với Giải Ý: “Giải tổng, mời ngồi.”
“Cảm tạ.” Giải Ý vào chiếc ghế đối diện với y.
Vừa nghe thanh âm của hắn, Giải Ý bỗng nhiên nhớ tới người xa lạ nhiều lần điện thoại quấy rầy mình. Gã luôn luôn dùng khẩu khí quen thuộc mà nói chuyện ám muội, cũng chính là thanh âm này. Nhãn thần Giải Ý chuyên chú nhìn, hỏi: “Điện thoại là của ngươi? Là ngươi gọi?”
“Cái gì điện thoại?” Lâm Tư Đông giả bộ hồ đồ, vẻ mặt cười cười giả vờ.
Giải Ý bình tĩnh mà nhìn y ba giây, từ trong túi lấy ra điện thoại di động, mở danh bạ tìm cái số điện thoại quấy rối hắn, gọi.
Lâm Tư Đông cười mỉm mà nhìn hắn, cũng không ngăn cản.
Sau một lát, điện thoại di động y đặt trên bàn reo lên. Y cũng không tiếp, kế tục cười, nhìn nhìn người trước mặt.
Giải Ý không cười cũng không bực, trên mặt nửa điểm biểu tình cũng không có, tắt điện thoại, nhàn nhạt mà nói: “Lâm tổng, có thể giải thích một chút được không?”
Lâm Tư Đông hắc hắc cười: “Từ lâu đã sớm ngưỡng mộ đại danh Giải tổng rồi, hôm nay mới có duyên gặp mặt. Giải tổng thực sự là danh bất hư truyền, tuổi trẻ anh tuấn, tài hoa, khí chất, đều rất ưu tú a.”
Giải Ý nghe hắn trả lời không ăn nhập gì, cũng không dây dưa nữa, mỉm cười lễ phép: “Lâm tổng quá khen, ta là tiểu công ty, cũng chỉ là kiếm miếng ăn, mong Lâm tổng chỉ giáo nhiều hơn.”
“Giải tổng thật khéo nói.” Lâm Tư Đông hết sức vui mừng. “Chỉ giáo không dám nhận. Việc thiết kế nội thất ngươi mới là chuyên gia, ta còn phải học tập ngươi a.”
———————–
Hai người cùng cười ha ha, mà Trình Viễn từ bên trong văn phòng Lâm Tư Đông đi ra túm ngay lấy Vu Hiển Cường bên ngoài cửa, cười cười hỏi: “”Tiểu Vu, mỹ nam tử kia là ai thế?”
Vu Hiển Cường tốt tính mà cười: “Trình tổng, hắn là Giải tổng của công ty nội thất Tân Cảnh Giới, cũng là tới tham gia đấu thầu a.”
Trình Viễn buông tay: “Trách không được Lâm tổng các ngươi lần này cần gọi thầu, ta xem là muốn truy hắn?”
Vu Hiển Cường lắc đầu: “Cái này ta cũng không biết.”
“Ngươi không biết? Định qua mặt ta à?” Trình Viễn vờ giận đẩy đẩy hắn một cái. “Ngươi mà không biết, ta chữ Trình viết ngược a.”
Vu Hiển Cường chỉ biết cười không đáp.
Trình Viễn đi tới cửa thang máy, thấy thang máy đang tới rất chậm, buồn chân buồn tay liền lấy điện thoại ra, gọi vào điện thoại Lâm Tư Đông, cười quái dị chọc chọc ngoáy ngoáy: “Giỏi cho tên họ Lâm ngươi nha, ngươi trọng sắc khinh hữu.”
Lâm Tư Đông đắc ý cười: “Ngươi xem có đáng giá hay không?”
“Quá xứng đáng. Nếu như ngươi không truy được hắn, nói cho ta biết một tiếng.” Trình Viễn hì hì cười nói. “Ta muốn hắn.”
“Không có khả năng đâu.” Lâm Tư Đông vừa nói một bên nhìn Giải Ý, dáng cười cổ quái, ý vị thâm trường. “Ta phí sức lực lớn như vậy, là vì cái gì? Thế nào lại không muốn?”
“Shhi, tiểu tử ngươi lần này bán bạn cầu vinh. Ai, ta nói, tiểu tử ngươi lúc nào đổi tính vậy? Muốn thay bài ca ái giang sơn thành ái mỹ nhân à?” Trình Viễn xem thường. “Bất quá, nếu như kỹ thuật hắn làm không được, ngươi kêu hắn đem công trình cho ta, ta cho hắn năm phần, khiến hắn không cần tốn nhiều sức kiếm 4 trăm vạn. Ta nhất định đúng hạn thanh toán tiền, tuyệt không thua thiệt. Vậy được chứ?”
“Không thành vấn đề.” Lâm Tư Đông vẫn đang cười đến khoái trá. “Ta sẽ nói cho hắn.”
“Mặt khác, bảo hắn giới thiệu bằng hữu đồng loại như hắn cho ta nha.” Trình Viễn nửa thật nữa đùa cười nói. “Gì chứ, luận thực lực, luận bề ngoài, ta cũng đâu có kém ngươi?”
“Còn có đồng loại sao? Ngươi đừng có nằm mộng.” Lâm Tư Đông đối Trình Viễn thực thi đả kích vô tình. “Ta thật vất vả mới đụng được một người đó.”
Trình Viễn than thở: “Tiểu tử ngươi vận khí luôn luôn tốt như vậy, diễm phúc không cạn a.”
Lâm Tư Đông thoải mái cười to, buông điện thoại.
Giải Ý nghe không được đối phương đang nói cái gì, thế nhưng nghe nói mấy câu của Lâm Tư Đông, nhìn cái kiểu cười bất minh hàm ý ấy của y, cũng đoán được hắn là đang nói về mình. Bất quá, chỉ là buôn chuyện nói đùa vài câu, Giải Ý không quan tâm. Hắn thoải mái mà ngồi chờ Lâm Tư Đông nói xong điện thoại.
Lâm Tư Đông dáng cười khả cúc mà nhìn hắn, hỏi: “Giải tổng có thói quen bơi lúc sáng à?”
Giải Ý mỉm cười: “Cũng không có thể gọi thói quen, cách hai, ba bữa sẽ bơi một lần, có khi sáng sớm, có khi chạng vạng còn nhìn khí trời, nhìn tâm tình nữa.”
“A…? Vậy tâm tình Giải tổng hôm nay thế nào?” Lâm Tư Đông cười hỏi, lập tức đứng dậy, đi tới mấy uống nước ngâm cho Giải Ý một chén trà, bưng tới trước mặt hắn.
“Cảm tạ.” Giải Ý cúi người một chút. “Tâm tình hôm nay đương nhiên vui vẻ. Công ty chúng ta lọt được vào tuệ nhãn Lâm tổng, ta cảm thấy rất vinh hạnh, cũng rất hài lòng.”
“Thật sao?” Lâm Tư Đông sang sảng mà cười: “Sáng sớm hôm nay nhớ kỹ chúng ta còn chưa cho thông tri ngươi.”
“Đương nhiên, sáng sớm ta cũng không biết chuyện này. Bất quá, ánh bình minh hôm nay đặc biệt mỹ lệ.” Giải Ý mỉm cười, thần tình ôn hòa, tựa hồ đã định liệu trước. “Lâm tổng nghĩ sao?”
“Đúng vậy, rất đẹp.” Lâm Tư Đông cười gật đầu. “Phong cảnh rất đẹp, người trong phong cảnh còn đẹp hơn.”
Giải Ý không thể làm gì khác hơn là làm bộ không có nghe ra trêu đùa của y, thân thủ bưng chén, nhấp một ngụm trà, sau đó tổng kết: “Sở dĩ tâm tình của ta tốt.”
Lâm Tư Đông thưởng thức mà nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Giải tổng học ngành gì?”
“Tại học viện trung ương học sơn dầu.” Giải Ý đơn giản, rõ ràng tóm tắt.
” Vậy xuất thân là nghệ thuật gia a.” Lâm Tư Đông quay quay cây bút trong tay, dù bận vẫn ung dung. “Giải tổng đã kết hôn chưa?”
Giải Ý nhìn hắn hỏi việc tư ẩn, trầm mặc một hồi mới miễn cưỡng: “Không có.”
Lâm Tư Đông cười cười, mạn bất kinh tâm mà nói: “Giải tổng thích nam nhân sao? Ta nghe nói hiện tại ngươi có một tiểu tình nhân, hài tử vô cùng mỹ.”
Giải Ý thấy y đã biết, cũng không che giấu, thoải mái cười: “Điều này đối với việc gọi thầu của chúng ta có trở ngại sao?”
“Đương nhiên không.” Lâm Tư Đông nhìn trước thanh niên trước mắt khí vũ hiên ngang lại mơ hồ có chút yếu đuối, cười tủm tỉm. “Kỳ thực, ta với Giải tổng như nhau, cũng là thích nam nhân.”
“Thế à?” Giải Ý không nghĩ tới y sẽ trực tiếp nói ra loại tư ẩn cấm kỵ này, nhất thời không thể làm gì khác hơn là nhíu nhíu mày, biểu thị kinh ngạc.” Thật không nghĩ tới, Lâm tổng cũng là đồng đạo.”
“Nói rất đúng, đồng đạo a.” Lâm Tư Đông cười ngữ khí nặng thêm lập lại một lần nữa, bỗng nhiên trở lại chuyện chính. “Lần này tiến nhập vòng cuối gồm 4 công ty, thực lực đều rất mạnh.”
“Ta biết.” Giải Ý gật đầu. “Không biết công ty chúng ta có trong số đó không?”
Lâm Tư Đông ném bút, khẩu khí chuyển biến, lại dẫn theo điểm hài hước: “Cái này còn tùy thuộc vào các ngươi nữa.”
Giải Ý minh bạch ám ý của hắn, nhưng vẫn cố nghiêm trang mà nói: “Ta bảo chứng với nhân viên thiết kế, đội ngũ thi công, nhân viên kỹ thuật công trình, nhân viên quản lý hiện trường của công ty ta đều là hạng nhất cả, mặt khác còn cần chúng ta làm cái gì, Lâm tổng cứ đề ra.”
Lâm Tư Đông cầm nhẹ nhàng gõ gõ cằm, như có chút suy nghĩ mà nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Giải tổng hứa hẹn như vậy là rất nguy hiểm đấy.”
“Thế nào lại vậy?” Giải Ý không giải thích được. “Có thể làm ta nhất định toàn lực ứng phó, đâu thể làm khác được, đúng không?”
Lâm Tư Đông nở nụ cười: “Giải tổng rất thông minh. Như vậy, thực sự cái gì đều được?”
Giải Ý thoáng có chút cảnh giác mà nhìn y: “Vậy là ý gì? Lẽ nào ngươi tưởng yêu cầu ngoài công việc?”
Lâm Tư Đông mừng rỡ: “Chẳng lẽ không được?”
Giải Ý giả bộ giật mình: “Chẳng lẽ Lâm tổng muốn lấy việc công làm việc tư?”
Lâm Tư Đông bị hắn đùa đến phấn khích, cười hỏi lại: “Lẽ nào Giải tổng công và tư có cái gì giới hạn rõ ràng sao? Chúng ta là xí nghiệp tư doanh, không cần khuôn sáo nhiều như vậy.”
Giải Ý nhún nhún vai, không có ý phản đối. Lâm Tư Đông làm một thủ thế “Ngươi coi” để khẳng định.
“Được rồi.” Giải Ý mỉm cười. “Vô luận công hay tư, có cái gì yêu cầu, ngươi cứ phân phó.”
Lâm Tư Đông nhìn hắn một lúc lâu, bắt đầu từ từ tiến đến mục đích: “Giải tổng, ngươi là một nam nhân đặc biệt phiêu lượng, tin tưởng ngươi rất rõ ràng giá trị của mình.”
“Hôm nay, Lâm tổng khen ta rất nhiều lần.” Giải Ý chăm chú mà nói: “Thực sự xấu hổ.”
“Mỹ mạo cùng thanh xuân vốn là không lâu bền.” Lâm Tư Đông ám chỉ.
“Lâm tổng nói phải.” Giải Ý khách khí đồng ý. “Mỹ mạo cùng thanh xuân vốn là xa xỉ phẩm, như pháo hoa, thời gian thịnh phóng rất ngắn. Chỉ có trí tuệ cùng tài hoa mới là nhu yếu phẩm, hơn nữa chất lượng bảo đảm rất dài, càng lão càng đáng giá, đúng không?”
“Đúng.” Lâm Tư Đông nghe hắn diệu ngữ (1), hàm súc mà phản bác cùng cự tuyệt, lòng càng thêm thưởng thức hắn. “Còn hơn mỹ mạo cùng thanh xuân, trí tuệ cùng tài hoa của Giải tổng càng thêm hấp dẫn người khác.”
“Lâm tổng quá khen.” Giải Ý lại hạ thấp người, thần tình trở nên nhàn nhạt, phảng phất bỗng nhiên không còn hứng thú gì đối với đại công trình này nữa.
Lâm Tư Đông nhìn hắn một hồi lâu, đột nhiên nghiêng người về phía trước, trịnh trọng mà nói: “Ta có một kiến nghị, Giải tổng, ngày mai ta đi Tam Á, đại khái phải đi năm ngày, ngươi theo ta đi, được chứ?”
“Cái gì?” Giải ý hơi có chút kinh ngạc. “Ta không rõ, vì sao muốn ta đi? Cùng công trình có liên quan gì chứ?”
“Giải tổng, ngươi là người thông minh, ta cũng nói trắng ra.” Lâm Tư Đông mỉm cười. “Ta rất thích ngươi, thế nhưng công tác nhiều lắm, thời gian quá ít, chỉ sợ không có lúc rỗi rãi truy cầu ngươi. Huống hồ, chúng ta cũng không phải thiếu niên 17, 18 tuổi, còn muốn buổi tối đếm sao, ban ngày ngắm mặt trời mọc, vừa tốn thời gian, lại phí tinh lực, cũng không hề thực tế. Sở dĩ, chúng ta bỏ qua cái bước truy cầu này, trực tiếp lưỡng tình tương duyệt?”
Giải Ý nhìn chòng chọc hắn một lát, thì thào mà nói: “Lâm tổng thật đúng là một người thẳng thắn.”
“Đúng vậy.” Lâm Tư Đông bình thản ung dung bình thản mà gật đầu. “Thế nào? Cùng ta cùng đi.”
Giải Ý nhìn hắn, bỗng nhiên cả người trầm tĩnh lại. Hắn ngã người dựa vào phía sau, lười biếng hỏi: “Lâm tổng luôn luôn truy cầu người khác như thế à?”
“Ta không truy qua ai, đây là lần đầu tiên. Kinh nghiệm thiếu thốn, làm trò cười cho thiên hạ vậy, mong Giải tổng thứ lỗi.” Lâm Tư Đông dáng cười khả cúc mà nói. “Giải tổng nể mặt mũi ta, đừng chấp nhất ta lỗ mãng thẳng thắng, khiến chúng ta mau chóng tiến nhập giai đoạn thực được chứ?”
“Lâm tổng hạ cố, ta vinh hạnh sâu sắc.” Giải Ý trào phúng mà cười. “Ta là tiểu công ty, bé nhỏ không đáng kể, Lâm tổng dùng công trình lớn như vậy chỉ để gây chú ý cho ta, quả là cực kỳ hùng hồn, theo lý thuyết ta không nên không tán thưởng. Bất quá, người ta bản lĩnh không lớn, mao bệnh cũng không nhỏ, có đôi khi nóng lên, thì có điểm thỉnh thoảng bất chấp. Lâm tổng, ngươi đi thẳng vào vấn đề như vậy, ta cũng ăn ngay nói thật, nếu như ngươi không có ý cho ta làm công trình này, ta cũng không miễn cưỡng, cũng không oán hận, càng không hối hận. Thắng bại là chuyện thường của binh gia, chẳng có gì quá nghiêm trọng. Ta có hôm nay, hoàn toàn là ở nhiều năm mưa gió mà tạo thành, từng giọt từng giọt chắt chiu được. Ta cần thành công sự nghiệp, nhưng không cần dùng thủ đoạn đê tiện. Nếu như cao ốc Hoan Nhạc do ta đảm nhiệm làm, ta bảo chứng, đó sẽ là tác phẩm xuất sắc nhất của ta. Lâm tổng cũng là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, gian khổ phấn đấu cùng vui sướng thành công là kinh nghiệm của người, tin tưởng Lâm tổng tràn đầy kinh nghiệm. Đó cũng là mục đích của ta. Về phần khác, ta tin bên người Lâm tổng cũng không thiếu bạn lữ, ta cũng tin mình không cần bán mình, ta cũng có thể sống sót được. Sở dĩ, ta chỉ có thể cảm tạ tâm ý Lâm tổng, nhưng vẫn phải nói tiếng xin lỗi với Lâm tổng vậy.”
Lâm Tư Đông yên lặng nhìn chăm chú vào hắn, thật lâu không nói.
Giải Ý lãnh tĩnh mà ngồi chờ, ánh mắt trong suốt không chút nào lùi bước mà nghênh hướng hắn.
Lâm Tư Đông tán thưởng gật gật đầu, cười nói: “Được rồi, Giải tổng, hôm nay chúng ta nói đến đây thôi. Ta còn muốn nói thêm lần nữa ta rất thích ngươi. Người như ngươi, ta tin tưởng khó có thể gặp được lần thứ hai.”
Giải Ý đứng dậy, nhàn nhạt mà mỉm cười: “Cảm tạ Lâm tổng, tái kiến.”
Lâm Tư Đông nhìn bóng lưng hắn thong dong ly khai, tiếu ý trên mặt mãi vẫn không tan.
___________
(1) diệu ngữ: ngôn ngữ kỳ diệu. Ý nói Giải Ý có ẩn ngữ bên trong lời nói.